Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thủy Hàn

Chương 52: Bất thị bức cung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một côn đó của của Du Thiên Long nhắm vào vai đối phương chứ không nhắm chỗ yếu hại, là vì đối phương đã chế ngự gã mà lại buông tha, cho gã có cơ hội công bình quyết chiến, gã cũng không muốn một côn đánh chết đối phương.

Vô Tình bất động.

Tiếng gió phát động từ một côn đó thổi tà áo của y tung bay phần phật.

Du Thiên Long quát lớn: “Còn không tránh?”.

Vô Tình đột nhiên xuất thủ.

Y chờ côn đánh sát đến vai y rồi mới xuất thủ.

Một viên đá bay ra.

Bay sau mà tới trước, viên đá bắn trúng cùi chỏ của Du Thiên Long!

Du Thiên Long cánh tay trái tê rần, hữu thủ chếch động, đồng côn bắn lên một cách thần kỳ, phản kích đập vào trán gã.

Du Thiên Long ối lên một tiếng, tuy không bị đánh nặng, nhưng cũng bị đập một cú, trên trán nổi lên một cục u bự. Đọc Truyện

Sau đó song cước tê dại, quỳ bệt xuống đất.

Chỉ thấy con người gầy yếu kia vẫn ngồi bất động, hỏi gã: “Sao?”.

Du Thiên Long hừ lạnh: “Không sao”.

Vô Tình thốt: “Ngươi chưa phục?”.

Du Thiên Long xoa xoa cục u, nói: “Ta sợ ngươi bị ta đánh một côn chết liền, cho nên còn nương tay”.

Vô Tình giơ tay búng một cái, vèo vèo hai tiếng, hai viên đá giải khai huyệt đạo trên chân Du Thiên Long: “Côn của ngươi còn trong tay”.

Du Thiên Long nắm côn đứng dậy, trợn mắt nhìn Vô Tình.

Vô Tình thốt: “Lần này bất tất phải lưu tình”.

Du Thiên Long nói: “Ngươi hãy coi chừng!”.

Vô Tình thốt: “Mời”.

Du Thiên Long nghĩ ngợi, múa côn rống lên: “Được!”.

Đánh ra một côn, côn chua tới, người búng lên, côn đánh trước mặt biến thành đánh sau lưng Vô Tình!

Nhưng lúc gã phi thân lướt qua đầu Vô Tình, Vô Tình giơ tay lên.

Một nắm cát.

Du Thiên Long tối sầm trước mắt, một chiêu thần tốc chỉ đành biến từ công thành thủ, thân người bay xéo ngoài một trượng, đợi cát rơi xuống hết, ráng nhìn kỹ chỗ địch nhân, bỗng nghe một tiếng hừ lạnh sau lưng chỉ cách mình chưa đầy hai thước.

Du Thiên Long vụt xoay mình, nhấc côn muốn đánh, chợt dừng sựng lại.

Vô Tình thốt: “Đánh đi, còn đợi gì nữa?”.

Du Thiên Long giậm chân một cái, buông côn, trợn mắt nhìn Vô Tình.

Vô Tình hỏi: “Gì vậy?”.

Du Thiên Long bực bội: “Phục rồi”.

Vô Tình hỏi: “Không đánh nữa?”.

Du Thiên Long đáp: “Ta không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi”.

Vô Tình hỏi: “Ngươi muốn chết?”.

Du Thiên Long đáp: “Không muốn”.

Vô Tình thốt: “Ta muốn hỏi ngươi vài câu, ngươi đáp thật lòng, ta có thể tha cho ngươi”.

Du Thiên Long hừ nói: “Để xem là câu hỏi gì đã”.

Vô Tình thốt: “Tính mạng của ngươi trong tay ta, ta muốn gϊếŧ là gϊếŧ, ngươi không muốn chết thì không thể không đáp”.

“Ta không muốn chết”. Du Thiên Long nói: “Nhưng ta đáng chết. Ngươi muốn gϊếŧ ta, ta coi là quả báo, chết cũng không có gì”.

Vô Tình không hiểu: “Quả báo?”.

Du Thiên Long thản nhiên đáp: “Ta đã phản bội lại đám huynh đệ, ta vốn đáng chết!”.

Vô Tình vốn muốn hỏi chuyện đó, liền lấy thoái làm tiến: “Cái ngươi muốn là vinh hoa phú quý, cao quan hậu lộc, không chịu nổi chỉ cam tâm làm cường đạo, ngươi đương nhiên muốn đại nghĩa diệt thân”.

“Đại nghĩa diệt thân?”. Du Thiên Long lại nổi giận: “Năm xưa ta bị quan phủ ép vào đường cùng, là Liên Vân Trại thu dụng ta, bọn họ coi ta như thủ túc, mọi người có phước cùng hưởng, có họa cùng gánh. Bọn ta tuy làm cường đạo, nhưng việc làm là phù nhược tế bần, ngươi xem cái đám cẩu quan kia khiến cho bá tánh lầm than, dân tình long đong, làm quan như vậy chỉ là đàn áp người ta, chi bằng làm cường đạo cho xong!”.

Vô Tình cố ý nói: “Đã là như vậy, ngươi tại sao lại bỏ tối vào sáng, gia nhập quân đội quan binh, tiêu diệt Liên Vân Trại?”.

Du Thiên Long hậm hực: “Đều là bị Cố đại đương gia lừa!”.

Vô Tình thốt: “Ồ?”.

Du Thiên Long siết chặt quyền đầu: “Tức là chính ta không tốt, đi nghe đi tin lời Cố Tích Triều”.

Vô Tình hỏi: “Y nói gì?”.

Du Thiên Long chợt có vẻ giới bị: “Ta sao lại phải nói cho ngươi biết? Ngươi là ai? Muốn biết mấy chuyện đó làm gì?”.

Vô Tình điềm đạm đáp: “Ngươi đừng lo ta là ai. Ngươi nói ra, quá lắm cũng là chết, nhưng nếu không nói, lập tức phải chết; ngươi vốn có lòng hổ thẹn, nói ra rồi mới chết, không phải chết cũng rất lỗi lạc, chết anh hùng, chết được nhắm mắt sao!”.

Du Thiên Long trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn y một hồi mới nói: “Y nói triều đình chiêu an, nguyên là muốn trọng dụng các trại chủ, nhưng Thích trại chủ và Lao nhị trại chủ luôn muốn riêng rẻ, không chịu nghe lời khuyên, y muốn ta và thất trại chủ giúp y hoàn thành chuyện này, trước hết phát động binh biến, rồi khuyến dụ bọn đại trại chủ và nhị trại chủ. Y nói với bọn ta: “Tối ngày trong hoang sơn chịu đói chịu lạnh, suốt đời làm tặc khấu, chi bằng nghe lệnh triều đình, tận trung với đất nước, lại được công được thưởng, danh chính ngôn thuận quá rồi…””.

Gã ngưng một chút lại nói: “Y luôn luôn trọng dụng thất trại chủ và ta, lại bảo đảm sau này Liên Vân Trại sẽ biến thành quân đội chính quy một cách suôn sẻ, y bảo đảm ta sẽ trở thành đại nguyên soái của một cánh quân. Huống hồ…”. Gã cúi thấp đầu: “Ta bị ép thành kẻ cướp, trở thành tên cướp quan phủ tập nã, ta cũng rất hy vọng có một ngày có thể áo mão về quê, để mẹ già đang bị người ta khinh thường được nở mặt nở mày một phen ở quê nhà…”.

Vô Tình điềm đạm thốt: “Cho nên ngươi đã bán đứng Thích Thiếu Thương?”.

Du Thiên Long mặt đỏ bừng, giận dữ: “Ta không biết bọn chúng tuyệt tình như vậy, tàn ác như vậy, hạ thủ bất lưu tình…”.

Vô Tình thốt: “Ngươi có thể ngăn ngừa, hoặc thông báo tin tức, ít ra có thể nửa đường thoái ra khỏi cạm bẫy thủ túc tương tàn này”.

Du Thiên Long nói: “Lúc đó ta đã lọt mình vào trong, nhất cử nhất động hoàn toàn bị Mạnh lão lục giám thị, hễ có dị động, e rằng Đại đương gia sẽ trừ khử ta trước, ta… ta còn có thể làm gì chứ?”.

Vô Tình cười mỉa: “Xem ngươi thần vũ hào dũng, không ngờ ngươi cũng tham sinh úy tử, bán bạn cầu vinh!”.

Du Thiên Long giận dữ nói: “Ngươi nếu muốn vũ nhục ta thì cứ gϊếŧ ta đi!”.

Vô Tình thốt: “Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi bán đứng đồng bào, bị người ta mắng vài ba cầu có gì mà nghe không được chứ!”.

Du Thiên Long nổi nóng: “Ngươi thấy ta can đảm thì nghĩ hạng người như ta sẽ không bán đứng huynh đệ bằng hữu có phải không? Ta nói cho ngươi biết, kỳ thực hạng người như ta, lúc nhát gan thì còn nhát hơn ai hết, lúc sợ sệt thì sợ hơn ai hết, lúc sợ chết thì sợ chết hơn ai hết, lúc bán đứng người ta, ai ai cũng không tin nổi, cả người bán đứng cũng nghĩ người như bọn ta lại có thể làm được chuyện như vậy”.

Vô Tình lẳng lặng nghe gã nói.

“Trong Liên Vân Trại, ai ai cũng nói ta và Mục tứ trại chủ thành thật trung trực, dũng mãnh trọng nghĩa, có nói gì đi nữa, chính ta lại nghĩ người nói cứ hả miệng là nói được, nhưng một khi kẻ bị tròng có mấy cái danh tiếng đó, không thành thật, trung trực, dũng mãnh, trọng nghĩa thì không thể nào! Đối với bất cứ chuyện gì cũng đều phải thành thật, nếu không người khác sẽ kinh ngạc; xử sự nhất định phải trung trực, nếu không người ta sẽ rất thất vọng. Gặp nguy hiểm cần phải dũng cảm xông lên trước; nhất định phải lấy nghĩa khí làm trọng, nếu không người khác nhìn mình lắc đầu thở dài. Có lúc gặp những sự tình mình rõ ràng muốn ích kỷ một chút, nhưng không xong, phải lấy nghĩa khí làm trọng. Có lúc trước mặt rõ ràng là dữ nhiều lành ít, mình quả cũng sợ sệt không dám đi tới, nhưng đâu có được, ta là dũng mãnh có tiếng, nhất định phải xông vào vòng vây. Có lúc muốn chiếm chút tiện nghi, thủ chút lợi lộc, nhưng một người trung trực sao lại có thể làm như vậy được!”. Du Thiên Long cười khổ: “Một là ta, một là Mục Cưu Bình, bọn ta đều bị vây khổn! Nhưng bọn ta không giải thoát khỏi gông cùm vô hình đó, Mục lão tứ còn đỡ hơn ta, hắn là một người dũng cảm trung thực thật sự, hắn còn vui được, còn ta thì sao?”.

“Thứ nhất, kẻ đó không phải là ta thật sự, ta cũng nhát sợ, ích kỷ, tham lam vinh hoa phú quý; thứ nhì, cho dù ta có làm tốt đi nữa, ta cũng không làm được một lãnh tụ như Thích trại chủ, cho dù là hình tượng cũng không thể làm thành công như Mục Cưu Bình!”. Du Thiên Long rống lên hỏi: “Vậy ta có là gì chứ?”.

Vô Tình thốt: “Vì vậy mà ngươi cam chịu sự dẫn dụ của Cố Tích Triều, phản bội Liên Vân Trại, bán đứng Thích Thiếu Thương?”.

Du Thiên Long buồn bã đáp: “Nếu ta biết hậu quả nghiêm trọng như vầy, ta cũng sẽ không làm như vậy, nhưng sau này ta đã thành thân bất do kỷ, cho dù buông tay không làm, Thích trại chủ một khi trở mình vùng dậy, cũng sẽ không buông tha cho ta, ta chỉ còn nước làm tới. Làm cho tới cùng”.

Vô Tình điềm đạm thốt: “Ngươi trung hậu thành thật, trung trực anh dũng có tiếng, chỉ cần ngươi cũng ra mặt phản lại Thích Thiếu Thương, dĩ nhiên rất nhiều người sẽ tin lời ngươi, hành động theo ngươi, xem ra Thích Thiếu Thương tín nhiệm ngươi quả là chỗ thất bại của y”.

Du Thiên Long buồn bã nói: “Không sai. Nếu không phải trước khi Thích trại chủ hạ sơn đối kháng quan binh, đã đem thân binh duy trì an nguy trong trại giao cho ta thống lãnh, Thích Thiếu Thương cũng đâu đến nỗi bị Cố Tích Triều đánh úp không kịp phòng bị, thất bại hoàn toàn”.

Vô Tình thốt: “Ngươi có thể giải tán hùng sư tinh nhuệ của Liên Vân Trại, khuyến khích làm phản, chắc Thích Thiếu Thương cũng phải có chỗ không phải, khiến người ta không phục, mới đến nước này”.

Du Thiên Long cười lạnh: “Cố công tử đã hạ lệnh, ai mà dám không tuân theo? Kẻ nào không phục chỉ có con đường chết. Đương nhiên cũng có kẻ không sợ chết, nhưng trong mười thành có hai thành tham sống sợ chết, chỉ đành nghe theo; hai thành tham lam phú quý, càng bám víu thế quyền; có hai thành đã bị tiêu diệt, chế ngự từ trước; còn có hai thành bị điều đi xa, căn bản không có cách nào về trại, quá nửa bị quan binh trừ diệt; hai thành còn lại bị gϊếŧ không kịp trở tay, theo đại trại chủ chạy trốn trường kỳ, sợ rằng cũng không còn mấy ai”.

“Đại trại chủ quả là một nhân tài, nhị trại chủ cùng các huynh đệ đồng sanh cộng tử, đám huynh đệ đều nhớ nhung vô cùng, chỉ tiếc là bọn họ chỉ chăm chăm toàn trung tận nghĩa, thà chết chứ không chịu khuất phục, lại không nghĩ cho đại đa số, làm như vậy, đám huynh đệ có tiền đồ gì chứ? Đại trại chủ có anh minh năng cán đến đâu, cũng chỉ là một trại chủ, y nắm quyền sinh sát của mấy ngàn huynh đệ, mà cả đám huynh đệ được gì? Tác chiến, trấn thủ, lưu vong suốt năm suốt tháng, có ai không muốn cuộc sống an bình chứ?”.

Vô Tình hơi ngạc nhiên, Du Thiên Long bề ngoài thô lỗ, lại có suy nghĩ sâu sắc, hơn nữa lời nói cho thấy gã tâm tư chu mật, gật đầu: “Ngươi cùng xuất thân với bọn họ, về điểm đó quả là có thể hiểu thấu tâm địa của đám huynh đệ Liên Vân Trại hơn Thích Thiếu Thương, nhưng còn Lao Huyệt Quang thì sao?”.

Du Thiên Long hừ lạnh: “Nhị trại chủ luôn luôn nghe theo đại trại chủ, y là loài côn trùng lặp lại tiếng của đại trại chủ”. Gã lắc lắc đầu, lại nói: “Thích đại ca tuy thần võ hơn người, nhưng cũng không phải là người hoàn hảo, y phong lưu quá mức, gần gũi đám tỷ muội trong trại, khó tránh không gìn giữ được, một đêm phong lưu, những nữ tử kia có người ngày sau trở thành vợ của đám huynh đệ, cứ như vậy, Cố lão đại càng tuyên truyền xúi giục, khiến cho đại trại chủ quả đã mất lòng những người đó…”.

Vô Tình chợt ngắt lời: “Thích Thiếu Thương qua lại với những nữ tử trong trại, có thành phần nào không tình nguyện không?”.

Du Thiên Long thừ người, đáp: “Cái đó thì không”.

Vô Tình hỏi: “Có ai đã thành vợ người khác mà Thích Thiếu Thương cưỡng chiếm không?”.

Du Thiên Long do dự một hồi: “Thật ra toàn là chuyện ngươi tình ta nguyện, chỉ là sau này phía nữ luôn gán lỗi là đối phương ép dụ…”.

Vô Tình ngắt lời: “Đó đương nhiên là trọng điểm ly gián của Cố Tích Triều”.

Du Thiên Long hừ lạnh: “Cố Tích Triều thật ra phải kiểm điểm mình gấp mười lần Thích Thiếu Thương!”.

Vô Tình thốt: “Thích Thiếu Thương đi đâu cũng vướng tình, đã sớm truyền khắp giang hồ, nam tử phong lưu trên thế gian có quá nhiều, bằng vào đó cũng không thể định tội cho y”.

Du Thiên Long nói: “Cố lão đại nói: “Lúc muốn đi chinh phạt một người, cần phải trước hết tuyên truyền tội lớn của hắn, có ác danh như vậy, mới có thể hưng binh đường đường chính chính thảo phạt, tiện lợi hơn nhiều””.

Vô Tình hỏi: “Ngoại trừ như vậy ra, ngươi còn cảm thấy Thích Thiếu Thương có chỗ nào đáng gϊếŧ?”.

Du Thiên Long trầm ngâm một hồi, đáp: “Ngươi có biết không? Thật ra cả đời ta bội phục nhất chỉ có một người, chính là Thích Thiếu Thương”. Gã hồi ức lại cảm xúc sâu kín: “Y tuy quyền thế đầy mình, nhưng luôn quan tâm cho bộ thuộc, lạnh nóng gió mưa, cái gì cũng nghĩ cho huynh đệ. Lúc y phải phán tội một người, không ngại tổn hao tâm lực điều tra cho rõ, thường muốn phá tội cho người ta; bất kể huynh đệ dở hơi đến cỡ nào mà đến xin y giúp đỡ, y luôn không chối từ. Khi y yêu thích tài cán của bộ hạ nào, thì cái gì cũng ưa thích; lúc y trọng dụng một nhân tài, sẽ không vì người ta quá lời hay nói bậy mà trở mặt. Y thật sự coi từng người trong Liên Vân Trại là huynh đệ ruột thịt của mình; cả nửa đời, đại bộ phận thời gian và tinh lực đều dồn vào đây”.

Du Thiên Long thở dài thườn thượt: “Ta biết thứ người như y nếu tận toàn lực cho con đường tương lai của mình, bất kể là ở triều đình hay ở chốn dân quê, cũng sẽ thành đại phú đại quý, quyền lực công danh hưởng thụ bất tận”.

Vô Tình thốt: “Nhưng hiện tại y là địch nhân của các ngươi, các ngươi đã đánh mất y”.

Du Thiên Long tự cười mỉa: “Bọn ta không phải là địch nhân của y, bọn ta không có tư cách làm địch nhân của y, Cố Tích Triều mới xứng làm địch nhân của y”. Gã dùng giọng điệu trào phúng: “Không có y, Liên Vân Trại có còn là Liên Vân Trại không? Nó chỉ còn là một chi nhánh quan phủ cưỡng đoạt cải trang rồi”.

Vô Tình không nói gì.

Du Thiên Long lại trợn mắt nhìn y: “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”.

Vô Tình lạnh lùng quét mắt nhìn gã.

Du Thiên Long nói: “Ngươi muốn gϊếŧ ta, không cần phải đắn đo, ta là kẻ phản trung bội nghĩa, đáng bị báo ứng lắm”.

Vô Tình chợt nói: “Ngươi đi đi”.

Du Thiên Long bỗng thốt: “Ngươi hình như nãy giờ chưa đứng lên”.

Vô Tình không nói gì.

Du Thiên Long thốt: “Cho nên ta đã biết ngươi là ai rồi, thủ pháp ám khí của ngươi quả là thiên hạ vô song, bất quá ta sẽ coi như ta không biết gì”. Thần tình lúc gã nói không có chút nào thô thiển cả.

Tiếp đó Du Thiên Long trợn trừng nhìn Vô Tình.

Trừng trân trân nhìn y.

Sau đó bỏ đi.

Hán tử như ngọn thiết tháp kia một khi sải bước, sợ rằng rất khó có cái gì có thể kêu gã phân tâm dừng bước.

Sau khi Du Thiên Long đi rồi, bốn kiếm đồng lại hiện hình.

Bọn họ đứng bên cạnh Vô Tình, không ai nói gì.

Vô Tình bình thường hay nói hay cười với bọn họ, thậm chí còn giỡn hớt rùm beng, nhưng lúc Vô Tình im lặng trầm tư, bất cứ một ai cũng không dám quấy nhiễu suy nghĩ của y.

Một hồi lâu sau, Vô Tình thở dài một hơi.

“Ta bắt người đó là muốn từ miệng gã giúp ta có một quyết định chọn lựa sáng trí”.

Y không nói ra quyết định chọn lựa đó là gì.

Y chỉ hỏi: “Các ngươi nói coi trong tiên lệ ta dạy các ngươi lâu nay, muốn thật sự hiểu thấu một người, nên dựa vào lời của những người nào để hiểu được hắn?”.

Câu hỏi đó đối với bốn đứa bé còn chưa trưởng thành kia mà nói, thật là lý thú.

“Từ miệng bằng hữu của hắn, lời nói hành động của một người, bằng hữu của hắn dĩ nhiên hiểu rõ nhất”.

“Từ miệng của thân nhân hắn, một người có khả năng che giấu đến mức độ nào đi nữa, cá tính thật sự của hắn cũng không qua mặt được người chí thân của hắn”.

“Từ miệng của địch nhân hắn, ưu điểm cùng khuyết điểm của một người được xem kỹ càng rõ ràng nhất qua cặp mắt của địch nhân”.

“Từ miệng của người không quen hắn, những người này căn bản không biết nhiều về hắn, chỉ có ấn tượng qua lời nói hành động của hắn, là cái khách quan nhất”.

Bốn kiếm đồng ai cũng có ý kiến, hơn nữa có vẻ ghi nhớ thâm sâu.

Vô Tình cười lên.

Y nói: “Được, vậy bọn ta đi hỏi mấy hạng người đó xem”.

Nhưng y không cần hỏi.

Y nhìn thấy ba người đi vào làng, sau đó đi về phía một gian nhà cỏ, tiến vào trong.

Vô Tình từ qua trang phục của bọn họ liền nhận ra ba người đó là đệ tử Liên Vân Trại, còn là ba người trong đám ở trong rừng với Du Thiên Long.

— Bọn họ đến để làm gì?

— Là đến tìm Du Thiên Long? Hay là tìm bọn Tức đại nương? Hay là lục soát kiếm mình?

Vô Tình cũng muốn xem xem bọn họ tiến vào gian nhà cỏ đó để làm gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »