Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thủy Hàn

Chương 56: Tàn phế giả dữ Bệnh nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Kỳ thực Thích Thiếu Thương cũng là một người cực kỳ trọng tình nghĩa”.

Lôi Quyển chầm chậm thò song thủ khỏi ống tay áo, khoanh tay nhìn tàn dương trời tây: “Rất nhiều người nghĩ y vong ân phụ nghĩa. Kỳ thực ta biết hôm nay nếu Giang Nam Phích Lịch Đường lâm nguy, y sẽ liều mạng tương cứu”.

Vô Tình mục quang lấp loáng: “Như vậy ngươi cũng vì y mà bất chấp tất cả, hoạn nạn tương trợ phải không?”.

Lôi Quyển nhíu đôi mày rậm, trầm giọng hỏi một câu: “Ngươi muốn tìm y?”.

Vô Tình đáp: “Phải”.

Lôi Quyển thốt: “Đã là ngươi bắt người cho Lưu Độc Phong, sao ngươi lại không biết nơi hạ lạc của y?”.

Vô Tình đáp: “Lúc ta giúp Lưu bộ thần bắt y, không biết y vì cớ gì mà bị truy nã”.

Lôi Quyển nhướng mày: “Ngươi còn chưa rõ sự tình mà bắt người?”.

Vô Tình cúi đầu: “Phải”.

Lôi Quyển trầm giọng: “Tứ Đại Danh Bộ cũng không ngoại lệ!”.

Vô Tình nói: “Ta hy vọng ngươi có thể minh bạch một chuyện”.

Lôi Quyển lạnh lùng nhìn y.

Vô Tình nói: “Lưu bộ thần là trưởng bối của ta, thanh danh của ông ta trác tuyệt, quyết không thiên vị, ta chỉ mới biết danh Thích Thiếu Thương, không quen thân. Lúc đó trong khi hỗn chiến, địch đông ta ít, Lưu bộ thần muốn bắt Thích Thiếu Thương, ta dĩ nhiên xuất thủ tương trợ”.

Ánh mắt Lôi Quyển nhìn xa xăm, trầm giọng: “Vậy ngươi hà tất phải tìm y nữa?”.

Vô Tình đáp: “Ta muốn lo xử lý vụ án này”.

Lôi Quyển đôi mày nhướng cao: “Thượng cấp muốn ngươi phá án cho Thích Thiếu Thương?”.

Vô Tình đáp: “Không phải”.

Lôi Quyển liền hỏi: “Có người muốn ngươi cứu Thích Thiếu Thương?”.

Vô Tình đáp: “Nhị sư đệ cùng Thích Thiếu Thương tâm đầu ý hợp, nhưng hắn biết rõ tác phong của ta, đâu có mở miệng xin ta; Tức đại nương vì chuyện này mà rất hận ta, nàng với Thích Thiếu Thương tình sâu nghĩa nặng, nhưng nếu Thích Thiếu Thương là kẻ đáng chết, thì phải chết”.

Lôi Quyển hỏi: “Vậy sao ngươi lại xen tay?”.

Vô Tình thở dài: “Bởi ta phát hiện Thích Thiếu Thương đâu có đáng chết, mà y một khi bị áp giải về Kinh sư, không thể nào thoát chết, ta không thể thấy chết mà không cứu!”.

Lôi Quyển quay đầu lại, y một mực chưa từng chính thức nhìn Vô Tình một lần nào, ánh mắt như hai luồng quỷ hỏa chòng chọc ghim trên mặt Vô Tình: “Ta biết Lưu Độc Phong trong triều rất có danh vọng, ngươi so với lão ta chỉ là một hậu bối, ngươi xen tay lo vụ án này, rất có thể khiến lão ta không vui, mà nói cho cùng ngươi cũng vị tất là đối thủ của lão”.

Vô Tình nói: “Ta cũng biết”.

Đôi mắt của Lôi Quyển chấp chới như quỷ hỏa, hai hàng mày rậm một nhướng một buông: “Ngươi biết thì sao lại phải sinh sự?”.

Vô Tình đáp: “Ta có thể đã tạo thành sai sót, ta không thể đã sai lại sai nữa, huống hồ chỉ cần ta biết có oan tình, không thể không trở ngược lại”.

Mục quang của Lôi Quyển lại nhìn xa xăm: “Ngươi có biết triều đình tại sao muốn diệt Liên Vân Trại, bắt Thích Thiếu Thương không?”.

Vô Tình nói: “Xin thỉnh giáo”.

Lôi Quyển gằn từng tiếng rõ ràng: “Tống thất cầu an, tàn hại ngược đãi con dân, không kháng ngoại địch mà chỉ đàn áp sự căm phẫn trong nước, triều đình u ám mê chướng, thuế má hà khắc, bá tánh không biết nhờ vào đâu mà sống được, thoi thóp qua ngày, dân đen ở làng ở huyện cả vỏ cây cũng ăn sạch, chỉ còn nước cấu xé lẫn nhau, đại thần trong triều chỉ biết hưởng lạc, tam viện ngự sử gì gì, nào là tuần giám, cứu chẩn nạn tai, giải phá oan án, tra cứu quan lại thất chức tham lam, tiến cử nhân tài, trái lại cặp kè giao hảo với quan viên địa phương, ăn hối lộ bao che, thẳng cho tới triều đình. Cho nên các nơi đều có lực lượng bá tánh tổ chức, vốn chủ yếu là để đối kháng sự xâm lăng của quân Kim, nhưng Hiếu Tương một dạ cầu hòa, Hoàng đế không có ý tác chiến, sợ sệt người Kim, cho nên mới sai người đi dẹp những kẻ gọi là “loạn đảng”, phái đại tướng trong triều đình tập nã “phản loạn”, ngầm sai cao thủ sát hại các đầu lãnh con dân sùng bái. Liên Vân Trại là một tổ chức như vậy, Thích Thiếu Thương là một lãnh tụ như vậy”.

Lôi Quyển nói đến đó thì ngừng, hỏi: “Ngươi cảm thấy lời ta nói rất là đại nghịch bất đạo, có đúng không?”.

Đôi mắt sắc bén của Vô Tình chăm chăm nhìn y, không di chuyển chút nào, bình tĩnh đáp: “Ta biết cái ngươi nói là thực tình”.

Lôi Quyển cười khan một tiếng: “Chỉ bằng vào câu nói đó của ngươi, truyền vào tai Hiếu Tương là đủ để diệt cửu tộc”.

Vô Tình mắt không chớp: “Nói tiếp đi”.

Lôi Quyển thốt: “Năm xưa Thích Thiếu Thương xem trọng “Diệt Tuyệt Vương” Sở Tương Ngọc có thể hiệu triệu mười vạn quân dân kháng Kim, sau khi Hoàng đế hạ chỉ gϊếŧ chết, vẫn ủng hộ Sở Tương Ngọc ra mặt, sau đó Sở Tương Ngọc bị đồng môn của các hạ Thiết nhị bộ đầu gϊếŧ, nhị bộ đầu đâu có nhắm vào Liên Vân Trại mà truy cứu chuyện đó”.

Sắc mặt của y càng tái xanh, mi mày càng nhíu chặt: “Nhưng tin tức vẫn truyền đến tai hôn quân và Hiếu Tương, cái gai Liên Vân Trại không thể nào không trừ khử”. Nói đến đây, y ho kịch liệt.

Đường Vãn Từ tiếp lời: “Nhưng Thích Thiếu Thương là lãnh tụ được bá tánh dân làng yêu thương, chẳng những được lòng dân mà khí phách toàn quân như cầu vồng, nhắm vào chỗ hiểm mà cố thủ, Phó Tông Thư hận nghiến nát răng không làm khó được y”.

Lôi Quyển nói tiếp: “Cho nên Phó Tông Thư liền nhắm vào nhược điểm của Thích Thiếu Thương: yêu tài! Lão sai nghĩa tử của mình Cố Tích Triều trà trộn vào Liên Vân Trại, ly gián phá hoại, đâu có ngờ Thích Thiếu Thương trọng tài một cách vô tư, nhường vị trí trại chủ cho y làm, nhưng Cố Tích Triều vẫn còn dã tâm lang sói, hủy Liên Vân Trại, dĩ nhiên cũng không thể buông tha cho Thích Thiếu Thương”.

Vô Tình nói: “Người như Thích Thiếu Thương, sinh trong thời cuộc như vầy đâu thể có kết quả tốt”.

Lôi Quyển trầm mặc một hồi mới nói: “Hôn quân và Hiếu Tương đều coi y là cây đinh trong mắt, mới không ngần ngại phái những nhân vật tầm cỡ Lưu Độc Phong, Văn Trương, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều đến tiễu “phỉ” bình “loạn””.

Vô Tình thốt: “Kỳ lạ”.

Lôi Quyển hỏi: “Cái gì?”.

Vô Tình thốt: “Phó thừa tướng không biết có dụng ý gì?”.

Lôi Quyển cau mày, giữa trán hiện ra một nếp nhăn sâu như đao khắc.

Vô Tình thốt: “Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều và Văn Trương đều là đại tướng của Phó thừa tướng. Hoàng Kim Lân cùng Cố Tích Triều nội ứng ngoại hợp, Hoàng Kim Lân luôn luôn là tâm phúc trong quan trường, Cố Tích Triều là nghĩa tử của lão, còn Văn Trương vốn thất thế trường thi, lại được Phó thừa tướng một tay đề bạt, trở thành quan viên trọng yếu; Phó Tông Thư lần này một hơi phái ra ba thủ hạ đắc lực để lo vụ án này, thật ra có thâm ý gì?”.

Lôi Quyển nói: “Nói như vậy, Lưu Độc Phong là phụng chỉ đến bắt Thích Thiếu Thương?”.

Vô Tình thốt: “Người phụng chỉ lên miền Bắc nhất định không chỉ một mình ông ta”.

Lôi Quyển nói: “Lại không thấy có ai khó đυ.ng chạm hơn ông ta”.

Vô Tình thốt: “Có một người”.

Lôi Quyển ngạc nhiên: “Ai?”.

Vô Tình đáp: “Thường Sơn Cửu U Thần Quân”.

Lôi Quyển động dung: “Lão ta?”.

Vô Tình thốt: “Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi đều là môn đồ của lão ta. Năm xưa bốn sư huynh đệ bọn ta từng giao thủ với hai đệ tử đắc ý của lão ta là Độc Cô Uy và Tôn Bất Cung, võ công bọn chúng kỳ dị, khó lòng thủ thắng. Cửu U Thần Quân vốn luôn luôn ẩn tích không chịu ra, nhưng mấy ngày qua, dẫn hai tên đệ tử ly khai Thường Sơn, lén đi về hướng Đông, Gia Cát tiên sinh phi cáp truyền thư cho ta biết, nói rõ chuyện đó có thể có liên quan tới vụ án tập nã Thích Thiếu Thương”.

Lôi Quyển thở dài: “Đối phó cỏn con một Thích Thiếu Thương sao lại dùng bao nhiêu cao thủ như vậy!”.

Vô Tình nhướng mày: “Cho nên trên mình Thích Thiếu Thương nhất định có bí mật cực kỳ trọng yếu, vì vậy không thể không gϊếŧ y. Điểm này sợ rằng cả Thích Thiếu Thương cũng vị tất đã biết”.

Lôi Quyển nói: “Nếu ngươi tham dự chuyện này, lại công bằng xử lý, e rằng sẽ phải không còn chỗ ăn không có chỗ chạy”.

“Ta đó giờ không sợ không còn chỗ ăn, cũng không sợ không có chỗ chạy”. Vô Tình cười, giãn mày hỏi: “Lôi đường chủ đang khích ta hả?”.

“Không dám, nhưng quả có ý này”. Lôi Quyển thản nhiên đáp: “Ngươi nếu vì chuyện này mà đắc tội với Lưu bộ thần, đắc tội với Phó Tông Thư, với Cửu U Thần Quân, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều, Văn Trương cái đám khó dây dưa đó, có khác gì đi kết cừu kết oán với người có quyền thế, không phải là ngu si lắm sao?”.

Vô Tình cười. Y cười rất khoan khoái, cười sang sảng, cả Đường Vãn Từ đứng một bên nhìn, không biết sao cũng cảm thấy vui vẻ lắm.

Vô Tình nhướng mày thốt: “Bọn chúng thì sao chứ, đời người đâu thể chỉ chọn chuyện không đắc tội với người khác mà làm”.

Nhãn thần của Lôi Quyển không khỏi hiển hiện một thứ thần sắc kỳ dị, chầm chậm nói: “Người hồi nãy hỏi ta tại sao phải xả thân cứu Thích Thiếu Thương?”.

Vô Tình gật đầu, nhìn sang y.

Lôi Quyển nói: “Phật gia có nói đến Nghiệp lực. Nghiệp lực là sao? Trên thế giới này, ai ai cũng qua qua lại lại, đi về một phương hướng, hình thành một cộng nghiệp. Nếu là vì phước phận của vạn dân, cùng nhắm về một chốn, thanh bình hoan lạc, cùng một chí hướng, cùng một phương hướng mà nỗ lực, đó là Nghiệp lực cộng đồng, nhất định có thể hình thành một thứ tác dụng tiến bộ, khiến cho mọi người đều sung túc khoái lạc. Bất quá thế sự thường không như nguyện, người Kim muốn xâm chiếm đất đai phì nhiêu của đại Tống, hai nước tranh phong, chiến họa liên miên, sinh linh đồ thán, bá tánh hy vọng đánh lui ngoại xâm, an cư lạc nghiệp, nhưng triều đình khơi khơi lại cầu an cầu tồn, an hưởng khoái lạc, kẻ nắm quyền thường là kẻ bạo ngược hà khắc, là số ít khống chế mệnh vận của đại đa số, Nghiệp lực tác quái, đang sa đọa vào vực sâu vạn kiếp không hồi sinh”. Truyện được copy tại Đọc Truyện

Lôi Quyển nói đến đây, thở dài: “Con người là gì? Giống như đào một dòng nước, trong nước có biết bao nhiêu vi sinh vật không thấy được, vùng vẫy tìm sống. Giống như con kiến dưới đất, cả ngày quần quật, không biết tại sao. Đó là cộng nghiệp. Ý nguyện và nỗ lực của cá nhân chỉ là biệt nghiệp, thông thường chịu sự thao túng của cộng nghiệp, thân bất do kỷ. Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo thông thường không thể đứng vững. Bất quá một khi hình thế chuyển dời, mình có thể kiên trì bám dính “biệt nghiệp” của mình, nói không chừng có thể cứu vãn thiên hạ, trợ giúp vạn dân giữa cơn nước lửa, xoay chuyển “cộng nghiệp”. Thích Thiếu Thương là người như vậy. Y biết rõ không thể làm mà vẫn làm, thứ người đó thường có hạ trường bi thảm, nhưng để mình thấy, mình gặp, luôn hy vọng người tốt việc tốt như vậy không nên hủy diệt nó, mất hết hy vọng, có phải không?”.

Y cười xen một tiếng, nói: “Người ta nói Thích Thiếu Thương phản lại Lôi môn, ta lấy đức báo oán, cứu trợ y, thật ra đâu phải. Y ra đời giương cao thanh kiếm chính nghĩa, lo chuyện bất bình, làm quang đại Lôi môn, phát dương uy danh của Phích Lịch Đường, ta lấy đó làm vinh dự”.

Nhãn thần của Vô Tình có nét kính phục: “Giang Nam Phích Lịch Đường không phải ai ai cùng có ý nghĩ như vậy sao?”.

Lôi Quyển ngạc nhiên, đáp: “Không nhất định”.

Vô Tình hỏi: “Người của Lôi môn không phải ai ai cũng như ngươi sao?”.

Lôi Quyển im lặng mồi hồi: “Cũng không nhất định”.

Vô Tình thốt: “Đáng tiếc”.

Lôi Quyển hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”.

Vô Tình đáp: “Nếu ai ai cũng nghĩ như ngươi, thiên hạ sao phải rầu không thể an định?”.

Lôi Quyển lắc đầu, nói một cách mệt mỏi: “Đáng tiếc không phải là ta, là ngươi”.

Vô Tình ngạc nhiên: “Ồ?”.

Lôi Quyển nói: “Người hồi nãy có nói, hạng người như Thích Thiếu Thương, sinh ra vào thời cục như vầy, đâu thể có kết quả tốt. Cái rất bất hạnh là chính ngươi cũng là hạng người đó”.

Vô Tình nhướng mày: “Ta là vậy? Ta nghĩ ngươi mới phải”.

Hai người đều nhìn nhau cười lên.

Vô Tình từ bé đã gặp phải người thân tử biệt, cô độc tàn phế, cho nên tạo thành cá tính cô độc khó gần của y, rất ít khi cười nói khoan khoái với ai.

Lôi Quyển hồi nhỏ đυ.ng đủ họa hoạn, bệnh tật triền miên, tính tình khoái cô đơn, cũng rất ít khi cười nói.

Hai người gặp nhau, nói chuyện với nhau, tâm tình khoan khoái, cứ như tri giao, mặt mày hân hoan.

Đường Vãn Từ theo Lôi Quyển một thời gian, ít thấy y cười nói thư thái như vậy; Kim Ngân nhị kiếm hầu cận Vô Tình đã lâu, cũng không thường thấy y vui vẻ ra mặt. Hôm nay thấy hai người cười nói hoan hỉ, ai ai cũng bụng dạ như mở cờ hẳn.

Lôi Quyển cười nói: “Hồi nãy ta ám toán ngươi một đao một chỉ, vốn nghĩ ngươi cùng một bọn với đám Cố Tích Triều, lại không biết ngươi là người tàn phế, thật vô sỉ!”.

Vô Tình cười lớn: “Tên lưu manh ngươi, bệnh chỉ còn một hơi thở, không ngờ còn có chỉ lực như vậy! Chỉ tiếc thủ pháp ám khí lại hạng bét!”.

Lôi Quyển cười khà khà: “Ngươi mù mắt rồi thì phải! Ta nếu không phải đã bị thương không nhẹ, một đao một chỉ đó ngươi tránh được sao?”.

Nụ cười của Vô Tình vụt tắt ngóm: “Ngươi bị thương không nhẹ”.

Lôi Quyển chỉ chỉ chiếc áo lông cừu trên mình: “Đã đỡ sáu phần rồi, ngươi làm sao mà nhận ra được?”.

Vô Tình hỏi: “Ai đả thương ngươi?”.

Lôi Quyển đáp: “Rất nhiều, trong đó di họa của Văn Trương và Cố Tích Triều là nặng nhất”.

Vô Tình thốt: “Ngươi bệnh cũng không nhẹ”.

Lôi Quyển cười hào sảng: “Căn bệnh đó đã hai chục năm rồi, tới giờ cũng chưa có chết mà”.

Vô Tình thốt: “Phải cẩn thận, bệnh không chết người thường là ghê gớm nhất”.

Lôi Quyển chuyển đề tài: “Ngươi tìm có ra hành tung của Lưu Độc Phong không?”.

Vô Tình đáp: “Không”.

Lôi Quyển đôi mày lại nhíu lại, hai hàng lông mày như gộp thành một, tạo thành một đường dài trên ấn đường: “Một chút manh mối cũng không?”.

Ánh mắt Vô Tình vụt phát sáng: “Vốn là không”.

Lôi Quyển hỏi: “Còn bây giờ?”.

Vô Tình đáp: “Ngươi đã cho ta biết”.

Lôi Quyển ngạc nhiên: “Ta cho ngươi biết?”.

Vô Tình mỉm cười gật đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »