Lại nói đến bốn người măc áo gấm đang khiêng một cái cáng tiến gần đến. Hoàng Kim Lân nhìn thấy lập tức tươi cười: “Lưu đại nhân, ngài mà không đến thì tiểu đệ lo muốn chết.”
Lưu Độc Phong ngồi trên cáng hỏi: “Ngươi nghĩ là ta chết rồi?”
Hoàng Kim Lân nghe thế sợ run, Lưu Độc Phong cười ha hả: “Hoàng đại nhân vẫn mạnh khỏe chứ? Tại hạ chỉ đùa thôi, ngài đừng để bụng!”
Hoàng Kim Lân gượng cười: “Không dám, không dám. Tiểu đệ có gan tày trời cũng không dám trách cứ Lưu đại nhân.”
Nào ngờ Lưu Độc Phong lại tặng thêm một câu: “Nếu thế chỉ cần ông trời cho ngài can đảm thì có gϊếŧ tại hạ cũng không sao?”
Hoàng Kim Lân kinh hãi, hắn biết người này miệng lưỡi sắc bén nên không muốn đôi co tranh cãi, vội cười trừ né tránh câu trả lời, quay sang giới thiệu: “Vị này là Cố công tử, nghĩa tử của thừa tướng đại nhân, có công đầu trong chiến dịch phá Liên Vân trại… Vị vày là danh tướng dưới trướng Phó thừa tướng Lạc Đà tướng quân Tiên Vu Cừu. Vị này là ái tướng thân thích của tướng gia, Thần Nha tướng quân Lãnh Hô Nhi. Vị này là cục chủ của Hộ Quốc tiêu cục đã được thừa tướng đại nhân tiến cử lên Hoàng thượng, Cao Phong Lượng Cao cục chủ. Vị này là…”
Lưu Độc Phong gật gật đầu lướt mắt qua, nói: “Đều là bằng hữu thân thích của Phó đại nhân, quan hệ nhằng nhịt. Hoàng đại nhân, ngài cũng không phải là thường đâu, hồng nhân tin yêu của tướng gia mà. Lúc này ta cứ tưởng lầm là mình đang vào bái phỏng ở phủ tướng gia cơ đấy, đáng tiếc ta quyền không cao lộc chẳng hậu nên chỉ e là không dám với cao.”
Hoàng Kim Lân sớm biết người này miệng lưỡi gai góc nên vội đỡ một câu: “Lưu đại nhân nói hay lắm, đại nhân là Ngự tiền đại tướng của Thánh thượng, tề danh cùng Gia Cát tiên sinh, bọn tiểu đệ sao dám sánh bằng. Nếu luận về kết giao thì bọn tiểu đệ cầu còn không được cái vinh hạnh ấy chứ?”
Lưu Độc Phong giơ tay ra dấu ngừng: “Không cần khách khí nữa. Tình hình ở đây thế nào rồi?”
Hoàng Kim Lân đáp: “Bọn tiểu đệ truy đuổi Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Thẩm Biên Nhi, Mục Cưu Bình đến đây thì…”
Lưu Độc Phong ngắt lời: “Người của Phích Lịch đường đã câu kết với dư nghiệt Liên Vân trại rồi sao?”
Hoàng Kim Lân đáp: “Chỉ có hai người Lôi Quyển và Thẩm Biên Nhi.”
Lưu Độc Phong ngạc nhiên: “Lôi Đằng, Lôi Pháo, Lôi Viễn không có trong đó sao?”
Hoàng Kim Lân tự đắc nói: “Đã bị bọn tiểu đệ gϊếŧ chết rồi.”
Lưu Độc Phong à một tiếng: “Đó nhất định là nhờ phục binh của Văn Trương Văn đại nhân. Ta từng nghe Văn đại nhân nói Lôi gia Phích Lịch đường là mối lo trong lòng, dù muốn dùng bọn họ nhưng vẫn cần phải phái người tiêu diệt hết.”
Hoàng Kim Lân nghe vậy cảm thấy rất mất mặt, Lưu Độc Phong lại hỏi: “Hiện nay bọn họ đâu rồi?”
Hoàng Kim Lân đáp: “Bọn chúng chạy vào trong Hủy Nặc thành…”
Lưu Độc Phong nói: “Chắc là các ngươi cho rằng Tức đại nương và Thích Thiếu Thương thâm cừu đại hận nên cố ý ép y chạy vào Toái Vân Uyên để mượn tay Hủy Nặc thành tiêu diệt bọn họ phải không?”
Hoàng Kim Lân trong lòng hoàn toàn bội phục phán đoán của Lưu Độc Phong: “Nếu mượn tay kẻ khác trừ khử bọn họ thì có thể tránh rất nhiều phiền phức không cần thiết sau này, vả lại cũng khỏi phải đề phòng mấy chuyện báo thù chẳng thể phòng nổi.”
Lưu Độc Phong truy tiếp: “Nhưng bọn họ đã chết chưa?”
Hoàng Kim Lân lại đáp: “Tất cả đều đã rơi hết xuống hào nước bao quanh thành, hóa thành xương trắng…”
Lưu Độc Phong hỏi ngay: “Ngươi có xác định đúng là bọn họ chưa?”
Hoàng Kim Lân lưỡng lự: “Cái này…”
Lưu Độc Phong nhướng mày: “Đã hỏi qua Tức đại nương thành chủ Hủy Nặc thành chưa?”
Cố Tích Triều bước lên một bước, đáp thay: “Có hỏi qua rồi, nhưng Tức đại nương không chịu lấy chân diện mục ra tiếp khách, ngôn từ còn quanh co tránh né, không cho bọn ta vào trong kiểm tra.”
Lưu Độc Phong cười lạnh: “Nàng ta đương nhiên không để các ngươi bước vào rồi.”
Cố Tích Triều không bằng lòng liếc Lưu Độc Phong: “Nàng ta có lí do gì mà không cho bọn ta vào? Bọn ta là quan, nàng ta chỉ là dân thường.”
Lưu Độc Phong châm biếm: “Ngươi đã từng đảm nhiệm chức vụ cao trong Liên Vân trại sao lại không hiểu đạo lí đó! Chuyện trên giang hồ phải theo quy củ của giang hồ. Cái gì là quan nha triều đình, người trong chốn võ lâm không ai nể nang đến cái mặt ngươi đâu!”
Cố Tích Triều sớm đã đầy một bụng giận dữ, liền bùng nổ: “Cái gì là giang hồ với không giang hồ? Đất đai trong thiên hạ không phải là vương thổ sao? Dưới chân thiên tử ai cũng là thứ dân. Không có cái gì gọi là qui củ giang hồ, đạo nghĩa võ lâm cả, chỉ có vương pháp thôi!”
“Vương pháp?” Lưu Độc Phong từ từ xoay người đối diện với Cố Tích Triều, “Vương pháp hay lắm! Vương tử phạm tội cũng xử như thường dân, đó mới chính là vương pháp chí công vô tư. Nếu dùng vương pháp để xử ngươi thì Cố công tử, ngươi cũng khó thoát vòng pháp luật đấy.”
Cố Tích Triều chỉ cảm thấy sắc mặt Lưu Độc Phong vàng nhuận, phong thái uy nghi. Một đời hắn nào là anh hùng hảo hán, quan lớn hay quý nhân đều gặp qua, nhưng thần thái không giận mà uy của Lưu Độc Phong vừa tiếp xúc đã có thể khuất phục cá tính tự cao tự đại của hắn. Trong lòng đã muốn nhận thua nhưng tính cách hắn ngoan cố, bỗng chốc đổi ý, ngược lại càng không chịu phục, nói giọng lạnh tanh: “Lưu bộ đầu, ngài nói thế là có ý gì?”
Lưu Độc Phong hờ hững nói: “Bảy năm trước, tiểu thư nhà Lễ bộ Hình đại nhân bị ai làm nhục? Năm năm trước, Túc Châu tri phủ Doãn đại nhân dẹp giăc lập công nhưng toàn gia bi hại, kết quả mọi công lao đều do ngươi độc chiếm, hung thủ là ai? Ba năm trước, Thất Tú tranh tài trong tướng phủ, người có võ công cao nhất là Âu Dương Thôn Thổ lại chết vì trúng độc, ngươi biết là ai đã hạ độc không?”
Mỗi một vụ án được Lưu Độc Phong kể ra, sắc mặt Cố Tích Triều càng thêm phần khó coi. Lưu Độc Phong nói xong cười to ha hả: “Đương nhiên còn có các vụ án khác, có điều, ngươi cứ an tâm, mấy án đó đều không phải do ta phụ trách, mà người tiếp thụ những vụ đó trước khi tra án đã bị phân phó tìm vài tên quỷ thế mạng cho hung thủ.” Giọng y bỗng lộ vẻ bi phẫn không thể kiềm chế được: “Ta biết, ta đương nhiên biết, ta đương nhiên biết rõ phải làm thế nào, làm ra sao mới đúng cách. Ta tuy được xưng tụng là Bộ thần nhưng điều đáng xấu hổ là chỉ quặp quặp mấy tên trộm vặt. Không phải ai ai cũng có thể hành sự như Gia Cát tiên sinh, cũng không phải người nào cũng đảm đương được công việc của ngài.”
Hoàng Kim Lân vội cười to: “Theo Lưu đại nhân có phải bọn ta nên theo lễ số giang hồ xin bái kiến Tức đại nương không…? Nếu bà ta không sẳn lòng tiếp kiến thì sao?”
Lưu Độc Phong đáp: “Đầu tiên phải xác định xem bọn người Thích Thiếu Thương đã chết hay chưa: Nếu chết rồi chúng ta cần gì phải đắc tội với người Hủy Nặc thành nữa? Nếu còn sống thì Tức đại nương đúng là đang bao che cho Thích Thiếu Thương, đứng về phía địch, chúng ta chỉ còn một nước công thành mà thôi.”
Hoàng Kim Lân hỏi tiếp: “Lưu đại nhân có phải hoài nghi người chết không phải là bọn Thích Thiếu Thương?”
Lưu Độc Phong vuốt râu phân tích: “Tức đại nương cũng không phải là ngu xuẩn. Bà ta ngay cả có hận Thích Thiếu Thương đến tận xương tủy thì cũng chỉ gϊếŧ mỗi mình y là được rồi, cần gì phải gϊếŧ cả bọn Lôi Quyển để bị Phích Lịch đường báo thù sau này.”
Hoàng Kim Lân đáp: “Nhưng… người cũng đã hóa thành xương trắng, làm thế nào để chứng thực…”
Lưu Độc Phong ngắt lời: “Ta đã xác định rồi.” Y giơ tay lên, trong khu rừng phía sau liền xuất hiện hai người mặc áo gấm nhanh chóng chạy đến trước mặt y. Lưu Độc Phong hỏi: “Sự tình tiển triển thế nào rồi?”
Người bên trái thưa: “Bẩm chủ nhân, bọn thuộc hạ đã lặn xuống sông nhưng không thấy binh khí bọn họ vẫn sử dụng.”
Người bên phải cung kính bẩm báo tiếp: “Thích Thiếu Thương cụt tay nhưng trong đống xương không có ai mất một tay cả.”
Lưu Độc Phong nói với Hoàng Kim Lân: “Vậy là Thích Thiếu Thương chắc chắn chưa chết.”
Hoàng Kim Lân bàng hoàng: “Nhưng… đó là hóa cốt trì, các ngươi làm thế nào…?”
Lưu Độc Phong đáp thay: “Hai trợ thủ đặc lực này của ta, một thiện về các công trình thủy lợi, một tinh thông dụng độc giải độc, việc này đương nhiên không làm khó được bọn họ.”
Người bên trái nói: “Tại hạ là Vân Đại.”
Gã bên phải tiếp: “Tại hạ là Lý Nhị.”
Hai người đồng thanh hô: “Bái kiến Hoàng đại nhân.”
Hoàng Kim Lân vội kêu: “Miễn lễ, miễn lễ.”
Vân Đại nói: “Hoàng đại nhân có lẽ đã thấy, hào bảo vệ quanh thành đã cạn nước rồi.”
Hoàng Kim Lân nhìn xuống thấy hào bao quanh thành khô rang, nước độc cũng biến mất không dấu vết, đúng là phải tặc lưỡi khen tuyệt, chỉ có thể thốt: “Các ngươi…?”
Lý Nhị đỡ lời: “Bọn tại hạ khử độc xong rồi dẫn nước đến một nơi khác.”
Đọc TruyệnHoàng Kim Lân chẳng thể không phục, giơ ngón cái lên khen: “Tuyệt! Tuyệt! Sáu ái tướng bên mình Lưu đại nhân thật đúng là danh bất hư truyền, danh bất hư truyền!”
Lưu Độc Phong bỗng cất tiếng: “Thời gian gần đây không biết có nhân vật khả nghi nào ra vào Hủy Nặc thành không?”
Lãnh Hô Nhi vốn muốn châm chích Lưu Độc Phong nên tiện thể đáp luôn: “Toái Vân Uyên bị bọn ta bao vây lớp lớp chặt chẽ như lưới sắt, ngay cả chim cũng bay không lọt thì làm sao có ai đến đi tự do được chứ?”
Lưu Độc Phong không lí gì đến hắn, ngẩng đầu nhìn con quạ đen đang kêu quác quác bay trên đầu Lãnh Hô Nhi. Y thư thái hỏi: “Thế cái gì đang bay đây?”
Lãnh Hô Nhi đang muốn phân bua thì bỗng thấy người mặc áo gấm khiêng cáng chu miệng huýt một tiếng, con quạ đó chợt thả rơi xuống một vật tròn tròn. Hắn mắt tinh chân nhanh nên thoắt một cái đã tránh đi, nhưng vai vẫn bị ướt một chút. Lưu Độc Phong cười to: “Nhưng không biết cái này có thể xem là chim không đây.”
Lãnh Hô Nhi biết tên thủ hạ này của Lưu Độc Phong tinh thông phép điều khiển chim muông, dùng tiếng huýt sáo khiến con quạ đang bay tới trút phân xuống nhưng không làm cách nào mà phát tác được. Chỉ nghe một người mặc áo gấm khác nói: “Ở đây chỉ có con đường sau núi, vừa mới rồi thuộc hạ thấy có ba người trước sau chạy ra từ đó.”
Lưu Độc Phong hỏi: “Là ai?”
Người đó trả lời: “Xét về việc công phu điều tra thì thuộc hạ không bằng Lam Tam.”
Một người mặc áo gấm khác đáp thay: “Đó là Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết và Vưu Tri Vị.”
Lưu Độc Phong sắc mặt thoáng lạnh đi: “Là ba người đó à? Tức đại nương lại biến thành nhân vật khó chơi rồi.”
Người tên Lam Tam đó nói: “Có điều bọn chúng đi ra chứ không phải tiến vào.”
Lưu Độc Phong gật đầu: “Nói không chừng bọn chúng muốn đứng ngoài cuộc, chứ không muốn tử thủ. Nhưng không biết trong thành còn có nhân vật nào nữa không?”
Một người mặc áo gấm khiêng cáng đáp: “Chủ nhân, để thuộc hạ vào thám thính xem.”
Lưu Độc Phong cười: “Nghe ngóng tin tức, thân vào hang hổ như vào chốn không người thì không thiếu được Chu Tứ rồi.”
Người mặc áo gấm tên là Chu Tứ đó hành lễ rất nhanh rồi nói: “Thuộc hạ đi ngay đây, thưa chủ nhân.” Nói xong nhảy một cái rơi xuống lớp bùn khô ở đáy sông, chợt hòa lẫn với lớp đất bùn màu nâu đen, chốc lát không còn nhìn ra đâu là người đâu là bùn nữa.
Lưu Độc Phong nói: “Các ngươi đến bái kiến Hoàng đại nhân, Cố công tử và hai vị Tiên Vu, Lang tướng quân đi!”
Người mặc áo gấm đã phát hiện ra có con đường phía sau Hủy Nặc thành thưa: “Tại hạ Trương Ngũ, bái kiến chư vị.”
Người mặc áo gấm tên gọi Lam Tam tiếp: “Tại hạ Lam Tam, đã để cho Trương lão ngũ cướp lời bái kiến chư vị trước.”
Người mặc áo gấm còn lại, lúc nãy mới huýt sáo liền thi lễ: “Tại hạ Liêu Lục, đứng chót trong mấy anh em, là kẻ kém tài nhất trong các tùy tùng của Lưu gia, xin bái kiến chư vị.”
Mấy người dập đầu bái kiến, bỗng thấy Hoắc Loạn Bộ hộc tốc chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu. Cố Tích Triều hỏi: “Có chuyện gì?”
Hoắc Loạn Bộ ánh mắt lóe lên liếc Lưu Độc Phong. Cố Tích Triều hiểu ý hắn nhưng đang ở trước mặt họ Lưu nên không tiện lộ mặt xấu, bèn nói: “Lưu bộ đầu là người nhà, nếu không phải chuyện cơ mật thì cứ nói đừng ngại.”
Hoắc Loạn Bộ lúc này mới dám báo cáo: “Bọn Phùng Loạn Hổ trở về rồi.”
Cố Tích Triều thất kinh: “Hắn trở về là không hay rồi… Đã xảy là chuyện gì rồi phải không?”
Hoắc Loạn Bộ gật đầu.
Cố Tích Triều lặng người, hắn và Hoàng Kim Lân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ: Ngàn vạn lần không thể để Thiết Thủ trốn thoát. Hoàng Kim Lân hét lên một tiếng: “Truyền!”
Hoắc Loạn Bộ dạ một tiếng, chạy vội đi.
Lưu Độc Phong ung dung hỏi: “Có chuyện gì?”
Hoàng Kim Lân vội lấp liếʍ: “Như Lưu đại nhân đã nói, Tức đại nương bây giờ là đã ra mặt hơp tác với bọn nghịch tặc, chúng ta có nên lập tức tấn công Hủy Nặc thành không?”
Lưu Độc Phong trầm ngâm: “Hủy Nặc thành không dễ tấn công, đánh cũng chật vật lắm.” Tiên Vu Cừu hừ một tiếng.
Lãnh Hô Nhi cười lạnh: “Lưu bộ đầu có phải là không muốn đắc tội với người của Hủy Nặc thành nên mới dài dòng đạo nghĩa võ lâm, rao giảng việc gìn giữ quy củ giang hồ?”
Câu này của Lãnh Hô Nhi rất chối tai, có ý khıêυ khí©h rõ ràng, nào ngờ Lưu Độc Phong thừa nhận ngay: “Không sai, Hoàng thượng hạ chỉ muốn ta tróc nã tên phản bội Thích Thiếu Thương, ta cũng nhân việc này muốn điều tra việc Lý Huyền Y bị gϊếŧ chết. Những nhân vật võ lâm khác ta chẳng những không quản mà cũng không muốn đắc tội.”
Tiên Vu Cừu nói: “Lưu bộ đầu đã không muốn đắc tội với người nhưng đáng tiếc là người ta lại đem Thích Thiếu Thương giấu đi. Vậy gõ cửa yêu cầu bà ta thả người ra cũng không được ư?”
Lưu Độc Phong sao lại không nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của Tiên Vu Cừu chứ? Y bật cười ha hả: “Đừng nói đến việc Lưu mỗ ta không bao giờ cầu người, mà thậm chí có cầu đi nữa thì Tức đại nương đã liều chết cứu Thích Thiếu Thương nên dứt khoát sẽ không để cho y ra ngoài chịu trói… Phải tìm cách giải quyết khác!”
Lãnh Hô Nhi mỉa mai: “Cách giải quyết? Đơn giản lắm! Tấn công Hủy Nặc thành, gà chó không tha, lôi cổ Thích Thiếu Thương ra chém đầu tại chỗ hoặc giao cho ngài đây áp giải hắn về kinh, há không phải là xong chuyện sao?”
Lưu Độc Phong mân mê bộ râu mép đen nhánh được tỉa tót gọn gàng, nói: “Lãnh huynh đúng là có bản sắc của danh tướng!”
Lúc đó Phùng Loạn Hổ, Lý Phúc và Lý Tuệ cúi đầu tiu nghỉu đi tới, vừa nhìn thấy Lưu Độc Phong và năm người mặc áo gấm, ánh mắt bọn chúng trở nên nghi nghi hoặc hoặc.
Cố Tích Triều hỏi ngay: “Có chuyện gì rồi?” Hắn không thấy Thiết Thủ bị áp giải về, trong lòng đã biết là không hay rồi.
Phùng Loạn Hổ đáp: “Có người… cướp tù!”
Cố Tích Triều phất mạnh tay áo, mặt xám xanh: “Các ngươi sao lại…? Đều là lũ ăn hại! Là ai cướp?”
Lần này đến lượt Lý Phúc đáp: “Là Đường Khẳng.”
Cao Phong Lượng sững sờ: “Sao lại là gã được?” Mắt nhìn về phía Dũng Thành, lão này gật gật đầu nhưng nhãn thần cũng mười phần hoang mang. Lão đã “chôn” gã rồi bỏ đi, những chuyện xảy ra sau đó lão cũng không biết gì.
Cố Tích Triều cố gắng trấn định cơn giận dữ nói với Cao Phong Lượng: “Cao cục chủ, tiêu cục của ngươi chẳng ngờ lại sản sinh ra nhân tài kiệt xuất như vậy.” Bỗng hắn hung dữ hỏi lũ kia: “Bằng vào tên tiểu tử họ Đường đó mà các ngươi cũng không chế ngự được à?”
Lý Tuệ đáp: “Nếu chỉ có hắn, đương nhiên đã bị loạn kiếm phanh thây rồi, nhưng còn có…”
Lý Phúc tiếp lời: “Một người bịt mặt…”
Lý Tuệ thêm vào: “Ngồi trong một cái kiệu…”
Lý Phúc tiếp luôn: “Có bốn người khiêng kiệu…” Ánh mắt hắn liếc liếc về phía mấy người Lưu Độc Phong.
Lý Tuệ nhấn mạnh: “Dĩ nhiên đều che kín mặt…” hắn đưa mắt ngắm nghía năm thủ hạ đang đứng bên cạnh Lưu Độc Phong.
Lý Phúc nói theo: “Người bịt mặt ngồi trong kiệu võ công rất cao…”
Lý Tuệ vội tiếp lời: “Bọn thuộc hạ đánh không lại y nên mới bị cướp tù…”
Trong lúc Lý Phúc, Lý Tuệ thuật lại chuyện, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lưu Độc Phong. Bọn Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân đương nhiên cũng chú ý đến điểm này nên chẳng thể không nghi ngờ. Lưu Độc Phong cười ha hả: “Hay thật! Kẻ gây náo loạn đó lại có vài phần giống ta rồi.”
Lưu Độc Phong vừa mới mở miệng nói, Lý Phúc, Lý Tuệ đã cùng la lên: “Chính hắn!”
Cố Tích Triều trầm mặt xuống, đưa mắt nhìn Phùng Loạn Hổ, tên này cũng gật mạnh đầu. Hắn biết Phùng Loạn Hổ tinh minh mẫn cán, ngay cả tên này cũng nhận ra giọng Lưu Độc Phong thì xem ra người cứu Thiết Thủ quả thật là y rồi.
Cố Tích Triều vừa nghĩ đến đây, trên mặt bỗng lộ vẻ tươi cười, quát: “Hồ đồ! Các ngươi có biết đây là ai không? Là Bộ thần Lưu Độc Phong đại danh đỉnh đỉnh vang lừng thiên hạ đó. Lưu đại nhân chỉ bắt phạm nhân chứ không thả phạm nhân đâu. Nếu Lưu bộ thần cũng tha cho tội phạm thì đó gọi là biết luật mà còn phạm luật, tội nặng thêm một bậc nên dĩ nhiên Lưu gia dứt khoát không làm rồi.” Ý còn chưa hết, hắn bồi thêm một câu: “Nếu mà làm a, thì thân bại danh liệt. Huống chi đây là khâm phạm triều đình, làm sai thì tru di chín tộc!”
Lưu Độc Phong gật gù: “Nói cũng có lý. Nhưng không biết ai là người đã cứu phạm nhân chạy thoát? Ta biết người đó à? Có muốn ta tham dự một phần truy bắt hắn không?”
Cố Tích Triều đáp: “Không cần đâu.”
Lưu Độc Phong cười: “Ngay cả tên họ cũng không cho ta biết, chắc là yếu phạm triều đình rồi.”
Cố Tích Triều nói: “Người này ngược lại có uyên nguyên sâu xa với các hạ, hơn nữa, nói hơi khó nghe, còn như là đồng nghiệp vậy!”
Lưu Độc Phong cười “hà” một tiếng: “Còn ăn cơm công môn nữa à! Không phải là Gia Cát tiên sinh chứ?” Rồi y ngẩng đầu cười to: “Nếu là Gia Cát, bằng vào các ngươi, luôn cả tại hạ cũng không bắt được ông ta đâu!”
Cố Tích Triều trầm giọng quát hỏi: “Vậy chỉ có tên họ Đường là kẻ thật sự cướp tù phải không?”
Phùng Loạn Hổ đáp: “Phải.”
Cố Tích Triều ra lệnh: “Vậy Loạn Hổ, Loạn Thủy, Loạn Bộ ba người các ngươi hợp sức bắt hắn về cho ta. Nếu tìm thấy hắn mà bắt sống không xong thì gϊếŧ ngay cũng được!”
Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy đồng thanh dạ ran.
Hoàng Kim Lân cũng kêu: “Phúc Tuệ song tu.”
Lý Phúc, Lý Tuệ cùng thưa: “Có mặt.”
Hoàng Kim Lân tiếp: “Hai ngươi đem theo ba mươi bốn tinh binh, phải bắt cho được tên đó, chết sống không thành vấn đề.”
Lý thị huynh đệ vâng dạ đáp lời, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Độc Phong.
Hoàng Kim Lân nói: “Lưu bộ thần phải lưu lại đây trợ giúp chúng ta bắt tên thổ phỉ đầu sỏ Thích Thiếu Thương, không thể giúp các ngươi truy đuổi khâm phạm được!”
Lưu Độc Phong cười: “Các ngươi yên tâm. Ta không cướp công của các ngươi đâu!”
Lý thị huynh đệ và Tam Loạn* vừa lĩnh người rời đi thì bỗng nghe tiếng chém gϊếŧ vang trời. Thì ra Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi thấy nước độc đã rút hết rồi, tòa thành không còn gì bảo vệ nữa nên không nghe lời Lưu Độc Phong, tự ý suất quân tấn công Hủy Nặc thành.
Chú thích:
*Loạn Hổ, Loạn Thủy, Loạn Bộ