Hành động này gọi là “chúc thọ”.
“Chúc thọ” là một hành động gϊếŧ người.
Giống như nhiều chuyện không nên để bắt gặp, thông thường đều dùng lý do đường hoàng để che giấu, cũng giống như quá nhiều việc ác độc hẹp hòi luôn luôn được dùng những ngôn từ văn vẻ tô đắp lên.
Ví như, xâm lược đất nước người khác thì gọi là “thánh chiến”; tàn sát những người khác mình bảo rằng “thế thiên hành đạo”, thậm chí phản bội một ai đó cũng có thể gọi là “đại nghĩa diệt thân”; chốn buôn bán thân xác và linh hồn của thiếu nữ, thông thường đều có những từ nho nhã, không là “lâu” gì gì đó thì cũng là “các” gì gì đó; ngay cả độc dược gϊếŧ người cũng có tên “tì sương”, “hạc đỉnh hồng”.
Ba Tam Kỳ biết đã sắp xếp thỏa đáng, hành động đã sẵn sàng triển khai.
Hành động chia ra hai phần.
Một là sau khi đám Thiết Thủ tiến vào đại đường của Hải phủ, nếu phát hiện tình hình không hay, muốn rời Hải phủ, thì lập tức phát động.
Bọn chúng đã giăng bảy tuyến mai phục, từ đại đường, hoa viên, hành lang, đại sảnh, tiền đình, đại môn, bậc cấp, càng vào trong lực lượng mai phục càng mạnh.
Bọn chúng biết mai phục này vô cùng lợi hại, đủ sức sát hại “kẻ đến”, nhưng vẫn không nhất định có thể gϊếŧ được một người.
Thiết Thủ.
Cho nên bọn chúng đã bày bố đủ loại vũ khí sát thương nhắm vào đối phó với Thiết Thủ, trong đó có cả thuốc nổ.
Cho dù Thiết Thủ có thể xông qua được chướng ngại trùng trùng, một trăm năm mươi tay cung tiễn mai phục bên ngoài Hải phủ, còn có số thuốc nổ gài trước cửa đủ để nổ chết ba chục người, cũng đủ để bắn Thiết Thủ thành con nhím, nổ tan xác thành những đống bầy nhầy.
Thuốc nổ được chôn ngoài cửa, không sợ hư hại đến Hải phủ, cho dù gây thương tổn đến người vô can, thì cũng là người không liên quan đến Hải gia, những người không liên quan đến mình. Nếu như phải chịu trách nhiệm, thì là trách nhiệm của quan phủ, không liên can gì đến “Thiên Khí Tứ Tẩu”.
Cho nên Ba Tam Kỳ có thể an tâm không phải lo lắng.
Nếu như chuyện này thành công một cách thuận lợi, một mẻ lưới bắt được cả đám tặc đảng, lão và Lưu Đan Vân công trạng không ít, muốn có một chút quan chức, yên hưởng tuổi già, chắc không thành vấn đề.
Giờ đây đã nửa đời làm cường đạo, lại lo việc trong Hải phủ nhiều năm, cuối cùng có thể vào quan trường, chẳng là chuyện khoan khoái một đời ư?
Một kẻ đã từng làm ăn cướp đặc biệt ưa thích quan chức, tựa như một người ngồi tù rất ư yêu quý tự do, một người đã là kỹ nữ đặc biệt ao ước hoàn lương.
Ba Tam Kỳ cũng không ngoại lệ.
Lão cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lão cảm thấy lão làm chuyện này không sai chút nào.
Bắt cường đạo cho quan binh, bản thân mình đứng về phe quan binh, trên đường hy sinh một vài bằng hữu, có gì không đúng?
Đương nhiên không có gì sai trái cả.
Chỉ có một điểm không phải.
Chuyện gì khiến Ba Tam Kỳ cảm thấy không phải?
Ba Tam Kỳ cũng nói không ra được.
Sự việc này một khi bắt đầu tiến hành, là đã có chỗ không phải không thể nói ra.
Hoàng Kim Lân tay nắm binh quyền, vầy tụ hai vạn bảy nghìn binh mã mười chín hương làng của huyện Nhϊếp Ngũ, thống lãnh điều động bảy quân tiêu gộp thành một quân doanh, lại chia ra hai lộ, một lộ tinh binh mai phục trước, sau Hải phủ, một lộ chủ quân bao vây trùng trùng điệp điệp xung quanh “Bí Nham động”, dứt khoát phải tiêu diệt hết đám nghịch tặc một lượt.
Cố Tích Triều thống suất đồng đạo võ lâm, tập hợp chủ lực “Liên Vân Trại” và các lộ nhân mã nghe lời hiệu triệu tham dự hành động thanh trừ phỉ tặc, phối hợp với đội quân chủ lực của Hoàng Kim Lân bố trí mai phục, một trận này quyết phải thắng, hơn nữa chỉ có thắng mà không được bại.
— Những điều này đương nhiên không có gì không phải.
Có lẽ không phải chỉ là: chuyện này một khi báo quan, câu nói đầu tiên của Hoàng Kim Lân là hỏi: “Tại sao các ngươi phải đón nhận bọn chúng?”. Mà Cố Tích Triều lại hỏi: “Vì sao các người không báo quan ngay lập tức?”.
Bất quá bọn họ không có hỏi truy tiếp, ngược lại dùng lời ngon ngọt an ủi, nức nở khen ngợi, đồng thời Hoàng Kim Lân cùng Cố Tích Triều chuẩn bị ngay chuyện đại sự, vài ngày thì đã điều quân bố trí, đảm bảo đánh một trận sẽ mang lại thành công.
Đợi sau khi Hoàng đại thống đốc và Cố đại đương gia đã tiếp quản bố phòng giăng bẫy ở Hải phủ, đệ tử của Hải phủ vốn cũng muốn tham gia ứng chiến, nhưng đều bị điều phái lãnh những nhiệm vụ không quan trọng, hơn thế nữa toàn là giám thị chuồng trại. Chẳng lẽ là Hoàng đại nhân và Cố đương gia không tín nhiệm người của Hải phủ?
Nghĩ đến điều này, Ba Tam Kỳ không khỏi có phần tức tối, cũng có chút hậm hực.
— Nếu như không phải bọn ta cáo mật, dám chắc bọn họ có lục lọi khắp Hoa Quả sơn cũng không tìm ra một tên nghi phạm!
— Nào ngờ còn chơi trên đầu bọn ta!
Điều khiến Ba Tam Kỳ phẫn nộ bất bình nhất chính là: Hoàng, Cố hai ngươi hiển nhiên không đối đãi lão và Lưu lão đại như người mình.
Có vẻ như mình tự chuốc lấy bị khinh thị, Ba Tam Kỳ thầm nghĩ. Lúc lão rảnh chân đi lại trong nhà, không ngờ đã có người cản trở lão, nói không thể tới mấy chỗ này chỗ nọ, hóa ra họ Hoàng, họ Cố xem cơ nghiệp của Hải lão tứ như dinh thự riêng của bọn chúng?
Ba Tam Kỳ không cam lòng.
Lão thân là tổng quản của Hải phủ, nói gì đi nữa cũng phải đi xem cho được.
Lão từ bậc đá cửa trước, vượt qua thềm cửa, đi qua tiền đình, vào đại sảnh đường, rồi đi qua hành lang, rẽ vào hoa viên, đến được đại đường, đại đường tức là nơi “thiết yến”.
Hồng môn yến.
Mỗi chốn lão đi qua đều đã bố trí các sát thủ và có mai phục, mà chỗ nào nhìn bề ngoài đều như đang mở tiệc mừng thọ, tưng bừng nhộn nhịp, mỗi một chi tiết đều được bố trí thỏa đáng: từ thọ trướng đến chiếu ngồi bên dưới, bánh mừng thọ đến đồ nhấm, quà lễ và thức ăn.
Thật xứng hợp, đủ mọi chi tiết từ lớn tới nhỏ làm giống như thật có người ăn tiệc đại thọ.
Huyền cơ lại ở trên “rượu”.
Đương nhiên sẽ có người đến bái thọ.
Người đến bái thọ có nam có nữ, có già có trẻ, ăn mặc trang sức khác nhau, đại diện những thân phận khác nhau, thậm chí khẩu âm cũng khác, cho thấy bọn họ đến từ những địa phương khác nhau, bất quá, bọn họ kỳ thật chỉ có một mục tiêu: tiễu trừ phỉ tặc!
Nghe nói người tổng phụ trách bố trí kỳ này là Cố Tích Triều, Ba Tam Kỳ đã làm tổng quản biết bao nhiêu năm, nhìn qua liền thấy cực giống thọ yến thật, ngay cả lão cũng có phần bội phục gã trẻ tuổi này.
— Một gã trẻ măng có thể thiếu niên đắc chí, được Phó tướng gia coi trọng, đích xác có chỗ hơn người.
— Một canh giờ nữa, là lúc máu đẫm chiếu thọ, là lúc biến thành sát khí xung thiên, sát khí đằng đằng.
— Nếu như bọn chúng uống thứ “rượu” được đặc biệt chuẩn bị, chịu ngoan ngoãn nằm xuống, được vậy mọi việc ngược lại không cần ra tay đã có thể giải quyết.
— Nếu như bọn chúng phát hiện có điều không đúng, tất nhiên đột phá vòng vây, dù có thể xông ra khỏi đại đường, xông khỏi hoa viên, xông khỏi hành lang, xông khỏi đại sảnh, xông ra cổng lớn, xông qua bậc cấp, cũng bị bắn chết ngoài cửa!
Cho nên “hành động chúc thọ” này, vạn lần không có thất bại.
— Chỉ sợ bọn chúng không đến.
Đã đến thì sẽ không quay đầu được.
Hoàng Kim Lân có nói: bọn chúng không nghĩ đến sẽ động thủ trên bàn tiệc.
Trên bàn tiệc chỉ có ăn uống.
— Chỉ cần bọn chúng uống “rượu”, sự tình đã liễu kết rồi.
Nhưng còn có một vấn đề.
— Chủ nhân chính của “thọ tinh”, nếu như một mực không xuất hiện, há không khiến người nghi ngờ?
Ngô Song Chúc có chết vẫn không chịu hiệp trợ quan binh, bắt gϊếŧ đồng đạo.
Hoàng Kim Lân và Cố Tích Triều đều cho rằng chỉ có nhờ đến Hải Thác Sơn.
Nhờ vào Hải Thác Sơn một lòng chiếu cố đến đám liều mạng đó, tại buổi yến tiệc giải thích tròn trặn “thọ tinh” vì sao chậm trễ chưa xuất hiện, kính vài chén rượu, bọn Thiết Thủ không có lý do gì không uống.
— Uống một chén thì đã thành sự rồi.
Trong rượu là ma dược cho chính tay “Dược Vương” Mạc Phi Oan, một trong “Bát Đại Thiên Vương” của “Quyền Lực bang” năm xưa, pha chế.
Thiết Thủ nội lực cao tới đâu, uống vào cũng phải ngã.
— Ngã là tốt nhất, mọi chuyện êm xuôi.
Một canh giờ nữa người “chúc thọ” sẽ đến. Cố Tích Triều đề phòng bọn họ đến sớm, cho nên bố trí xong xuôi từ lâu, mà ngoài “Bí Nham động” cũng có bày bố trạm canh, giám thị các người ra vô trong động.
Ba Tam Kỳ nhìn sắc trời.
Quá nóng.
Quá khô.
Mây trắng xa xa nặng trĩu, e khó mà tránh được một trận mưa gió bão bùng.
Tâm tình lão cũng giống như mây trắng, nặng xịt.
Kỳ thật cũng tịnh không có gì không thỏa đáng, chỉ là nghĩ đến việc lão vốn là một chủ nhân, giờ đây bỗng dưng đã thành “đón khách”, mọi an bài đều không do lão làm chủ.
Lão càng nghĩ càng không yên tâm, đích thân đến chỗ yến tiệc ở đại đường xem sao.
Trong đại đường có lắm “hạ khách”.
Nhưng bọn họ không có chút “vui mừng”.
Bọn họ chỉ là đang “chờ đợi”.
— Chờ người “chúc thọ” thật sự đến.
Ba Tam Kỳ nhìn lướt qua, đặc biệt xem kỹ mấy cái chén.
— Rượu không có độc, chén mới có độc.
Chén có độc có ký hiệu đặc biệt, người ngoài tuyệt đối không nhìn ra được.
Cho nên rượu thì ai ai cũng có thể uống, nhưng có mấy cái chén lại không đυ.ng được.
Mà còn không bừa bãi được.
Ba Tam Kỳ kiểm tra xong, cảm thấy rất hài lòng.
Lão định rời khỏi đại đường.
— Lão phụ trách “tiếp đãi”, nên đứng ngoài cổng lớn.
— Hải lão tứ mới chủ trì tiền đường.
— Nhưng Hải lão tứ còn đang mật nghị với Hoàng Kim Lân, chưa đi ra.
Ba Tam Kỳ định xoay người đi lên trước, một luồng gió nổi lên, thổi tắt đèn nến bên trái phía trước thọ trướng.
Lão tính đi qua thắp lại, nhưng đã lập tức có người lấy mồi lửa thắp nến.
— Ngay cả thắp nến cũng không phải chuyện của ta!
— Mấy người này dường như không vui mừng gì, cũng không hy vọng có người đến gần thọ trướng!
— Nơi này vốn là chỗ của ta, bọn chúng bằng vào cái gì mà chiếm lấy?
Ba Tam Kỳ ngao ngán trong lòng, lão không khỏi vọng nhìn thọ trướng vài lần, cuối cùng lão phát hiện một góc phía dưới trướng hơi xốc lên, tựa như có một đường chỉ.
Ba Tam Kỳ hiếu kỳ, giả vờ cúi đầu khom người cột lại giày, bất chợt lướt tới trước trướng.
Nghe có người trầm giọng quát: “Đứng lại”.
Người quát là Hoắc Loạn Bộ đang ẩn trong bóng tối giám thị.
Ba Tam Kỳ không lý đến, đưa tay vén màn lên.
Lão cuối cùng đã thấy vật phía sau trướng.
Thuốc nổ.
Thuốc nổ vào lúc này xuất hiện ở đây, đúng ra là việc “hiển nhiên”.
Thuốc nổ để thật gần cái bàn chính, chắc chắn đây là nhắm vào người ngồi cái bàn đó.
Thuốc nổ một khi mồi lửa, lập tức nổ tan xác những người ngồi trên, bản lãnh ra sao cũng không có chốn dụng võ.
An bài này đương nhiên rất “tuyệt”.
Nhưng Ba Tam Kỳ lập tức nghĩ điểm còn “tuyệt” hơn.
Muốn bọn “hạ khách” Thiết Thủ thượng tọa, chắc chắn sẽ có người “tiếp khách”, nếu không, “rượu thọ” và “thuốc nổ” đều trở thành vô dụng.
— Đám Thiết Thủ không phải là đang ngồi rồi ngã nhào hôn mê, mà là bị nổ chết, chắc chắn là việc tốt.
Nhưng Ba Tam Kỳ nghĩ đến một việc khác, lại rất ư không hay.
Lão nghĩ đến Hải lão tứ cũng sẽ ngồi ở trên.
Đọc Truyện— An bài này, rõ ràng đem Hải tứ đệ làm vật hy sinh!
Bọn chúng đã hy sinh được lão tứ, đương nhiên cũng không ngần ngại hy sinh một hai người!
— Ngược lại không hy sinh người của bọn chúng!
Nghĩ đến đây, Ba Tam Kỳ cảm thấy bị sỉ nhục bị lừa gạt.
Lão suýt hét lên:
– Việc này, bọn ta không làm!
Ngay lúc đó, một bóng người đã đến sát cạnh lão.
Người này tướng mạo đường đường, nghi biểu bất phàm, nhưng thần sắc lại có chút tà khí, một luồng sát khí.
Người này chính là Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều mỉm mỉm cười, thần thái ôn hòa, vừa nhìn là biết y là người hiểu lý lẽ.
Ngay cả y cũng cảm thấy mình là một người hiểu lý lẽ.
Đôi lúc y cảm thấy bản thân mình thật sự quá biết điều.
Trên thế giới này, quá biết điều thật khó có đất sống, dù có thể sinh sống, cũng chưa chắc sống được sung sướиɠ.
Như y đối phó với Thích Thiếu Thương, đã chịu thiệt thòi vì “quá biết điều”: trong “An Thuận sạn” ở “Tư Ân trấn” y nhờ Vưu Tri Vị trợ giúp, đã thành công khống chế đại cục, đáng lẽ vừa đắc thủ thì nên ra tay gϊếŧ Thích Thiếu Thương trước, đoạn tuyệt hậu hoạn!
Y thậm chí còn cảm thấy mình quá “nhân từ như nữ nhân”.
Y còn quyết tâm “không gặp đau khổ trước nữa”, về sau đối với người phải tâm ngoan thủ lạt hơn.
“Thọ yến” lần này, đã chắc thắng trong tay, người của y trong bóng tối giám thị mọi việc, nhất cử nhất động của bất cứ ai đều không thoát khỏi mắt y.
Cho nên y phát hiện Ba Tam Kỳ đã phát hiện thuốc nổ chôn trong thọ trướng.
Y cười nói: “Đây là thuốc nổ”.
Ba Tam Kỳ cố nuốt giận, nói: “Ta biết”. Lão nói thêm một câu: “Nhưng trước đây ngươi đâu có nói cho bọn ta biết”.
Cố Tích Triều cười nói: “Đây là quân tình, quân tình cơ mật, thứ cho ta không thể nói ra”. Y cũng bổ sung một câu: “Huống chi, đây là dùng thuốc nổ sát hại đám cướp bóc phản loạn, không liên quan tới các người”.
Ba Tam Kỳ nói: “Nhưng, Hải lão tứ cũng ngồi ở cái bàn đó, thì có liên quan đến ta”.
Cố Tích Triều cười càng tươi hơn, y giơ tay vỗ vỗ vai trái Ba Tam Kỳ: “Ba lão tiền bối, tại hạ sao lại có thể lấy thuốc nổ đối phó một người đã lập đại công như Hải Thần Tẩu được, thuốc nổ này chỉ là dùng đối phó với đám lưu khấu, vả lại, mấy tên phản tặc đó chỉ cần uống dược tửu là đã đủ xuôi tay chịu trói, căn bản không cần dùng đến thuốc nổ”.
Ba Tam Kỳ bảo: “Nhưng nếu như bọn chúng không uống, vạn nhất phải dùng thuốc nổ, các ngươi có thể kịp thời đến thông tri cho Hải lão tứ sao?”.
Cố Tích Triều mỉm cười nhìn Ba Tam Kỳ, đáp: “Ông thật muốn tôi trả lời?”
Ba Tam Kỳ thốt: “Mạng người hệ trọng, ta muốn biết”.
Cố Tích Triều nói: “Đến không kịp”.
Ba Tam Kỳ liền nói: “Để ta đi thông tri cho lão tứ, bảo lão ta đến lúc đó kịp thời tránh đi”.
Cố Tích Triều thở dài: “Ông muốn thông tri cho ông ta?”.
Ba Tam Kỳ ngạc nhiên: “Sao không thể thông tri cho lão ta?”.
Cố Tích Triều cười nói: “Nên thông tri cho ông ta lắm, bất quá, đáng tiếc…”.
Ba Tam Kỳ thắc mắc: “Đáng tiếc gì?”.
Cố Tích Triều hỏi: “Ông thật muốn biết?”.
Ba Tam Kỳ: “Xin nói rõ”.
Cố Tích Triều nói: “Đáng tiếc đã trễ”.
Bất thình lình, giương một tay ra, một luồng đao quang lóe lên.
Ba Tam Kỳ trước ngực tê tái, sau lưng cay xè, quay đầu nhìn, thấy một mũi phi đao, đã cắm vào thọ trướng, xuyên vào tường.
Chuôi đao còn rung nhè nhẹ.
Đao không dính máu.
— Đao đó là đao của Cố công tử…
— Đao đó không ngờ đã xuyên qua ngực ta…
Ba Tam Kỳ chỉ nghĩ được đến đó.
Nghĩ đến đó, máu trên ngực lão liền bắn vọt ra.
Cố Tích Triều nắm giữ ống tay áo của lão ta, nhét ống tay áo đè lên miệng vết thương, không để máu bắn ra ngoài, tay áo ấn vào thấm đầy máu, tiện tay rút cây búa nhỏ ra, bửa một búa vào trán Ba Tam Kỳ.
Sau đó y nói với Hoắc Loạn Bộ sau lưng: “Ngươi tìm hai người, âm thầm đem thi thể của lão quăng xuống sông, ngàn vạn lần chớ để người của Hải phủ phát giác, được như thế, có như vậy, cho dù sau này “Thiên Khí Tứ Tẩu” còn chưa chết sạch chết gọn, mò được thi thể, cũng nghĩ đám cướp kia làm, không liên quan đến chúng ta!”.
Hoắc Loạn Bộ đáp: “Dạ”. Liền gọi người hành sự.
Cố Tích Triều lấy một chiếc khăn tay trắng, lau sạch máu dính trên ngón tay mình, thuận đó co giãn huyết mạch trên ngón tay.
— Hôm nay số người phải gϊếŧ không ít, ngón tay nhất định phải linh hoạt.
— Nghĩ đến cuộc truy tập suốt mấy tháng liền, ngày hôm nay sẽ đạt được thành quả trọng đại, y cũng không ngăn nỗi cảm giác hưng phấn.
— Gϊếŧ người vốn là một việc hưng phấn.
Cho nên y trước khi đại khai sát giới, tế đao một phen, nhen nhóm sát khí của mình.
Thậm chí y không hy vọng phải sử dụng thuốc nổ.
— Nếu như bọn chúng chết dưới đao của mình, nhất định thú vị hơn!
Có điều Cố Tích Triều luôn luôn giữ được tâm trí. Con người có thể làm chuyện thống khoái, nhưng không thể làm chuyện ngu xuẩn. Giống như ngày nọ Thích Thiếu Thương mang y vào “Liên Vân Trại”, nâng đỡ tột độ, chính là dùng cảm tình mà hành sự. Dùng tình cảm hành sự, theo y, đôi khi đồng nghĩa với “ngu xuẩn”. Đám người Thiết Thủ võ công quá cao, mình không thể hành sự chỉ vì thấy thú vị.
— Kết cuộc của kẻ ngốc, là đáng nối gót theo Ba Tam Kỳ.
— Y làm sao có thể để Hải Thác Sơn biết sau lưng lão ta có đủ thuốc nổ để chỉ một chớp mắt nổ tan xương nát thịt một lúc mười ba con voi? Vạn nhất để lão ta lộ liễu hình tích, nói không chừng sẽ bị đám Thiết Thủ nhận ra, lúc đó thật khó tránh khỏi nảy sinh biến cố.
Không thể để nảy sinh biến cố.
Cố Tích Triều quyết không để kế hoạch “Chúc thọ” hoàn mỹ còn có bất cứ sơ hở nào.
Đã là Ba Tam Kỳ nhất định lo toan cho huynh đệ của lão, hơn nữa cũng đâu có thời gian giải thích khuyên nhủ lão, chi bằng gϊếŧ cho xong chuyện.
— Bản thân mình tuyệt đối có lý do gϊếŧ lão.
— “Thiên Khí Tứ Tẩu” ngoại trừ Lưu Vân Đan đã tham gia đánh cướp với bọn mình, còn ba lão kia, biết rõ mấy tên kia là khâm phạm của triều đình, còn thu nhận giúp đỡ một thời gian, biết chuyện mà không báo, đáng chết từ trước rồi!
— Ba lão già khốn kiếp này khiến mình và đám thuộc hạ truy tìm cả nửa tháng, đã vậy còn muốn tranh công!?
Cố Tích Triều gϊếŧ xong Ba Tam Kỳ, cảm thấy tâm tình rất khoan khoái.
Trong đại đường dĩ nhiên không có người của Hải phủ, người phòng thủ trong này, không phải là tâm phúc của Hoàng Kim Lân thì là thân tín của mình.
Y cảm thấy mình “tinh minh” hơn nhiều so với trước đây.
Y biết làm sao “không để đường thoát”, giờ đây cuối cùng đã học hiểu được làm sao để bớt nói lý lẽ hơn trước.
Cho nên sau khi y phóng đao xuyên qua tim của Ba Tam Kỳ, còn bồi một búa lên đầu lão ta, cái này gọi là “thần tiên khó cứu”.
— Gϊếŧ một người cần phải gϊếŧ đến khi tắt thở, gϊếŧ một đám người tất cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt; nếu không, sau này sẽ mang tới phiền hà cho chính mình, lại thêm phiền não.
Đang lúc tâm tình Cố Tích Triều càng lúc càng lâng lâng, phía chân trời lại nổi lên tiếng sấm sét.
Tiếp đó, những giọt mưa rào rào đập xuống mặt đất.
Cũng đập xuống mái hiên, mái ngói, hiên trước, thềm trước, trong đình, mặt hồ, trong sân, trong vườn, Cố Tích Triều vọng nhìn ra, thấy ngoài đình viện những đan kín màn mưa bàng bạc.
Ngoài trời sấm giật đì đùng, như thiên quân vạn mã ào ạt tràn tới.
Cố Tích Triều khoanh tay nhìn mưa nhỏ trước hiên, lẩm bẩm: “Hay cho một cơn mưa”.
Ngay lúc đó, y nhìn thấy tín hiệu.
Tín hiệu cho biết bọn Thiết Thủ đã xuất phát rời khỏi “Bí Nham động”, khởi trình đến Hải phủ phó ước.