Đoàn người Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Thiết Thủ, Cao Kê Huyết, Đường Khẩn, Hỷ Lai Cẩm cuối cùng đã chạy vào Thanh Thiên Trại của Cự Mã Câu, bờ nam Dịch Thủy.
Tức đại nương vì dùng lực lượng của Toái Vân Uyên bảo vệ Thích Thiếu Thương, đã dẫn đến Hủy Nặc Thành bị công phá, từ đó không ngừng đào vong, nàng một dạ lo toan cho Thích Thiếu Thương, giờ chỉ một mình đến nơi an toàn tạm thời, tâm tình cũng không thấy khoái lạc gì.
Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết vì trợ giúp Tức đại nương mà bị liên lụy, dẫn tới cuộc trốn chạy này, trong số Hách Liên Xuân Thủy dẫn theo bảy bộ thuộc, Cao Kê Huyết cầm đầu ba mươi mốt đệ tử của Vi Áp Mao, chạy tới Thanh Thiên Trại. Dọc đường đào vong dĩ nhiên cũng đã gặp mai phục chặn đường, phía Hách Liên Xuân Thủy Thập Nhị Lang đã bỏ mạng, bộ hạ của Cao Kê Huyết cũng chết mất ba người, có thể coi là tổn thất nặng nề.
Thiết Thủ do cứu Thích Thiếu Thương mà mình mang trọng thương, nội công của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, không có cách nào phát huy võ công kinh thế hãi tục của hắn; Đường Khẩn vốn vì vị thế trong Thần Uy tiêu cục mà bị ép bất đắc dĩ phải đi theo quan phủ, phải trợ giúp quan phủ diệt phỉ, dính líu vào vụ này, sau đó xuất thủ cứu Thiết Thủ, rồi cùng trốn chạy, tới giò đã thành một bọn với Tức đại nương, có thể coi là một phần tử của nhóm chạy trốn này.
Nhưng nhân vật then chốt tạo thành cuộc đào vong của bọn họ: Thích Thiếu Thương, đến giờ lại bị Lưu Độc Phong bắt đi, không thể theo bọn họ trốn vào Thanh Thiên Trại.
Đám đệ tử Thanh Thiên Trại ban đầu thấy đám người này tới, nghĩ là địch, sau đó mới rõ, vội cấp báo cho trại chủ Ân Thừa Phong hay.
Ân Thừa Phong đang trong sảnh mượn rượu giải sầu, vừa nghe nói có bọn Tức đại nương đến, cũng tỏ vẻ mừng; Tức đại nương vốn là bạn thân của Ngũ Thái Vân, mà hắn lại hợp tính với Thích Thiếu Thương, hai trại chăm lo cho nhau, sau khi Liên Vân Trại xảy ra chuyện, hắn rất lo lắng, đổi lại là ngày xưa, hắn tất nhiên đã phát binh đi cứu trợ, nhưng lúc này hắn ý chí đang hao hụt, không còn muốn nhúng tay vào ân oán giang hồ nữa, cho nên chưa có hành động. Lại nghe Hủy Nặc Thành bị công phá, cả phân đường của Phích Lịch Đường cũng bị liên lụy, lòng khẩn trương, tìm đến phó trại chủ “Tam Nhãn Quái” Tiết Trượng Nhất thương nghị, coi có phát binh đi cứu bọn Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Lôi Quyển không.
“Tam Nhãn Quái” Tiết Trượng Nhất nguyên là huynh trưởng của “Hắc Sát Thần” Tiết Trượng Nhị, cùng “Hắc Sát Thần” Tiết Trượng Nhị, “Địa Tranh Đao” Nguyên Hỗn Thiên, “Thượng Phương Kiếm” Thịnh Triêu Quang hợp thành tứ đại cao thủ trong Nam Trại, nhưng Tiết Trượng Nhị, Nguyên Hỗn Thiên đã hy sinh một cách tráng liệt trong chiến dịch “Độc Thủ”, cho nên Tiết Trượng Nhất thăng lên làm phó trại chủ, Thịnh Triêu Quang làm tổng đầu mục trong trại.
“Tam Nhãn Quái” Tiết Trượng Nhất hiếu thắng trượng nghĩa, muốn điều binh hạ sơn, nhưng Thịnh Triêu Quang so bì nặng nhẹ, hết sức phủ quyết, nghĩ lúc này “Đông Bảo” đã ngả nghiêng, “Bắc Thành” cũng bị hủy, “Tây Trấn” muốn đứng mà không còn sức, “Nam Trại” nhân thủ thiếu thốn, không nên chiêu thù kết oán, lại thành cường địch. Hai người giằng co gây gổ, Ân Thừa Phong bản thân lại thủy chung không quên được Ngũ Thái Vân, tâm nguội ý lạnh, mà mấy ngày trước trong trại lại có hai vị khách đã lâu không gặp, đối với chuyện này tuy tâm niệm bồn chồn, nhưng một mực chưa quyết định được, còn trì hoãn chưa xuất binh cứu viện, nào ngờ bọn Tức đại nương đã đến rồi.
Càng không ngờ là cả Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bộ cũng trong đám đào vong. Thịnh Triêu Quang sở dĩ cản trản Thanh Thiên Trại hạ sơn cứu viện, một lý do chủ yếu là không muốn trở thành cừu địch của Tứ Đại Danh Bộ: quan hệ giữa “Võ Lâm Tứ Đại Gia” với Tứ Đại Danh Bộ cùng Gia Cát tiên sinh đó giờ rất tốt, ủng hộ lẫn nhau, Thịnh Triêu Quang bởi sợ vụ án truy bắt Thích Thiếu Thương là do người trong Tứ Đại Danh Bộ lo, xuất binh có khác gì thành địch nhân của Tứ Đại Danh Bộ, vừa không đáng mà vừa không thông minh, lại đâu có ngờ Thiết Thủ cũng theo bọn Tức đại nương, chạy vào Thanh Thiên Trại!
Ân Thừa Phong liền ra lệnh cho Thịnh Triêu Quang đón mọi người vào trại, mình thì vội vàng rửa ráy thay đồ, rồi cùng hai vị khách mới vào trại mấy ngày trước đến “Triêu Hà đường” của Thanh Thiên Trại đón khách.
Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Thiết Thủ vừa thấy Ân Thừa Phong, đều giật mình thất kinh.
Ân Thừa Phong vốn đẹp trai sáng láng, nay lại râu ria đầy mặt, hình dạng gầy khô, thoạt nhìn đã có thể nhận ra hắn nhớ nhung Ngũ Thái Vân không quên được, thương tâm thống khổ quá sức.
Chúng nhân sau khi gặp mặt, Ân Thừa Phong và Tức đại nương đều đồng thanh hỏi đối phương: “Sao lại đến nước này?”. Nói mà ai cũng biết mình đã có đáp án trong đầu, sao lại hỏi một câu vớ vẩn như vậy, cho nên không nói nữa.
Thiết Thủ thốt: “Bọn ta chạy đến quý trại, nếu bất tiện, xin cứ nói thẳng, bọn ta thật không muốn làm liên lụy người khác nữa”.
Ân Thừa Phong vụt ngước đầu, vòng tay nói: “Thiết nhị ca nói gì vậy chứ! Các vị xả thân vì nghĩa trên giang hồ, không ngại mạo hiểm gian khó, đào vong vất vả, tại hạ lại ở đây uống rượu thương tâm, thật hổ thẹn cực kỳ, nếu tới giờ này mà không thể tận sức mình với chư vị, có còn là người được sao chứ!”.
Cao Kê Huyết nghe mấy lời của Thiết Thủ thật quang minh lỗi lạc, nhưng hắn luôn luôn quen kiểu làm ăn, thực hư không dựa vào lời nói, thật sợ lúc này Thanh Thiên Trại mượn cớ chối từ, liền nói: “Ân Thừa Phong trại chủ bất tất phải lo. Bọn ta phen này vào trại đã sớm đánh lạc hướng thoát khỏi tai mắt của quan phủ, ám độ Trần Thương, bọn chúng không thể biết bọn ta đã vào quý trại”.
Thiết Thủ lại nói: “Bọn chúng tuy không thấy, nhưng hạng gian ngoan Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều thế nào cũng biết nội trong vòng trăm dặm quanh đây, luận về thế lực, nói về nghĩa khí, trừ Nam Trại ra còn chỗ nào khác chứ? Bọn chúng cũng nhất định sẽ hoài nghi”.
Cao Kê Huyết nháy nháy mắt với Thiết Thủ: “Ai da, bọn chúng cho dù có nghi, cũng đâu có chứng cứ, lẽ nào làm bậy ngang nhiên xua quân xâm nhập Thanh Thiên Trại chứ?”.
Tổng đầu mục Thanh Thiên Trại Thịnh Triêu Quang luôn luôn thận trọng kỹ càng, nói: “Điều này cũng khó nói, ta thấy triều đình phát quân tiêu diệt Liên Vân Trại, lại xua binh công đả Hủy Nặc Thành là một hành động có kết nối, bọn chúng chỉ cần tìm được chút manh mối là lập tức có thể gây hấn, lại gây chiến, không thể không đề phòng”.
Phó trại chủ Tiết Trượng Nhất lại không lo ngại gì, đập bàn thốt: “Ta lo gì bọn chúng có phát binh hay không! Bọn chúng muốn đến thì cứ đến, đến một gϊếŧ một, đến hai gϊếŧ hay, đến chục tên trăm tên thì làm thịt hết!”.
Thịnh Triêu Quang không phục, cười lạnh: “Thanh Thiên Trại bọn ta hiện tại có thể đánh lại quan binh sao?”.
Tiết Trượng Nhất đôi mắt ốc nhồi trợn trừng: “Sao lại không? Nhớ tới lúc lão trại chủ còn sinh tiền, chuyện lớn cỡ nào mà không gánh vác chứ? Hiện tại thời thế biến chuyển, nếu bắt hảo hán Thanh Thiên Trại tham sống sợ chết, làm rùa đen rúc đầu, họ Tiết ta là người đầu tiên không chịu nổi”.
Nam tử bên cạnh Ân Thừa Phong chợt thốt: “Tại hạ có một kế, không biết có tiện nói ra không”.
Ân Thừa Phong vội nói: “Tạ huynh xin cứ nói”.
Nam tử đó thốt: “Cái Thanh Thiên Trại có quả là huynh đệ không sợ chết, đoàn người của Tức đại nương chưa tới bốn chục người, Ân trại chủ chi bằng dùng kế kim thiền thoát xác, ám độ Trần Thương, dẫn dụ sự rượt đuổi của quan binh”. Nói tới đó, mỉm cười không nói nữa.
Ân Thừa Phong liền hỏi: “Thế nào là kim thiền thoát xác, ám độ Trần Thương, xin Tạ huynh chỉ rõ”.
Nam tử họ Tạ cười thốt: “Trước hết sai phái hơn tám mười người chia làm hai đội, giả bộ dạng như đoàn người của Tức đại nương, một đội chạy về phía Dực Đông Sơn, một đội lên thuyền đi Giang Nam, dẫn dụ truy binh, bọn Cố Tích Triều dĩ nhiên sẽ không nghi bọn Thiết nhị gia, Hách Liên công tử đã chạy vào Thanh Thiên Trại”.
Mọi người nhìn sang thanh niên nam tử đó, thấy y mặt mũi sáng láng, đôi mắt lấp lánh, môi miệng tươi cười, nói năng ôn nhã, nghi biểu bất phàm. Ân Thừa Phong hội ý, giới thiệu với chúng nhân: “Vị này là Tạ Tam Thắng Tạ huynh, đệ tử nhập thất của Cửu Cửu Phong Liên Mục Thượng Nhân. Liên Mục Thượng Nhân năm xưa là lão huynh đệ sáng lập sơn trại của gia phụ, sau này rửa tay gát kiếm, thoái xuất giang hồ, quy ẩn trên Cửu Cửu Phong, tiềm tu Phật lý và võ công, còn vị đồng hành là sư muội của Tạ huynh, Diêu nữ hiệp…”.
Nữ tử ôm quyền cúi đầu: “Tôi tên Diêu Tiểu Văn”.
Chúng nhân cũng ôm quyền đáp lễ. Tạ Tam Thắng nói tiếp: “Gia sư mỗi năm đều đến Cự Mã Câu bái hội Thanh Thiên Trại, gặp lại Ngũ lão trại chủ, nhưng hai năm nay Ngũ lão trại chủ đã tạ thế, gia sư không muốn gặp cảnh cũ mà xúc động thương tâm, cho nên sai tại hạ cùng sư muội đến bái hội Ân thiếu trại chủ, mong được chỉ dạy”.
Ân Thừa Phong nói: “Tạ huynh khách khí rồi, huynh đến tệ trại đã chỉ điểm không ít chuyện cho bọn ta, giúp ích cho Thanh Thiên Trại quá rồi”.
Tạ Tam Thắng khiêm nhường: “Ân trại chủ quá lời, tại hạ quấy nhiễu mấy ngày thật xấu hổ quá”.
Cao Kê Huyết nói: “Ý kiến Tạ huynh nói tới hồi nãy thật hay quá, bất quá một hơi phái ra hơn tám chục người, không phải là con số ít, làm vậy với Nam Trại e rằng không hay…”.
Ân Thừa Phong thốt: “Đây là chuyện làm vì nghĩa khí. Mấy năm nay Thanh Thiên Trại tuy muốn chấn hưng mà không đủ sức, nhưng phái ra gần trăm nhân thủ lại chỉ là chuyện bình thường”.
Thịnh Triêu Quang trầm ngâm: “Bất quá huynh đệ trong trại nếu giả trang thành đoàn người Thiết nhị gia, vạn nhất bị bọn Hoàng Kim Lân bắt được, khó tránh khỏi tra ra sự tình, lại thành khéo quá hóa vụng”.
Tiết Trượng Nhất bực bội: “Lão Thịnh, ngươi nghĩ huynh đệ Thanh Thiên Trại bọn ta là hạng tham sống sợ chết, ăn trong mà bái ngoài sao?”.
Thịnh Triêu Quang tức tối trong lòng: “Nếu thật bị bọn quan binh bắt được, dùng nghiêm hình khảo cung, ngươi dám bảo đảm bọn họ không nói ra sao? Cho dù bọn họ không nói, những huynh đệ đó gia quyến trong trại có, ngoài trại cũng có, chỉ cần để quan phủ bắt giữ, lấy lợi dẫn dụ, ngươi có thể đảm bảo không có ai cung khai một lời nào sao?”.
Tiết Trượng Nhất nhất thời không phản bác được, chỉ cười lạnh: “Lão Thịnh, ngươi lo lắng thái quá! Cho dù đám cẩu quan đó biết Thanh Thiên Trại bọn ta làm thì có thể làm gì? Nam Trại bọn ta đã lâu không quần thảo một phen, chính là dịp tốt để đem bọn chúng ra tế đao! Ngươi mấy năm nay không động chân hỏa, có phải đã thành nhát gan lỏng tay rồi chứ?”.
Thịnh Triêu Quang lửa giận bốc lên, giận dữ thốt: “Tiết lão đại, phen này ta đắn đo thuần túy là vì Nam Trại. Nam Trại trực tiếp xung đột với quan phủ, dính líu tới binh lính, có tốt đẹp gì chứ? Bọn Tức đại nương, Thiết nhị gia giá lâm Thanh Thiên Trại bọn ta, bọn ta muốn bảo vệ sự bình an cho bọn họ, bọn ta nếu đứng ra tỏ rõ đối đầu với quan binh, vậy thì được gì? Nếu muốn cầm binh khí tắm máu liều mạng, lão ca ngươi phóng ra đầu thì lão Thịnh ta cũng quyết không đứng hàng hai, mấy lời của ngươi muốn nói họ Thịnh ta là hạng sợ sệt nhát gan sao? Tiết lão nhị, Nguyên lão đệ đã qua đời, Thanh Thiên Trại dự vào trại chủ và mấy người bọn ta chống đỡ, nếu cứ ham làm hùng làm dũng, lão Thịnh ta đã đi thanh toán ân cừu cho hả dạ từ lâu rồi, còn ở đây gây gổ với ngươi sao!”.
Tiết Trượng Nhất bị Thịnh Triêu Quang mắng một hồi, nhất thời không nói nên lời. Thiết Thủ liền thốt: “Lời của Thịnh huynh rất phải”.
Diêu Tiểu Văn chợt nói: “Kỳ thực chuyện này cũng không khó gì. Chỉ cần huynh đệ của quý trại dẫn dụ quan binh một đoạn đường, sau đó tạm thời vào trấn hoặc vào thành lau chùi hóa trang, hồi phục lại dung mạo, chia nhau đi riêng, bọn Hoàng Kim Lân có muốn tra xét gì nữa cũng tra không ra, mà huynh đệ trong trại cũng bất tất phải mạo hiểm bị bắt”.
Cao Kê Huyết vỗ tay cười nói: “Phải đó! Kế này thật hay!”.
Tức đại nương nhìn sang Diêu Tiểu Văn, thấy nàng mặt trái xoan, thanh tú thon gầy, liền cười nắm tay nàng nói: “Hảo muội muội, nếu Hủy Nặc Thành mà còn, thật muốn mời nàng đến nói chuyện thường xuyên”. Chợt cảm thấy bàn tay của nàng ta quá lạnh.
Ân Thừa Phong nói: “Đã là vậy, chuyện này không nên chậm trễ”. Liền lập tức triệu vời hơn tám chục huynh đệ trong trại tiến vào, hóa trang cho chúng nhân, cùng xuất trại y theo kế hành sự.
Đợi sau khi đã lo liệu xong, Ân Thừa Phong dặn đại phu trong trại chữa trị thương thế cho chúng nhân, đi nghỉ một chốc, rồi cùng dùng cơm tối, tạm thời đem nhốt Vưu Tri Vị, đến chiều hôm sau, chợt nghe đầu mục vào báo: “Có hai kiếm đồng của danh bộ Thành Nhai Dư đến cầu kiến trại chủ”.
Ân Thừa Phong nói: “Mau mời vào”.
Bọn Thiết Thủ vừa nghe có hai trong số bốn kiếm đồng của Vô Tình đến, lại không thấy Vô Tình, cho nên lo lắng vô cùng.
Hai kiếm đồng vào đến “Triêu Hà đường”, chia nhau hành lễ với mọi người, Thiết Thủ liền hỏi: “Tình hình sao rồi?”.
Thiết kiếm đồng tử đáp: “Công tử xua bọn ác nhân che mặt chạy loạn, đám quan binh phóng ám khí đả thương tám chín mạng, chạy một đoạn đường thì bọn Du Thiên Long của Liên Vân Trại và Dũng Thành của Thần Uy tiêu cục dẫn quân phục kích, chém gϊếŧ bảy tám tên nữa mới nhận ra là đám Tam Loạn và hai tên họ Lý, thật cười muốn chết luôn”.
Đồng kiếm đồng tử nói: “Phải đó, thật cười muốn chết luôn. Bọn Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều đuổi đến, hội diện với “Liên Vân Tam Loạn” cùng “Phúc Tuệ Song Tu”, khì, xem bộ dạng biết người mình chém gϊếŧ người mình, tức tối đến mức râu tóc dựng đứng hai mắt trợn tròn!”.
Đường Khẩn nói: “Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy, Lý thị huynh đệ năm tên đó chưa chết cũng coi như mạng lớn rồi!”.
Thiết Thủ lại hỏi: “Kim kiếm và Ngân kiếm đi đâu rồi? Công tử của các ngươi đâu?”.
Thiết kiếm đồng tử đáp: “Công tử kêu bọn tôi trước hết về Nam Trại bẩm báo tình hình, tránh để chư vị lo lắng”.
Tức đại nương nhíu mày: “Còn y đi đâu?”.
Đồng kiếm đồng tử đáp: “Công tử dặn bọn tôi nhắn với Đại nương một tiếng: ngài và Kim kiếm, Ngân kiếm đi đuổi theo Lưu Độc Phong đòi người”.
Tức đại nương giật mình: “Cái gì!”.
Thiết Thủ thở dài: “Ta biết đại sư huynh cứ ray rứt chuyện này, quyết sẽ không tụ thủ bàng quan”.
Tạ Tam Thắng hỏi: “Vậy công tử của các ngươi có sẽ về đây không?”.
Thiết kiếm, Đồng kiếm đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có ủy khuất, thần sắc u uất, trước sau nói: “Công tử có nói nếu cứu không được Thích trại chủ, ngài không còn mặt mũi nào gặp chư vị anh hùng, thề sẽ giằng co với Lưu bộ thần đến cùng”.
“Nếu cứu được người, dĩ nhiên sẽ quay về; bọn tôi vốn cũng muốn đi theo Kim kiếm, Ngân kiếm sư huynh, công tử lại không cho, ra lệnh cho bọn tôi về đây, bẩm báo thực tình cho chư vị biết… Nhị gia, bọn tôi nên làm gì đây?”.
Câu này là hỏi Thiết Thủ. Thiết Thủ giơ hay bàn tay lớn vỗ vỗ vai hai kiếm đồng: “Công tử của các ngươi muốn làm chuyện gì thì bất kể khốn khó tới cỡ nào, bất kể bao nhiêu trắc trở, y sẽ khắc phục hoàn thành; trước đây có rất nhiều chuyện tưởng chừng không thể nào giải quyết, y đều lo được hết, bây giờ sự tình tuy rất gay go, nhưng y nhất định cũng có thể giải quyết, các người không cần lo”.
Hai kiếm đồng chớp chớp hai đôi mắt trong sáng, nghe vậy gật gật đầu.
Nhưng trong lòng Thiết Thủ lại hoang mang vô cùng: Lưu Độc Phong là hảo thủ đệ nhất của Lục Phiến Môn, hàng đầu trong đám bộ khoái năm xưa, Vô Tình là đại sư huynh trong Tứ Đại Danh Bộ, là nhân vật kiệt xuất trong cao thủ thanh niên đương kim; nay nếu Vô Tình cứu người trong tay Lưu Độc Phong, vậy cục diện sẽ ra sao?
— Ai thắng? Ai thua?
Thiết Thủ trong lòng cũng không rõ được: Vô Tình tại sao lại can dự vào chuyện này? Với tác phong luôn luôn bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc của Vô Tình, đáng lẽ sẽ không vì mình khiến cho Thích Thiếu Thương bị bắt mà trở thành đối địch với Lưu Độc Phong; huống hồ Hoàng thượng quả đã từng hạ mật chỉ sai Lưu Độc Phong bắt người, Vô Tình làm như vậy có khác gì là kháng lại Thánh chỉ?
Đọc TruyệnTrong lòng Tức đại nương lại có ý tưởng khác.
Nàng vốn hận Vô Tình, hận cả Tứ Đại Danh Bộ, bởi nàng cảm thấy Thích Thiếu Thương là do Bộ Thần bắt đi, mà Vô Tình cũng đã từng xuất thủ, ngăn cản mình chậm chân, khiến mình không kịp cứu Thích Thiếu Thương.
Nàng ghét cay ghét đắng toàn bộ đám quan binh, nha dịch.
Nàng là nữ tử như vậy, địch bạn phân minh, ái hận phân minh; nàng có thể vì người nàng yêu mà không ngại sống chết, cũng có thể bất chấp tất cả báo phục người nàng hận.
Nhưng nàng đâu có ngờ bạch y thanh niên tàn phế, anh tuấn, lãnh ngạo dưới ánh trăng kia đột nhiên thật sự làm theo lời hứa với nàng, đi cứu Thích Thiếu Thương!
Nàng không khỏi trầm ngâm nhớ lại dung mạo thần tình của bạch y thanh niên đó, sau đó lại nghĩ:
— Nếu y thật có thể cứu Thích Thiếu Thương về, ta nguyện ý hy sinh tất cả để đền đáp y.
Chỉ cần Thích Thiếu Thương thật có thể bình yên quay về.
Thích Thiếu Thương thật có thể bình yên quay về gặp lại Tức đại nương không?