Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệm Thi Năm Năm, Có Phu Có Điền

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 13: Quý công tử

"Ai mà thèm một ít lương thực nộp thuế của chúng ta? Người ta chê ghét chúng ta luôn luôn có dính dấp với thi thể, ngại chúng ta xúi quẩy, điềm xấu, trên đường gặp cũng muốn đi vòng qua, làm gì chịu lấy người về nhà?”

"Nói thật với con, chuyện gả cưới của ngỗ tác, khó như lên trời! Cha con là được tổ phụ con nhận nuôi, tổ phụ con đến chết vẫn lẻ loi. Cha con cũng giống vậy, không ai muốn gả cho, chỉ có thể cô độc, muốn một hài nhi có thể lo ma chay tấm táng cho mình thì cũng chỉ có thể nhận nuôi." Lâm Giản lắc đầu nói.

Lâm Nhược lẳng lặng nghe, Lâm Giản hướng dẫn từng bước: "Con suy nghĩ kỹ một chút, nha đầu Tề Nhạc kia từng muốn tác hợp con với nhị ca của con bé, về sau vì sao không bàn tiếp, con không rõ sao?"

Thấy nữ nhi cúi đầu, như thể bị đả kích lớn, Lâm Giản đề nghị: "Nếu con từ công việc ngỗ tác thì chắc hẳn rất nhanh sẽ có bà mối tới cửa."

"Vậy không được!" Lâm Nhược từ chối như chém đinh chặt sắt trước lời đề nghị của lão cha không đáng tin cậy.

"Sao không được? Nếu con có thể gả cho người tốt, làm một quý phu nhân, ăn sơn trân hải vị, mặc tơ lụa, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời. Sống cuộc sống thoải mái, lâu lâu tiếp tế cho cha con, chẳng phải là vẹn cả đôi đường?" Lâm Giản reo lên.

"Bất kể như thế nào, con cũng sẽ không từ chức ngỗ tác." Lâm Nhược kiên định nói.

Nàng miệng lưỡi vụng về không biết biểu đạt rõ ràng ý mình như thế nào, nhưng đối với chuyện làm ngỗ tác, Lâm Nhược rất kiên trì.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lâm Giản lộ ra nụ cười vui mừng, mới nãy ông ấy cũng chỉ cản để thăm dò một phen, nào ngờ khuê nữ nhà mình mặc dù không thông minh nhưng lại có tính cách bất khuất, dẻo dai, không chịu thua, khiến người phụ thân kiêm sư phụ già là ông ấy rất an ủi.

Đương nhiên, nếu như Lâm Nhược lựa chọn từ chức ngỗ tác, sống yên ổn bên trong khuê phòng đợi gả, ông ấy làm phụ thân, cũng cảm thấy rất tốt, dù sao trên đời này phần lớn nữ tử đều sống như thế. Chỉ cần nàng không oán không hối, bất kể lựa chọn như thế nào, ông ấy đều ủng hộ và chúc phúc.

Lâm Nhược lựa chọn làm ngỗ tác, dù là lựa chọn này sẽ làm chậm trễ nàng thực hiện nguyện vọng nhỏ lấy tướng công trước hai mươi tuổi, nàng cũng làm “tráng sĩ một đi không quay đầu”, hiển nhiên là nàng đã chọn một con đường càng gian truân.

Bản thân Lâm Giản đã dần dần già đi, cũng không có quá nhiều tích góp, không cách nào giúp nữ nhi quá nhiều, chỉ đành dành thời gian tổng kết kinh nghiệm nghiệm thi suốt đời của mình hóa thành từng con chữ dưới ngòi bút, chỉnh lý thành bản thảo bằng chữ, trao cho nữ nhi nghiên cứu, học tập, nhằm tinh tiến kỹ năng dời linh.

Hoa Dương phủ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xuất hiện hai vụ án gϊếŧ người hủy thi, dân chúng lòng người bàng hoàng, trong nhà ai có nữ nhi mười mấy tuổi thì đều không dám để các nàng đi ra ngoài, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Trong quán trà tửu quán, các khách quan nghị luận ầm ĩ, có người tại lúc Thôi Quan mới đến nhận chức đã gặp qua phong thái của hắn, cho là hắn nhất định có thể phá được vụ án, bắt được hung thủ; có người dò hỏi tình huống bi thảm của thi thể, lau một vệt mồ hôi thay Thôi Quan trẻ tuổi mới tới; còn có người dùng ngôn từ chuẩn xác, nói án này chỉ có "Ngọc Diện Thần Thám" Liễu Lệnh Nghi mới phá được.

Nói đến Liễu Lệnh Nghi, dù là bách tính Hoa Dương phủ ở một góc chếch của đất nước thì cũng không ai không biết, không người không hiểu.

Liễu Lệnh Nghi xuất thân đích chi Liễu thị ở Hà Đông, cô mẫu ruột thịt là Liễu hiền phi rất được thánh sủng, phụ thân là Quận Công ở Thành Dương, mẫu thân là đích nữ Lư thị ở Phạm Dương, huynh trưởng nhậm chức Lễ Bộ Thị Lang, nhị huynh là phò mã của Cảnh Phúc công chúa, có thể nói là một môn hiển quý, thánh quyến quy tụ.

Bản thân hắn ta một tuổi biết đọc thơ, hai tuổi có thể viết chữ, ba tuổi vẽ tranh làm thơ không nói chơi, có danh "Thần đồng" tốt đẹp. Sau khi trưởng thành, Liễu Lệnh Nghi cũng không hết thời, mà là càng thêm siêu quần xuất chúng, lúc mười lăm tuổi viết một bài bình luận, ngay cả đại nho đương thời cũng khen không dứt miệng.

Bởi vì phụ thân nhận tước vị, Liễu Lệnh Nghi thuộc tử đệ huân quý, không thể tham gia khoa khảo. Quan gia cười xưng kẻ này không thể tham gia khoa khảo quả thật đáng tiếc, Cảnh Phúc công chúa luôn luôn cả gan làm loạn bèn xếp đặt phòng thi tại phủ công chúa, nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được bài thi, để Liễu Lệnh Nghi dùng phương thức đặc thù này tham gia khảo thí.
« Chương TrướcChương Tiếp »