Một bên là vách núi dựng đứng, chót vót, ven núi vọng đến tiếng nước chảy xiết, nhưng không biết là sâu bao nhiêu, chảy về đâu?
Còn một bên là rừng tùng ngút ngàn, tử đằng (dây leo có hoa màu tím) quấn chằng chịt, thân cây to như con trâu mộng, cành lá xòe ra nhưng những chiếc giỏ lớn, quấn đầy những thân leo.
Dưới ánh trăng vằng vặc, chiếc quái kiệu im lìm, tối om, không chút động tĩnh giữa đường.
Ba người trong xe cũng trở lên im lặng.
Gió từng trận thổi qua rừng tùng.
Nước cuồn cuộn dưới khe.
Vó ngựa đạp nhẹ trên đất.
Xe ngựa, kiệu đứng lại trên vách núi cạnh rừng tùng đó.
Một lúc lâu sau, Lưu Độc Phong mới cất tiếng: “Cửu U lão quái, vào lúc này ngươi còn giả thần giả quỷ ở đây làm gì nữa”.
Đột nhiên trong kiệu vọng ra một giọng nói trẻ trung, mang theo vẻ đau đớn: “Ngươi là ai, mau gọi kẻ tiềm nhập vào trong rừng tùng dừng chân, nếu không ta sẽ không khách khí nữa.
Một câu này khiến Lưu Độc Phong kinh ngạc.
Thích Thiếu Thương vừa từ vách núi tiến vào rừng tùng, rồi lại men theo cành lá, chuẩn bị trong lúc Lưu Độc Phong thu hút sự chú ý của đối phương, dùng thế đột kích từ cả trước và sau, cũng khựng lại.
Người trong kiệu đã biết được cử động của chàng.
Nhưng mà nghe một câu hỏi ngược vừa rồi, lẽ nào người trong kiệu không phải là Cửu U Thần Quân?
Giọng nói của Cửu U lão quái thiên biến vạn hóa, chẳng ai biết được giọng nào mới đúng là giọng của lão, nhưng mà, giọng nói vừa rồi, thực sự rất quen.
Lưu Độc Phong hỏi: “Ngươi là ai?”.
Giọng nói của người trong kiệu đột ngột có chút sửng sốt: “Người trong rừng có phải là chỉ có một cánh tay không?”.
Thích Thiếu Thương nhất thời cũng không biết là có nên đáp hay không.
Lưu Độc Phong cười lạnh nói: “Ngươi hỏi hơi nhiều rồi đó”.
Người trong kiệu đáp: “Ta không phải là hỏi nhiều, chỉ là từ bộ pháp của y, ta nghe được thân bên trái của y bị khuyết, nên cố tình hỏi như vậy”.
Người đó ngừng lại một chút, rồi lại nói: “Nếu như y có một tay, lại có công lực như vậy, thì chắc chắn phải là Thích trại chủ rồi. Nếu như đó là Thích huynh, thì các hạ chắc chắn là Lưu thần bộ”.
Lưu Độc Phong chấn động, đột nhiên nghĩ tới một người, thốt lên: “Vô Tình”.
Giọng của người trong kiệu đau buồn kêu lên: “Lưu đại nhân”.
Lưu Độc Phong không nhịn được hỏi: “Có phải ngươi bị thương không?”.
Vô Tình giận dữ nói: “Cửu U lão thất phu, lão giở trò trá ngụy, vãn bối…”.
Lưu Độc Phong vén rèm bước xuống xe hỏi: “Hiền điệt, ngươi… có thể ra khỏi kiệu được không?”.
Vô Tình gọi: “Thiết kiếm”.
Chỉ thấy từ phía sau kiệu từ từ bước ra một đứa bé tóc búi đuôi sam, đau buồn thốt lên: “Công tử”.
Vô Tình nói: “Lấy ấn tín của ta, giao cho Lưu đại nhân”.
Lưu Độc Phong nói: “Vô Tình, hiền điệt làm vậy…”.
Vô Tình ngắt lời: “Lưu đại nhân, vãn bối hai chân sớm đã bị phế, lúc này hai tay đã cụt, sống không bằng chết, cũng không muốn người khác nhìn thấy… Vãn bối đã bị thế này, chỉ cầu đại nhân giao lại ấn giám của vãn bối cho Gia Cát tiên sinh, nói Vô Tình đã… phụ lòng hậu ái của lão nhân gia…”.
Nói đến đây, giọng nói ngưng bặt, không nói tiếp được nữa.
Lưu Độc Phong đau lòng nói: “Hiền điệt, hiền được không được nghĩ như thế…”.
Tên kiếm đồng đó lúc này đã tiến vào trong kiệu, một lúc sau bước ra, thân hình hắn tuy nhỏ, nhưng hành động có chút chậm chạp, khả năng là do bị trúng thương.
Trong tay y cầm một số vật, hai tay giơ về phía trước, cúi đầu tiến lên.
Trương Ngũ treo cương, nhảy xuống xe nói: “Lão gia, để tiểu nhân nhận”.
Lưu Độc Phong gật đầu nói: “Đi đi. Hiền điệt, thù này ta nhất định bắt Cửu U lão quái trả lại công đạo cho ngươi. Việc này, ngươi hãy cùng ta về kinh, bẩm rõ mọi việc cho Gia Cát huynh nghe, ngàn vạn lần không được thất chí, thỏa dã tâm của Cửu U lão quái”.
Vô Tình bi phẫn nói: “Lưu đại nhân, ngài nghĩ xem, một người bị phế cả tứ chi, sống tiếp thì cũng còn lạc thú gì nữa”.
Lúc này, Thiết kiếm đã giao ấn giám vào tay Trương Ngũ.
Trương Ngũ tiếp lấy ấn giám, đột nhiên thấy lạnh cả lòng bàn tay, cảm giác vừa dính vừa lạnh thập phần quái dị, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì vậy…”. Trương Ngũ giơ tay lên xem, không ngờ Ấn giám chỉ làn một chất dịch nhầy nhầy.
Trương Ngũ vô cùng kinh ngạc. Y nguyên bổn vốn cũng có phòng bị. Câu “đi đi” của Lưu Độc Phong, chính là ám hiệu đề tỉnh y “cẩn thận đề phòng”. Bình thường Lưu Độc Phong sẽ nói “Đi” hoặc là “Được”. Trương Ngũ có đề phòng Thiết kiếm đột nhiên xuất thủ, nhưng vạn lần không ngờ chiếc ấn giám mình nắm trong tay, lại trở thành mấy giọt nước, gặp nhiệt liền tan ra, toàn bộ chảy vào trong lòng bàn tay của Trương Ngũ.
Trương Ngũ chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cả người run lên, muốn nói nhưng lưỡi và răng đã dính chặt với nhau, không thốt lên được nửa chữ.
Thiết kiếm đột nhiên xuất thủ.
Lưu Độc Phong đã có cảnh giác, tức giận gầm lên: “Ngươi định làm gì?”.
Hai tay của Thiết kiếm đã chụp lấy hai khuỷu tay của Trương Ngũ.
Trương Ngũ cứng đờ cả người, không thể động đậy được, Thiết kiếm vừa chạm vào khuỷu tay của y, ngũ chỉ huy động, bắn ra vào chỉ rồi nhanh chóng hướng về phía khuỷu chân của Trương Ngũ.
Lưu Độc Phong hú lên một tiếng dài, toàn thân như một cánh buồm no gió, Thanh kiếm bay lên không phát chiêu, kiếm khí phá không bay đi, bên trong ẩn ước có tiếng sấm, chém về phía Thiết kiếm.
Hai mắt Thiết kiếm trở lên xanh biếc.
Hình dáng tiểu hài tử đột nhiên hai mắt xanh biếc, bạo phát ra yêu quang, xương cốt toàn thân cũng đột nhiên dài ra, trong miệng hô lên vài tiếng, hai tay đã chụp lấy đầu gối của Trương Ngũ.
Trong lúc khẩn cấp quan đầu, cử động của Thiết kiếm rõ ràng là thập phần bất hợp lí.
Kiếm phong của Lưu Độc Phong, đã chém tới đầu.
Thân hình Thiết kiếm đột nhiên dài ra, hai mắt phát ra hai luồng lục mang sắc lạnh như kiếm quang.
Lưu Độc Phong từ trong đôi mắt của Thiết kiếm, đột nhiên phát hiện một dải lụa màu hồng, vô thanh vô tức tấn công về phía sau lưng của ông.
Lưu Độc Phong hoán khí giữa không trung, bật lên trên cao, xoay người như một con chim cắt nghiêng mình dưới bóng trăng, kiếm quang chém ngược về phía mảnh lụa đỏ. Nhưng trong lúc ông đột ngột thay đổi tư thế trên không đó, chân phải đồng thời đá ra, nhắm vào trán của Thiết kiếm.
Trong lúc Lưu Độc Phong xoay người trên không, mảnh lụa đỏ cuộn lại, cuốn lấy eo của Thiết kiếm kéo lên, nhanh chóng rút về trong kiệu.
Mảnh lụa đó tuy thu về rất nhanh, nhưng chỉ được nửa đường, một bóng trắng lóe lên, Thích Thiếu Thương đã chém tới một kiếm.
Đột nhiên nghe Lưu Độc Phong tức giận quát lên “Cẩn thận”. Ông đã dùng kiếm chặn trước Trương Ngũ, thì ra trong lúc ông tung mình lên không, tả thủ đã cùng Thiết kiếm trao đổi ba chiêu, đoạt lại Xuân Thu bút từ tay Thiết kiếm. Màn kiếm quang chém ngược về đằng sau là để chống lại đòn tập kích của mảnh lụa hồng đó, còn cú đá kia chính là nhắm vào Thiết kiếm nhằm nữu chuyển càn khôn: ông tính chuẩn rằng người trong kiệu sẽ cứu Thiết kiếm, ông có thể bảo hộ cho Trương Ngũ.
Mảnh lụa đỏ quả nhiên cứu đi Thiết kiếm, nhưng Xuân Thu bút bị ông đoạt lại.
Lúc ông quát lên một tiếng, Thích Thiếu Thương đột nhiên phát hiện, một chiếc khăn màu xanh, giống như mãng xà xuất động, vô thanh vô tức lao đến.
Chàng muốn chặt đứt mảnh lụa đỏ đó, bản thân cũng bị chiếc khăn màu xanh kia cắt làm đôi.
Thích Thiếu Thương hạ quyết tâm, một chiêu Nhất Phi Trùng Thiên, lao lên phía trước, rồi sử ra chiêu Nhất Ý Cô Hành, nhân kiếm hợp nhất, đột nhiên lao xuống dùng chiêu Nhất Vãng Vô Tiền nghênh đón dải khăn màu xanh đang lao đến giữa không trung.
Chàng quyết dùng kiếm khí vô địch của Thanh Long kiếm chống lại cái vật nhìn vừa như quang mang, vừa như dải lụa đó.
Lưu Độc Phong nhìn thấy, không chần chừ gì nữa, giương cung đáp tiễn, vụt một tiếng, chỉ thấy một đạo kim hỏa quang lưu rực rỡ từ trong tay Lưu Độc Phong bay vụt ra, những nơi nó bay qua, kim quang lóa mắt, hơn cả ánh mặt trời.
Từ trong kiệu đột nhiên bay ra một đạo hắc ảnh.
Hắc ảnh vừa xuất hiện, hai mảnh lụa một xanh một hồng, lập tức bay về, một kiếm của Thích Thiếu Thương chém vào khoảng không, vội vàng thu liễm khí đáp xuống đất. Chỉ thấy bóng đen đứng ở phía trước kiệu, dùng đôi ống tay áo màu xanh ở bên trái và màu đỏ ở bên phải hợp lại, thu lấy đạo kim quang vào bên trong hắc bào.
Lưu Độc Phong tức giận gầm lên một tiếng: “Khai”. Âm thanh mang theo uy thế lay trời chuyển đất.
Chỉ nghe “oành” một tiếng, vạn đạo kim quang đột nhiên nổ tung, bắn ra từ bên trong hắc bào có hai cánh tay một xanh một đỏ đó.
Sau tiếng nổ này, chiếc kiệu lập tức chuyển động, vội vàng lao đi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lưu Độc Phong đã giương cung lắp một mũi tên khác, nhưng đây là mũi tên cuối cùng, bởi vì không cách nào nhận chuẩn được mục tiêu, chớp mắt chiếc kiệu đó đã biến mất vào trong rừng tùng.
Lưu Độc Phong dậm chân nói: “Lại để cho hắn chạy mất rồi”.
Thích Thiếu Thương vội vàng hỏi: “Vì sao không đuổi theo?”. Quan sát xung quanh, chỉ thấy Trương Ngũ ánh mắt đờ đẫn, thần trí mê man.
Thích Thiếu Thương hỏi: “Y…”.
Lưu Độc Phong nói: “Hãy đưa nó lên xe trước, lão quái lại thêm một vết thương, lúc này không gϊếŧ, lưu lại họa hoạn lâu dài”.
Dứt lời, một tay chụp lấy Trương Ngũ, như chim ưng quắp thỏ, bay lên trên xe, giật cương giục ngựa đuổi theo.
Thích Thiếu Thương biết mình có thể thi triển khinh công đuổi theo chiếc kiệu, nhưng tình hình Trương Ngũ không ổn, hơn nữa Lưu Độc Phong lại rất sợ uế vật, đệ tử của Cửu U lão quái lại thiện phóng uế vật, cho nên không tiện bỏ xe.
Đuổi được một lúc, chỉ thấy rừng tùng càng ngày càng rậm rạp, tán tùng bao phủ, gió thổi ào ạt, tạo ra những âm thanh khác nhau. Các thân tùng cũng có những hình dạng khác nhau, có cây như thương long quẫy nước, có cây như ngư ông cô độc câu cá bên sông băng, có cây như quần ma giơ vuốt xuyên vân nã nguyệt, có cây như ngọn gió thổi hướng mặt trời, cô độc giữa rừng. Còn đường đến đây phân làm ba đạo: trái phải và ở giữa.
Thích Thiếu Thương nhanh chóng chọn con đường bên trái có dấu vết kiệu đuổi theo.
Đột nhiên nghe thấy Lưu Độc Phong nói: “Ngươi giả vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục tiến lên”.
Nghe Lưu Độc Phong nói như thế, Thích Thiếu Thương vẫn khống chế xe lao về phía trước, nhưng đã gia tăng chú ý, đột nhiên chàng phát hiện trên cành của một cây tùng to đến mấy người ôm không xuể, có một vật đen ngòm.
Nếu như không chú ý quan sát, vật treo trên cành cây đó, rất dễ bị bỏ qua.
Thích Thiếu Thương tập trung mục lực quan sát, mặc dù bóng cây phủ khắp, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là một chiếc kiệu.
Cùng với cành tùng lắc lư theo gió, bóng chiếc kiệu lay động hòa với bóng cây.
Thích Thiếu Thương thầm than nguy hiểm, nếu như bản thân vừa rồi không phát hiện ra, giục ngựa chạy qua, người trong kiệu tập kích từ trên xuống, chỉ sợ khó có thể chống được.
Nói thì chậm, thực tế thì rất nhanh, xe ngựa đã lướt qua bên dưới gốc tùng đó.
Đột nhiên thấy một đạo thanh quang, từ phía trong xe bắn vụt lên ngọn tùng, nhắm thẳng vào chiếc kiệu treo trên cành cây đó, kiếm phong mang theo tiếng ấm ì ầm, trong chớp mắt át hết tất cả mọi tiếng động trong rừng.
Tim của Thích Thiếu Thương đập rộn ràng.
Lưu Độc Phong dùng chiêu tương kế tựu kế, trong lúc đối phương nghĩ mình đã trúng kế rơi vào bẫy, đánh cho hắn một đòn không kịp trở tay.
Một kiếm này, hiển nhiên là Lưu Độc Phong toàn lực thi triển, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Kiếm quá thương khung.
Kiếm khí xé không.
Kiếm khí tạo ra sát khí
Sát khí khiến xe ngựa đang chạy nhanh phải khựng lại.
Ngựa hí dài.
Người gầm lên giận dữ.
Một tiếng hô thảm vang lên.
Một người từ trên không rơi xuống.
Bóng trắng nhoáng lên một lần trên cây, chớp mắt, hàng loạt âm thanh giống như tiếng mưa rơi, nhanh, nhỏ, dày đặc.
Thân hình nhỏ bé đó đã rơi thẳng xuống mui xe, “bụp” một tiếng rồi lại lăn xuống phía trước xe ngựa.
Thích Thiếu Thương giơ tay đón lấy, ngầm vận Nhất Nguyên thần công, ngưng thần quan sát, chỉ thấy đó là một tiểu đồng không quen, trước ngực máu me đầm đìa.
Thích Thiếu Thương ôm tiểu đồng đó trong tay, trong lòng chấn động.
– Đây đúng là một đứa trẻ.
– Xương cốt này đúng là của một đứa trẻ.
– Không hề được dịch dung, hóa trang.
– Trong chín đồ đệ của Cửu U lão quái, chỉ có Thổ Hành Tôn Tôn Bất Cung là một người lùn, nhưng Tôn Bất Cung là một kẻ trung niên, chỉ là xương cốt nhỏ mà thôi. Bào Bào tuy tinh thông dịch dung, không ai biết được hình dáng thật của y, thậm chí tinh thông Súc Cốt đại pháp, nhưng khẳng định không phải là tiểu hài tử này.
Nhưng kẻ bị trúng kiếm rơi xuống đích xác là tiểu đồng này.
Thích Thiếu Thương trong lòng bối rối, nhưng đó chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, chàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng trắng đó cùng Lưu Độc Phong đã ba lần quá chiêu, hai thân ảnh lảo đảo như muốn rơi xuống đất.
Thích Thiếu Thương cảm thấy tình hình có gì không ổn, đang muốn hô dừng tay, thì thấy hai nhân ảnh trên đầu lúc hợp lúc phân, Lưu Độc Phong a lên một tiếng: “Cái gì…?”. Còn bóng trắng đó cũng hổn hển nói: “Là ngươi…?”.
Đúng vào lúc này, hai cỗ lực bài sơn đảo hải từ trong rừng tùng bay ra.
Một ống tay áo màu xanh, như lưu vân xuyên qua các chướng ngại, chụp về hướng bóng trắng.
Một ống tay áo màu hồng, như một con rắn uốn mình lao lên, lao về phía Lưu Độc Phong.
Nhưng tiếng phập phập vang lên không ngớt, cây tùng khổng lồ đó chớp mắt đã bị chặt hết cành lá.
Thích Thiếu Thương giật ngựa né sang một bên.
Oành một tiếng, chiếc kiệu đó đột ngột rơi xuống.
Thích Thiếu Thương giữ chặt dây cương, cành cây và chiếc kiệu toàn bộ rơi xuống chỗ mà chiếc xe ngựa vừa đứng.
Chiếc kiệu đó từ trên không rơi xuống, không ngờ không vỡ ra, mà chỉ méo mó mà thôi.
Lúc này, ánh trăng đã có một chỗ để có thể soi xuống mặt đất.
Tay áo màu hồng cuốn lấy bạch ảnh.
Tay áo màu xanh bao phủ Lưu Độc Phong.
Điều kỳ quái chính là, hai ống tay áo đều bị kéo căng ra, người đang có đôi ống tay áo đó đang cùng Lưu Độc Phong và bóng trắng toàn lực đối kháng, không phân cao thấp.
Ống tay áo màu xanh không ngừng rung động, giống như có vô số con rắn màu xanh đang cuộn mình lao tới, ống tay áo màu đỏ không ngừng phấp phới, như ngàn con sóng cuồn cuộn ập tới.
Thích Thiếu Thương biết hình hình bất diệu, trong lúc vội vã vội vàng đưa Trương Ngũ vào trong xe, chụp lấy Xuân Thu bút ở bên hông y, rồi rút Thanh Long kiếm. Kiếm vang lên tiếng rồng ngâm, cả người và kiếm lao về phía tay áo màu xanh.
Lúc này, hai cánh tay áo hồng, xanh đột nhiên thu lại.
Một nhân ảnh xuất hiện giữa không trung, quay mặt về phía Thích Thiếu Thương rút ra một vật.
Bong bóng!
Thích Thiếu Thương là trại chủ Liên Vân Trại, trước khi chàng chưa đầu nhập Liên Vân Trại, sớm đã dùng văn võ kết giao bằng hữu, đối với võ công bí kỹ của các môn phái trên giang hồ đều rõ như trong lòng bàn tay.
Bây giờ mặc dù chàng trại hủy, tử đệ chết, bản thân cụt một tay, thụ thương không nhẹ, nhưng kiến thức và phản ứng của chàng so với những hảo thủ trẻ tuổi của võ lâm cùng lứa, cũng đủ để bễ nghễ thiên hạ rồi.
Binh khí của địch nhân, hoặc là ám khí, không ngờ lại là một chiếc bóng bóng, trong suốt gần như vô hình, vừa dính lại vừa nhẹ, thật khiến chàng vô pháp ứng phó.
Ý niệm đầu tiên của chàng là sử ra chiêu Nhất Tả Thiên Lý, dùng nhân kiếm hợp nhất tấn công vào cái bong bóng đó, dùng đại lực kiếm khí công phá vật nhẹ đó.
Đột nhiên, Thích Thiếu Thương tâm niệm chuyển động, chàng nhớ lại Trương Ngũ đã từng dùng Hậu Nghệ Xạ Dương tiễn bắn, nhưng kim tiễn bị bong bóng khống chế, không phát huy được uy lực của nó.
Đến Hậu Nghệ Xạ Dương tiễn mà còn không phá được cái bong bóng này, bản thân mình cùng kiếm lao tới, chẳng phải là tự đâm đầu vào rọ hay sao.
Lúc này, bong bóng phản chiếu ánh trăng, đột nhiên phát ra ngàn vạn đạo hào quang mê ảo tâm phách.
Dường như mỗi một ánh hào quang, đều chứa đựng hy vọng, mộng ảo.
Ai là kẻ nguyện ý tự tay hủy đi giấc mộng của mình.
Ai là kẻ có đủ nhẫn tâm cắt đứt hy vọng của mình.
Vào phút mê man đó, bong bóng đã lao tới gần
Thanh Long kiếm cũng đã đâm vào trong bong bóng.
Bong bóng lập tức nứt ra, nhưng nhanh chóng có một ma lực phục hợp kỳ dị, vết nứt tụ động liền lại, bao phủ lấy Thanh Long kiếm.
Còn Thích Thiếu Thương, người tiến hành đòn nhân kiếm hợp kích này đâu?
Có phải là cũng bị bong bóng đó thôn phệ hay không?