Chương 11

Chương 11: Phân tích

Trương Tử Sơ nhíu mày nheo mắt cẩn thận lật báo cáo đọc một lần, không bàn luận gì về nội dung, ngược lại là chỉ ra chữ Lâm Nhược, hiếm thấy khen một câu "Chữ có tiến bộ" .

Lâm Nhược cười đáp lại: "Không làm trở ngại mắt Trương đại nhân là được, ta sẽ tiếp tục cố gắng luyện chữ."

Nàng mỉm cười, trong lòng cũng đã xuất hiện vô số lần khinh khỉnh, không nhịn được oán thầm: Nếu không tiến bộ, sợ là không biết lại có ngôn từ sắc bén nào đang chờ ta.

Trương Tử Sơ không biết kiện cáo trong đầu Lâm Nhược, tự mình lẩm bẩm như thể đang phân tích vụ án với Lâm Nhược: "Hai vụ hung án cách nhau một ngày, cách gϊếŧ người của hung thủ cũng khác biệt, nhưng đều lấy đi các phần da người, mục đích là gì?"

Phá án là việc thôi quan, Lâm Nhược tự cảm thấy một kẻ ngỗ tác là nàng chỉ cần chuyên tâm hoàn thành sự vụ liên quan nghiệm thi là được, thế là chỉ lẳng lặng nghe, không đáp lại.

Trương Tử Sơ quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược, dùng ánh mắt hỏi nàng. Lâm Nhược sờ mũi, bịa chuyện nói: "Có lẽ hung thủ có sở thích thu thập da người? Tựa như hàng xóm sát vách Trần thúc của chúng ta thích vơ vét tóc dài của nữ tử."

"Ừm, cái này có thể xem là một phương hướng điều tra." Trương Tử Sơ gật đầu tỏ ý khẳng định.

Lâm Nhược hơi kinh ngạc quan sát Trương Tử Sơ giây lát, sau đó vội vàng dời ánh mắt, cúi đầu. Trước đây, chưa hề có quan viên hỏi thăm cách nhìn của ngỗ tác đối với vụ án, lúc này Lâm Nhược cũng chỉ thuận miệng nói hươu nói vượn, ai ngờ Trương Tử Sơ không chỉ không mượn đề tài để khai triển thành "Giáo dạy" nàng, mà dường như còn xem là thật vậy.

"Hung thủ đối xử với người chết thứ nhất tương đối tùy ý, sau khi khiến nạn nhân chết đuối thì lột các phần da, lấy đi làn da trên thân thể. Mà đối xử với người chết thứ hai thì càng thêm thận trọng, vì dễ dàng cho việc gỡ lớp da người hoàn chỉnh mà đυ.c một cái lỗ rót thủy ngân trên đỉnh đầu."

"Điều này có phải đã có thể nói rõ, người chết thứ nhất hung thủ gϊếŧ chết đồng thời lột da là vì đang luyện tập một loại thủ pháp nào đó hay không? Cẩn thận từng li từng tí lột bỏ da người chết thứ hai mới là mục đích chân chính của hung thủ?" Trương Tử Sơ tiếp tục phối hợp phân tích.

Lâm Nhược ở bên cạnh đứng thẳng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn như đang ngẩn người nhưng kì thực đang cẩn thận suy nghĩ về lời phân tích của Trương Tử Sơ, bất giác khẽ gật đầu, lấy đó để bày tỏ tán đồng với phỏng đoán.

Trương Tử Sơ thấy thế, khóe miệng cong lên nhè nhẹ khó phát hiện, nghĩ thầm: Nha đầu này vẫn ngốc như khi còn bé! Giống một con thỏ ngốc đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào cạm bẫy thợ săn nhưng lại không hề xem xét!

Giao lưu giữa Thôi Quan và ngỗ tác đề tài liên quan tới vụ án cũng không tiếp tục lâu thêm, Lâm Nhược đang thuận mạch suy nghĩ của Trương Tử Sơ chỉnh đốn tình tiết vụ án, thì nghe hắn thản nhiên nói: "Lâm ngỗ tác, ngươi có thể lui xuống."

"Ừm? Ò, dạ!" Lâm Nhược đáp lời, lúng túng sờ cái mũi, cáo lui sau khi thi lễ qua loa.

Ra công phòng Thôi Quan rồi, Lâm Nhược vẫn hơi ngơ ngác, bước chân cũng hơi yếu ớt. Tề Nhạc đột nhiên ngoi đầu lên ở sau lưng nàng, không nhẹ không mạnh vỗ bờ vai của nàng một cái, dọa nàng kêu to một tiếng.

"Ngươi sao đó? Trúng tà hả? Ban nãy ta quên nói với ngươi, hôm qua ta đi theo La thúc và Xuyên ca đi bắt người, đuổi một đường tới ngoại ô phía Tây, nhìn thấy bên kia có rất nhiều đồng ruộng. Ban đêm lúc nghỉ ngơi, ta đã giúp ngươi nghe ngóng một phen, có thôn dân thôn Hồng Diệp bán ruộng, giá cả cũng không đắt, rất rẻ." Tề Nhạc nói liên thanh cặn kẽ từ đầu tới cuối.

Hai mắt Lâm Nhược tỏa sáng, hỏi: "Thật ư? Bao nhiêu tiền một mẫu?"

Tề Nhạc duỗi ba ngón tay ra, Lâm Nhược vui vẻ nói: "Ba mươi văn?"

Tề Nhạc liếc, nhéo mặt Lâm Nhược, nói: "Ngươi nghĩ gì đó? Ba mươi văn làm sao có thể mua được một mẫu ruộng tốt? Ngay cả đất hoang cũng không mua được có biết không? Là ba quan tiền."