Chương 43: Cố Tích Triều đối Cố Tích Triều

Lúc Vưu Tri Vị mở cửa gỗ, mỗi một bộ phận trên thân thể lão đều hoàn toàn nằm trong tình trạng chuẩn bị ứng chiến.

Cho dù chỉ trong một chớp mắt, lão có thể phát ra tới hai mươi bảy loại chiêu thức dồn người ta vào chỗ chết, khiến kẻ công kích lão phải chết đủ hai mươi bảy lần!

Lão bằng vào nấu nướng mà danh vang thiên hạ, rất ít ai biết võ công của lão ra sao, kỳ thực lão sát nhân cứ như xẻ dưa vậy, xẻ thong dong ưu mỹ hơn người ta nhiều.

Lão mở cửa.

Lão đã đề phòng mọi sự.

Nhưng lão có nằm mộng cũng không ngờ được kẻ xuất hiện trước cửa là ai!

Cố Tích Triều!

Cố Tích Triều sao lại có thể ở ngoài cửa?!

Cố Tích Triều sao lại có thể gõ cửa?!

Cố Tích Triều không phải còn trong điếm sao?!

Vưu Tri Vị một phút giây kinh ngạc, hai mươi bảy chiêu sát thủ chưa phát ra, một mũi ngân thương phất tua hồng anh xộc thẳng vào mặt!

Vưu Tri Vị đang kinh ngạc mà phản ứng vẫn cực nhanh, thân người lắc một cái, mũi thương hung hiểm lướt sát cổ, tua hồng anh cũng rà sát má!

Sát na đó, chỗ Cố Tích Triều đứng trong điếm nổ “bình bình” hai tiếng, bụi đất bắn tứ tán, hai cánh tay nắm lấy song cước của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều vừa thấy Vưu Tri Vị bị tập kích, lại thấy hình dáng mình nhoáng qua trước cửa, tâm thần chấn động, liền sau đó hạ bàn lại bị người ta bấu.

Cố Tích Triều quát lớn một tiếng, toàn thân vọt lên.

Hai người dưới đất tuy đắc thủ, nhưng nội kình của Cố Tích Triều không phải tầm thường, xung thiên bay lên, hai người kia cũng bấu chặt chân y, bị kéo nửa người lên!

Cố Tích Triều song thủ đè xuống, một đao một phủ, chẻ lên đầu hai người, nhưng Cố Tích Triều cũng cảm thấy hai chân đau điếng, mười ngón tay như cương chùy bấu phập vào xương chân!

Biến hóa trong chớp mắt đó tuy xảy ra cực nhanh, nhưng hai người dưới đất một tên Thổ Ngưu, một tên Thổ Cẩu, đều là cao thủ trong nghề độn thổ, đầu nhập dưới trướng Hách Liên Xuân Thủy, bọn họ một khi bắt được song cước của Cố Tích Triều, vốn có thể đánh cho tàn phế, bất quá Cố Tích Triều còn nhanh hơn một bước, trước hết kéo bọn họ khỏi mặt đất, rồi gϊếŧ chết, nhưng hai chân của y cũng thụ thương không nhẹ.

Cố Tích Triều bay người xuống, ý nghĩ đầu tiên của y là: mau chóng gϊếŧ Thích Thiếu Thương và Cao Kê Huyết!

Y biết mình thụ thương không nhẹ, sợ đêm dài lắm mộng, lại để Thích Thiếu Thương chạy thoát, liền nảy y lập tức gϊếŧ chết Thích Thiếu Thương.

Nhưng lúc y hạ mình xuống đất, có một nam một nữ thần tốc ập tới.

Cố Tích Triều đang định toàn lực ứng chiến, một nam một nữ kia bỗng đồng thời quét chân, đá thi thể của hai kẻ phục kích hồi nãy – Thổ Cẩu và Thổ Ngưu – bay lên!

Búa và tiểu đao của Cố Tích Triều vẫn còn dính trên đầu Thổ Cẩu và Thổ Ngưu, hai thi thể bị đá dạt ra, Cố Tích Triều nhất thời cũng không kịp rút vũ khí về.

Nam nhân chợt công kích một đao.

Nữ nhân cũng chém một đao.

Cố Tích Triều định đón đỡ, chợt phát hiện hai thanh đao đâu phải chém mình, mà là hai đao chém vào nhau.

“Rẻng” một tiếng, hỏa tinh bắn tứ phía, hai đao giao kích, phát ra ánh lửa sáng chói, sáng đến mức Cố Tích Triều nhất thời không thể mở mắt.

Sát na y nhắm mắt, vùng song đao giao kích bắn ra mấy chục mũi kim châm nhỏ như lông bò, bắn về phía Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều hai ống tay áo phất một vòng, thu thập hết kim châm vào trong tay áo.

Một nam một nữ đột nhiên lăn mình lấn tới, song đao sáng loáng bay vào đôi chân của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều dưới chân vốn đã thụ thương, đợt công kích này đánh cho y thoái lùi liên tục mười bảy mười tám bước, đôi nam nữ kia đao pháp tuy mãnh liệt quỷ dị, nhưng muốn sát thương Cố Tích Triều vẫn còn chưa đủ sức, đột nhiên thu đao thoái nhanh, bảo vệ đám Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao, Tức đại nương không có sức đề kháng.

Cố Tích Triều hít một hơi, đang định hoàn kích, chợt liếc thấy một người ở ngưỡng cửa phún máu ngã quỵ, một người lắc lư không ngừng.

Thì ra Hách Liên Xuân Thủy một thương không trúng, Vưu Tri Vị một tay nắm giữ cán thương, nhún mình vọt lên, đánh tới bảy mươi hai yếu huyệt trên mình Hách Liên Xuân Thủy!

Hách Liên Xuân Thủy một tay cầm thương, dùng hữu thủ đối kháng, liên miên bốn mươi mốt chiêu, hai người chẳng tiến được bước nào, cũng không lùi nửa bước.

Hai người đánh nhau tóe lửa, “Cố Tích Triều” kia đột nhiên lại xuất hiện!

Vưu Tri Vị mắt gom sáu đường, tai nghe tám hướng, biết Cố Tích Triều vẫn đang ứng địch trong nhà, không bị gạt nữa, song thủ vẫn ồ ạt bức bách, chiêu này nối liền chiêu nọ, song cước lại đá ra: Ngọc Hoàn Uyên Ương bộ, Kỳ Lân thập bát thích, Đàm Thối liên hoàn xúc, Thất Sát Tuyệt Mệnh đãng, Hổ Vĩ cước, đá vèo sau lưng “Cố Tích Triều” kia.

“Cố Tích Triều” đằng sau, Hách Liên Xuân Thủy đằng trước, Vưu Tri Vị song thủ tấn công Hách Liên Xuân Thủy, song cước đá “Cố Tích Triều”, chiêu thức hung mãnh, không chỗ sơ hở, lấy một chống hai, chẳng hoảng loạn chút nào.

“Cố Tích Triều” kia nguyên là Thập Nhất Lang.

Song đao bày bố kỳ trận liên thủ công sát Cố Tích Triều chính là Thập Nhị Lang và Thập Tam Muội.

Ba người vốn là Miêu Cương đệ tử, rành dịch dung thuật và kỳ chiêu ảo trận, chế ngự địch nhân rất có hiệu quả; Hách Liên Xuân Thủy từ nhỏ đã có đại chí, từ kẻ sĩ cho tới trộm gà không ai không thu dụng, có ý học theo tác phong của Chiến Quốc tứ công tử. Thập Nhất Lang dịch dung thành “Cố Tích Triều”, xuất hiện bất thình lình, khiến cho Vưu Tri Vị thất kinh, vì vậy trở tay không kịp.

Phải biết “dịch dung thuật” trong thiên hạ có tinh minh đến đâu đi nữa cũng chỉ bất quá có thể cải biến mặt mày, tuổi tác, thân thể, nhưng không thể nào trải qua một thời gian dài mà cả thân nhân cũng không nhận ra, hồi nãy Cố Tích Triều và Lãnh Hô Nhi cố ý hóa trang thành tàn khuyết xấu xí, khiến người ta không muốn nhìn lâu, thêm vào có sự yểm hộ của Vưu Tri Vị, chúng nhân mới không phát giác, Thập Nhất Lang theo đường lối khác, giả thành Cố Tích Triều rồi thình lình nhoáng qua, quả đã hù Vưu Tri Vị giật nảy, nếu còn muốn gạt lần nữa, tuyệt không thể nào.

Vưu Tri Vị đá liền mấy cước, ép lùi Thập Nhất Lang, song thủ đánh ra đã đoạt lấy ngân thương trên tay Hách Liên Xuân Thủy, nhưng chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, thân người không còn sức lực, nội lực không có cách nào tụ hợp, có cảm giác như mình cũng đã ăn cháo “tư vị”, thầm biết không hay, quát lớn một tiếng, nảy ý đánh liền mấy chưởng.

Hách Liên Xuân Thủy đã tiếp một chưởng của lão, lại đã thấy chưởng lực của đối phương mạnh cỡ nào, biết đã trúng “mê hồn hương” của mình, không ngờ nội kình vẫn mạnh như vậy, lòng thầm thất kinh. Lại tiếp thêm một chưởng, phát giác đối phương chưởng lực yếu đi. Một chưởng nữa thì mình đã chiếm thượng phong. Đến lúc chưởng thứ tư vỗ đến, Hách Liên Xuân Thủy song chưởng bung ra, quyết ý đả thương Vưu Tri Vị, nào ngờ một chưởng đó của Vưu Tri Vị lại không tụ lực, trái lại còn mướn theo sức phản chấn mà bay ra ngoài cửa!

Mục đích của Vưu Tri Vị là mượn lực trốn thoát!

Lão biết mình nếu không toàn lực bỏ chạy, mê dược trúng phải một khi hoàn toàn phát tác, tình hình sẽ không khác gì bọn Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết!

Phản ứng của Vưu Tri Vị nhanh quá sức tưởng tượng, lão một khi biết tình huống không hay, lập tức thoái vội, nhưng lão tuy thoái rất nhanh, đường vận chuyển lại không tốt mấy!

Một đóa “hoa” đang nở ngay mặt lão!

Lão quét ngân thương, đánh dạt “đao hoa”, tua hồng anh lại quẫy động, Vưu Tri Vị cảm thấy chót mũi thoáng qua một mùi hương, nhất thời tỉnh ngộ, thì ra mê dược ướp trong tua hồng anh của mũi thương!

Vưu Tri Vị quát dữ một tiếng, ngân thương bay bắn, nhắm ngay ngực Trương Điếu Thi bên dưới, nhưng sau lưng lại vang lên một cơn gió rít!

Vưu Tri Vị cấp tốc hồi thân, khổ là thần trí đã khó lòng giữ tỉnh táo, song thủ đưa lên đón đỡ một quyền, “bình” một cước, đá trúng ngực lão, gãy ít nhất ba cái xương sườn, một tay khác của Hách Liên Xuân Thủy đã phong bế bảy huyệt đạo trên mình lão.

Cảnh tượng vào sát na đó:

Vưu Tri Vị bị chế ngự.

Trương Điếu Thi chết.

Thập Nhị Lang cùng Thập Tam Muội đang hoành đao bảo vệ bọn Thích Thiếu Thương.

Hách Liên Xuân Thủy cùng Thập Nhất Lang cũng đang nhìn sang Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều liền nảy ra một quyết định:

Chạy!

Cố Tích Triều đương nhiên nhận ra Hách Liên Xuân Thủy!

Y đã từng bái kiến phụ thân của Hách Liên Xuân Thủy, biết Hách Liên Xuân Thủy quyết không vì chút uyên nguyên đó mà dung tình — trái lại, Hách Liên Xuân Thủy sẽ gϊếŧ y diệt khẩu, tránh cho Cố Tích Triều tấu lên triều đình, dẫn tới họa diệt tộc.

Cố Tích Triều tự nhiên là minh bạch điểm đó.

Vưu Tri Vị đã bị bắt, xem ra Lãnh Hô Nhi hồi nãy ra ngoài tình huống cũng không tốt đẹp gì.

Ở đây ngoại trừ Hách Liên Xuân Thủy ra, còn có ba cao thủ, mình lại mang thương tích, đôi chân chảy máu không ngừng.

Cố Tích Triều cho nên lập tức bỏ chạy!

“Gϊếŧ y!”. Tức đại nương kêu lên.

— Để Cố Tích Triều đào tẩu, sẽ liên lụy đến gia đình của Hách Liên Xuân Thủy!

“Đừng buông tha y!”. Cao Kê Huyết cũng la lớn. Hắn quá hận Cố Tích Triều và Vưu Tri Vị gϊếŧ chết mấy huynh đệ bọn Vũ Toàn Thịnh.

Hách Liên Xuân Thủy lại biết chuyện cần thiết vào lúc này không phải là chuyện đó.

Hơn nữa y tất biết Phó Tông Thư đang có mật mưu đại kế với phụ thân mình, đâu thể nào vì hành động của mình mà làm bậy đi tiêu diệt trợ thủ đắc lực, phá hoại sự đoàn kết hợp tác của hai thế lực.

Huống hồ y đâu có nắm chắc có thể bắt được Cố Tích Triều.

Chuyện càng trọng yếu hơn vào lúc này là làm sau cứu thoát đám Tức đại nương.

Cho nên y dùng hai ngón tay đè lên hốc mắt của Vưu Tri Vị, tròng mắt của Vưu Tri Vị bên dưới mí không ngừng chớp chớp, mồ hôi lạnh đẫm ướt, kinh hãi la lên: “Đừng, đừng gϊếŧ ta!”.

Hách Liên Xuân Thủy thở dài: “Ta vốn cũng không muốn gϊếŧ ngươi… nghe nói đồ ăn ngươi nấu, sau khi thưởng thức qua một lần, có cắt lưỡi cũng không hối tiếc, ta rất muốn tận hưởng cái phước đó”.

Vưu Tri Vị nói: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta nấu cái đó…”.

Hách Liên Xuân Thủy thốt: “Nhưng ta lại sợ ngươi đối đãi ta cũng như ngươi đối đãi bọn họ, bỏ chút độc thì sao…”. Lúc nói ngón tay lại hơi ấn vào.

Vưu Tri Vị cảm thấy nhãn cầu đau điếng thấu tim, vội vàng nói: “Ta không đâu, không dám đâu, ta…”. Cảm thấy áp lực trên mí càng lúc càng đè nặng, càng lúc càng đau đớn, vội nói: “Ta giải độc cho bọn họ… ta thành tâm, ngươi đừng gϊếŧ ta!”.

Đầu ngón tay của Hách Liên Xuân Thủy thu chút kình đạo, lạnh lùng hỏi: “Cách giải độc thế nào?”.

Vưu Tri Vị biết giải dược cho mấy người kia là “bùa cứu mạng” của mình, liền lải nhải: “Thứ giải dược này, phối chế rất phiền hà…”.

Hách Liên Xuân Thủy ngắt lời: “Ta biết có phiền hà, nhưng ta chỉ phương thuốc sạch gọn mau lẹ thần tốc!”. Nói xong một bàn tay án trên huyệt “Bách hội” của Vưu Tri Vị! Thân người Vưu Tri Vị tuy run cầm cập, nhưng giờ phút sinh tử quan đầu, lão nắm “tiền vốn giữ mạng” không buông: “Phương thuốc này… phương thuốc này chưa có làm sẵn, nhất định phải phối chế… ta giao đại giải dược cho ngươi cũng vô dụng mà”.

Hách Liên Xuân Thủy chợt cười lên.

Vưu Tri Vị nghe vậy liền nổi da gà.

Vi Áp Mao hận lão gϊếŧ Vũ Toàn Thịnh, khản giọng: “Hách Liên tiểu yêu, gϊếŧ lão cho rồi, bọn ta…”.

Hách Liên Xuân Thủy tiếng cười vụt ngưng bặt, đong đưa bàn tay trước mắt Vưu Tri Vị: “Có nhìn thấy bàn tay này không?”. Đọc Truyện

Vưu Tri Vị biết người trước mắt quyết không thể chọc, nhưng như thịt đã nằm trên thớt, chỉ còn nước nói: “Công tử, ngài, vậy…”.

Hách Liên Xuân Thủy thốt: “Ta cũng không có ý gì, chỉ là ta muốn ngươi nhìn thấy bàn tay của ta, bỗng chốc ngươi không còn nhìn thấy gì nữa, ngàn vạn lần đừng quên móc mắt ngươi là bàn tay này, là nó đối không phải với ngươi”.

Mí mắt Vưu Tri Vị không ngừng giật giật, nhưng vẫn kiên trì: “Cố Tích Triều đã chạy thoát… y sẽ rất mau chóng kêu đại đội tới”.

Hách Liên Xuân Thủy cười hỏi: “Ngươi nói vậy là ý gì? Muốn uy hϊếp ta phải không?”.

Vưu Tri Vị vội vàng đáp: “Công tử, tiểu nhân nào dám, có gan trời cũng không dám, chỉ là…. tiểu nhân chỉ nghĩ công tử nếu gϊếŧ tiểu nhân, vậy ba bốn chục vị anh hùng hảo hán kia không có giải dược, tựa hồ triệt tẩu rất bất tiện…”.

Hách Liên Xuân Thủy vỗ đùi, “a” lên một tiếng, làm như mới tỉnh ngộ.

Sau đó giơ tay vỗ vỗ vai Vưu Tri Vị: “Ta đã hiểu rồi, thì ra ngươi thật đang uy hϊếp ta”.

Vưu Tri Vị nói: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám”.

Hách Liên Xuân Thủy cười thốt: “Ngươi gan cùng mình, ngươi đương nhiên dám mà”.

Vưu Tri Vị hoảng hồn: “Lời nói của tiểu nhân là thật tình”.

“Ta cũng có lời nói thật tình muốn nói cho ngươi nghe”. Hách Liên Xuân Thủy nghiêm mặt thốt: “Ngươi biết ta tại sao lại thả Cố Tích Triều không?”.

Vưu Tri Vị liền lắc đầu.

“Ta thả y là vì y căn bản đi đâu có được”. Hách Liên Xuân Thủy thốt: “Ngươi biết ta đó giờ rất thích kết giao bằng hữu, có phải không?”.

Vưu Tri Vị thấy nụ cười của y không có hảo ý, lòng càng chìm đắm: “Công tử nghĩa khí ngút trời, nhân nghĩa bao trùm thiên hạ, các lộ anh hùng hảo hán, giang hồ hào kiệt tựa như đều nghe lệnh công tử”.

“Ngươi rất biết nói chuyện”. Hách Liên Xuân Thủy cười thốt: “Vậy ngươi chắc biết ta nuôi bao nhiêu người?”.

Vưu Tri Vị càng hoảng sợ: “Công tử uy nghi phục chúng, dưới trướng không tới một vạn thì cũng tám ngàn”.

Hách Liên Xuân Thủy cười khẽ: “Một vạn? Tám ngàn? Ngươi khoa trương quá, bằng hữu theo ta tổng cộng lại, miễn cưỡng cũng cỡ một ngàn vị, lần này ta chỉ dẫn theo một nửa, ngươi xem Cố Tích Triều Cố công tử và bộ đội của y có thể địch lại chứ?”.

Vưu Tri Vị nghe vậy, biết coi như xong, thần sắc thảm thương: “Công tử bộ hạ ai ai cũng thần dũng hơn người, đám ô hợp của Cố Tích Triều làm sao có thể địch lại!”.

Hách Liên Xuân Thủy cười thốt: “Vậy thì xong rồi, đã là bọn Cố Tích Triều chạy không thoát, còn có ai biết bọn Thích trại chủ đang ở đây? Ta hà tất phải vội vã đào tẩu? Qua một hai canh giờ nữa, dược lực của mê dược không bao lâu sẽ tự nhiên tiêu tán, bọn ta có triệt tẩu cũng đâu có trễ, chỉ là, đến lúc đó…”.

Y dùng bàn tay vỗ vỗ cái đầu hói của Vưu Tri Vị, chặt chặt lưỡi: “Đến lúc đó, thật đáng thương cho một đầu bếp trứ danh, biết thành một vũng máu bầm!”.

Vưu Tri Vị lại giật mình run bần bật.

Hách Liên Xuân Thủy chợt nghiêm sắc mặt: “Cho nên giải dược ngươi có cao hứng thì cho, không cao hứng thì không cho, uy hϊếp không được ta đâu!”.

Vưu Tri Vị mặt không còn một hột máu: “Tôi cho, nhưng…”. Lão bây giờ chỉ cầu mong sao Hách Liên Xuân Thủy có thể vì lão cho giải dược mà ưng thuận không gϊếŧ lão, được vậy thì cao hứng kêu cha kêu mẹ tía lia.

Hách Liên Xuân Thủy thản nhiên mặt không biến sắc, hai ngón tay đè mắt Vưu Tri Vị thụt vô trong!

Vưu Tri Vị hồn phách lên mây, vội nhắm chặt đôi mắt, Hách Liên Xuân Thủy đè nửa đường, đột nhiên chuyển sang nắm vành tai trái của Vưu Tri Vị giật một cái, không ngờ đã giật đứt một cái tai của Vưu Tri Vị máu me lấm lem!