Chương 1
Tống Mộ Thanh cầm di động, nghe bạn thân Trần Mặc Mặc gào thét: "Cậu có biết tiêu chuẩn của một cô gái tốt bây giờ là gì không? Là trêu chọc bọn ngốc, bán manh (1), đóng giả thục nữ, diễn trò lưu manh! Tống Mộ Thanh, tuy rằng cậu không khác lắm so với mấy yêu cầu này, nhưng nếu cậu muốn lấy được một người đàn ông tốt, bây giờ phải triển khai bước đầu tiên của một cô gái tốt, diễn vai côn đồ. Đi! Hãy tiêu diệt người đàn bà không biết xấu hổ kia ngay cho mình!"
Tống Mộ Thanh ngửa mặt nhìn trời, ném điện thoại vào túi xách. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong quán cà phê đối diện bên kia đường, hít sâu một hơi, sau đó hùng hổ, khí phách hiên ngang băng qua đường.
Dường như người phụ nữ ngồi bên cửa sổ phát hiện ra cái nhìn chăm chú của cô, quay đầu nhìn, sắc mặt trắng bệch ngay khi nhìn thấy cô, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho ai đó.
Tống Mộ Thanh cười lạnh trong lòng, trừng mắt nhìn tay bà ta, cho đến khi người phụ nữ kia run rẩy rút điện thoại ra, lúc này cô mới giẫm đôi giày cao gót bảy phân bước vào.
Người phụ nữ thấy cô sắp tới đây, theo bản năng đứng lên, lại phát hiện mình thấp hơn so với Tống Mộ Thanh, khí thế lại càng không thê so sánh.
Tống Mộ Thanh cũng không chào hỏi bà ta, ngồi xuống ghế, vẫy tay gọi phục vụ.
"Làm ơn cho tôi một ly nước trái cây." Vẻ mặt cô tự nhiên nói.
Phục vụ thiện ý nhắc nhở: "Thưa cô, chỗ chúng tôi chỉ có cà phê, không có nước trái cây."
Tống Mộ Thanh vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Nước trái cây! Mới ép !"
Phục vụ khó xử liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, hi vọng bà ta có thể giải vây, nhưng người phụ nữ này lại đứng ngồi không yên nhìn Tống Mộ Thanh, không để ý ánh mắt cầu cứu của phục vụ. Cuối cùng phục vụ chỉ có thể rời đi, báo cáo lại cho Quản lí.
Qua tấm kính, Tống Mộ Thanh thấy Quản lí là một người phụ nữ, đang nhìn về phía này, sau đó gật đầu với phục vụ.
Cô mỉm cười, nâng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, nụ cười đột nhiên trở nên khinh miệt. Giống như một bông hoa hồng có gai, thừa dịp người ta trầm mê trong hương hoa ngào ngạt, những cái gai không hề lưu tình đâm xuống.
Người phụ nữ ngồi đối diện thấy cô không nói lời nào từ lúc ngồi xuống, liền cầm túi chần chờ đứng dậy, .
"Không phải bà nói rảnh thì đến Thiên Đô sao, vội vã rời đi để làm gì?" Cô thổi thổi móng tay diễm lệ, chậm rãi nhướn mày.
Khuôn mặt người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi nháy mắt biếc sắc.
"Tại sao cô biết, cô đã đọc tin nhắn tôi gửi cho ba cô? Là cô... hẹn tôi tới đây." Giọng nói của bà ta không tự chủ được mà lớn tiếng, khi ý thức được tình huống hiện tại giọng nói lại hạ thấp. Chột dạ liếc nhìn xung quanh.
"Bằng không, bà nghĩ là ai? Ba tôi? Gần đây ông ấy rất bận rộn, có thể không có thời gian gặp bà." Giọng nói của cô rất chậm rãi. Thân mình lười biếng dựa vào ghế salon, như một con mèo vửa thức dậy sau giấc ngủ trưa.
Thấy sắc mặt người phụ nữ ngồi đối diện ngày càng khó coi, Tống Mộ Thanh không che dấu nụ cười trào phúng.
Quán cà phê này ở đây khá vắng vẻ, lúc này không có ai đến. Xung quanh ngoại trừ hai người bọn họ, cũng chỉ có một cô gái đang ngồi ở một góc khác.
"Cô tìm tôi để làm gì?" Người phụ nữ ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ trấn định nói.
"Không làm gì cả. Gần đây rảnh rỗi đến mức phát điên, muốn tìm người ra ngoài tâm sự, nhưng bạn bè của tôi ai cũng bận rộn. Tự dưng nhớ tới còn một người là bà, vậy nên bây giờ bà đang ngồi ở đây." Cô dương dương tự đắc nhếch mi.
"Tôi còn có việc, không rảnh nói chuyện phiếm với cô." Nữ nhân đứng dậy phải đi.
Tống Mộ Thanh cũng không vội vã ngăn cản bà ta. Chỉ miễn cưỡng nhìn đồng hồ đeo tay, nói sâu xa: "Bây giờ là giờ tan trường của học sinh cấp1, bà vội vàng đi đón con trai?"
Bước chân người phụ nữ dừng lại, quay về chỗ ngồi.
"Cô muốn gì?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ là ‘tâm sự’ thôi." Lúc này Tống Mộ Thanh mới thật sự đánh giá người phụ nữ đã bỏ bùa mê cho ba cô.
Tóc quăn, áo liền váy bình thường, trang sức thanh nhã. Làn da trên cổ không tì vết, khoé mắt có nếp nhăn, khóe miệng hơi trầm xuống, dáng người đã bắt đầu mập ra.
"Một phụ nữ ngoại hình bình thường, dáng người bình thường, lại đã một bó tuổi, còn có một đứa con trai của chồng trước như bà, thật không biết ba tôi thích bà ở điểm gì."
"Cô không thể biết được. Tôi cùng ba cô yêu nhau từ lúc còn đi học, nếu không phải mẹ cô..."
"Dừng lại!" Tống Mộ Thanh không kiễn nhẫn giơ tay : "Tôi không có hứng thú đối với yêu hận tình thù của mấy người. Chúng ta vẫn nên tâm sự những chuyện không liên quan đến ông ấy đi, nghe nói bà có một cô con gái, còn có một đứa con trai mới mười tuổi, nhũ danh là Thiên Thiên, phải không ?".
Phục vụ bưng một ly nước ép trái cây đến, cô nhấp một ngụm, liền ghét bỏ đặt sang một bên.
"Nó chỉ là một đứa trẻ, nó không biết cái gì cả." Người phụ nữ vội vàng nói.
Tống Mộ Thanh nở nụ cười.
"Yên tâm đi, tuy rằng con người tôi không lương thiện, nhưng cũng sẽ không vô liêm sỉ giống như bà. Nhưng mà..." Cô kéo dài giọng, ngón tay gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng ‘két đạt, két đạt’ đều đặn. Thỏa mản chứng kiến nỗi sợ hãi của người phụ nữ trước mắt."Hẳn là nó không biết bà dựa vào cái gì để cho nó học ở trường tiểu học dành cho con nhà giàu a, còn cô con gái của bà nữa, nghe nói cô ta đang thi văn công (văn nghệ trong quân đội). Bà nói xem nếu bạn bè của các con biết mẹ họ là bên thứ ba phá hoại hôn nhân người khác, kết quả sẽ như thế nào đây?"
Tống Mộ Thanh giương cằm, khuôn mặt đang nói chuyện từ từ ghé sát vào bà ta. Trên khuôn mặt xinh đẹp không hề mang theo ý cười, ở trong mắt người phụ nữ, lại giống như một con rắn đang phun nọc độc.
"Cô... Ba cô sẽ không để cô làm như vậy."
"Tôi làm chuyện gì đều không cần sự đồng ý của ông ấy. Nghe nói giá phòng ở Thành Tây lại tăng lên gấp đôi không ngừng, nếu bây giờ bán có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hoa viên Lệ Thủy, toà nhà B, tầng 5..."
Mỗi một lời nói của cô đều khiến người phụ nữ đối diện vô cùng khẩn trường. Cuối cùng cũng không thể nhịn được.
"Căn phòng đó đứng tên tôi, cô đừng uy hϊếp tôi!"
"Tôi thật chẳng làm được gì, sao có thể nói là uy hϊếp bà được? Thầm nghĩ nói cho bà biết tin tức mà thôi, ở thành phố này, tuy rằng tôi không thể được coi là có tiền có thế, nhưng lại có rất nhiều cách đem nhà thu hồi lại. Dùng tiền nhà họ Tống mua thứ gì đấy, đương nhiên là của nhà họ Tống."
"Tóm lại cô muốn gì?"
Người phụ nữ oán hận nói. Ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt cũng trở nên vặn vẹo.
"Rất đơn giản, rời khỏi đây, không còn liên quan gì đến nhà họ Tống!" Giọng điệu của cô vẫn chậm rãi như cũ, nhưng ánh mắt lại như nói cho người đối diện, những lời này tuyệt đối không phải là nói đùa.
Người phụ nữ không trả lời ngay, dường như còn đang tính toán điều gì.
Tống Mộ Thanh lại nâng tay nhìn đồng hồ, dứt khoát cầm túi đứng dậy. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở bà ta: "Đến giờ tan học rồi, bà còn không nhanh đi đón con trai ?".
Sau khi quay người đi, Tống Mộ Thanh liền nhẹ nhàng thở phào. May mắn thủ đoạn của người phụ nữ này không cao.Tuy rằng không phải người ít kinh nghiệm, nhưng so những phụ nữ thủ đoạn cao thâm khác, còn kém xa.
Cô bước ra ngoài, nhắn tin cho Trần Mặc Mặc. Cảm giác được có bóng người in trên mặt đất, muốn nghiêng người né qua nhưng lại va phải người đó.
Không cần ngẩng đầu, cô cũng biết đó là một người đàn ông.
Quân phục chỉnh tề, áo trong sạch sẽ, khiến Tống Mộ Thanh không thể tức giận, lúc ngẩng mặt nhìn không khỏi nảy sinh một chút hảo cảm.
Cô từng thấy không ít người đàn ông đẹp trai, nhưng đẹp trai như người trước mắt này lại chưa thấy bao giờ.
"Xin lỗi."
Giọng nói trầm thấp vang lên, đồng thời người đàn ông cũng nghiêng người bước qua cô.
Tống Mộ Thanh quay đầu nhìn lại, thấy anh ta đang đi về cô gái ngồi trong góc kia, lúc này mới nhấc chân bước ra ngoài.
(1) ‘bán manh’ - 卖的了萌 [mại manh]: hành động fan-service của các anh trong ban nhạc nam khiến fan nữ phải hò hét,chảy nước miếng…=.= từ 萌 (manh) tương tự là từ "moe" (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga, ‘moe’ có nghĩa là ‘thích quá, yêu quá…’ dùng với ai đấy.