"Thiếu chủ!" Người Tần gia vội vàng chạy đến, đưa Tần Hàn rời khỏi.
Đại hội tỷ thí tứ tộc sắp bắt đầu, Sở Cửu Ca tu luyện đồng thuật, đồng thuật này rất khó luyện, nhất định phải đạt được ngưng hồn cảnh mới có thể sử dụng.
Không muốn sống nữa, linh kỹ lợi hại nhất của Sở gia, cô đều đã học hết.
Một thân hình màu trắng im hơi lặng tiếng lẻn vào phòng của Sở Cửu Ca, đối với người đến, Cửu Ca đã quá quen thuộc rồi.
Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Tần Hàn được thả ra rồi sao?"
Dung Uyên nói: "Thả ra rồi, chẳng lẽ Cửu nhi muốn đến Tần gia thăm tiền nhiệm vị hôn phu của nàng sao?"
Trước khi quen biết Cửu nhi, hắn đến cả Tần Hàn là nhân vật gì cũng lười quan tâm, nhưng mà sau này đã đem Tần Hàn điều tra một cách triệt để.
Xem xong tư liệu, hắn chỉ muốn nói với tiểu nha đầu ngốc khi trước, nàng đây là ánh mắt gì?
Sở Cửu Ca nói: "Hắn lại là thứ gì? Đáng để ta đặc biệt đi thăm sao, đợi đến đại hội tứ tộc chính là thời điểm tính sổ với hắn và người Tần gia."
Dung Uyên đi đến bên người Sở Cửu Ca nói: "Vẫn còn một việc ta cần phải nói với Cửu nhi, thực lực Tần Hàn thăng tiến không ít."
Tần Hàn tại địa lao của Dung vương phủ không bị ngược đãi đã là may lắm rồi, lại còn thăng tiến thực lực, thật khiến người khác lòng tượng tưởng!
Sở Cửu Ca nhìn Dung Uyên, yêu nghiệt này đã làm những gì?
Đại hội tứ tộc diễn ra như dự tính, đây là một sự kiện lớn của Xích Linh Quốc.
Xích Hoàng đối với lần đại hội tứ tộc này cũng rất quan tâm, đích thân đến xem thi đấu, lại phái Thừa tướng mà hắn đặc biệt xem trọng làm trọng tài.
"Lạc quản sự của hội đấu giá Cửu thiên đến."
Khiến người cảm thấy kì quái là xưa nay quản sự của hội đấu giá Cửu thiên không quan tâm đại hội tứ tộc cũng đến.
Không chỉ có hắn đến, bên cạnh hắn còn có thêm một thiếu niên hoàn mỹ như ngọc ấm.
Thiếu niên quý khí trời sinh, cả Xích Linh Quốc ngoại trừ Dung Uyên điện hạ, e là không có nam nhân nào dung mạo so được với hắn.
Mọi người cũng nhìn ra được, thiếu niên này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng Lạc quản sự đối với hắn đặc biệt kính trọng, ngay cả chủ vị cũng nhường cho hắn.
Có không ít người đàm đạo với Lạc quản sự nhưng không một ai có thể nói được một lời với vị thiếu niên đó.
Đứng trước mặt hắn họ có cảm giác thấp kém như bụi bẩn, không dám nói lời mạo phạm.
Sự xuất hiện của thiếu niên này, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người từ Xích Hoàng và Thái tử.
Sự xuất hiện của hắn khiến thành viên của hoàng thất đều mất hết sắc thái.
Tỷ thí chuẩn bị bắt đầu, nhân vật chính của đại hội tứ tộc lần này cuối cùng cũng xuất hiện.
Vị trí của tứ tộc được sắp xếp tại Đông Tây Nam Bắc bốn phía, người của tứ tộc đều ngồi vào vị trí của mình.
So với những trung niên đại thúc phát tướng kia, thân hình màu trắng trông như ưu lan càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Xích Hoàng khẽ ngây ra, ánh mắt bị thân hình màu trắng đó thu hút.
Hắn chấn kinh nói: "Đó.. đó chính là gia chủ Sở gia?"
Thái tử nói: "Phụ hoàng, đúng là gia chủ Sở gia Sở Tuyền Nguyệt, không thể giả được."
"Không ngờ nhiều năm không gặp, nàng vẫn trẻ trung xinh đẹp đến vậy, nếu không phải nàng, ta cũng muốn thu nàng vào trong cung, làm bạn với mẫu phi con." Xích Hoàng si mê nhìn theo thân hình đó nhỏ giọng nói.
Đáy mắt Thải tử lóe qua ánh sáng đen nói: "Phụ hoàng, đó dù sao cũng là một nữ nhân không trinh tiết, hơn nữa nữ nhi cũng đã lớn đến vậy. Cô ta lại là gia chủ Sở gia, phụ hoàng cho dù thương mẫu phi trong cung một mình không có tri âm làm bạn, làm như vậy cũng không thích hợp."
Xích Hoàng hoàn hồn nói: "Nói cũng phải, nói cũng phải."
Nhưng mà chưa kịp đợi Xích Hoàng tuyên bố tỷ thí bắt đầu, đột nhiên trong không trung xuất hiện một cái kiệu rồng vàng.
Tám người kiệu phu khiêng kiệu đều rất cường tráng, mỗi một người đều có tu vi ngưng thể cảnh cửu trọng trở lên.
Lai lịch người đến không nhỏ.
Xích Hoàng nói: "Không biết là vị khách quý nào đến thăm Xích Linh Quốc ta?"
Chỉ kiệu phu đã có thực lực như vậy, những người này tuyệt đối không thuộc Xích Linh Quốc hắn.
Kiệu trong không trung bay qua, rơi trên mặt đất, rèm kiệu mở ra, trong kiệu đang nằm một nam nhân mặc hoa phục màu tím.
Y bào của người nam nhân đó lỏng lẻo, cổ áo mở ra, trong kiệu lại có tám vị mỹ nhân vạn chủng hầu hạ hắn, có thể thấy phong lưu cực độ.
Dung mạo của thanh niên này không tệ, so với thái tử đệ nhị mỹ nam Xích Linh Quốc chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng mà so với thái tử ôn hòa, hắn lại cho người ta cảm giác âm tà.
Hắn mở miệng nói: "Bổn cung là Tứ hoàng tử Tử Kha của Tử Linh Quốc, đang du ngoạn thất quốc vừa hay ngang qua Xích Linh Quốc, nghe nói đang tổ chức đại hội tỷ thí giữa tứ đại gia tộc Xích Linh Quốc, đột nhiên hứng thú đến xem. Không biết các ngươi có hoan nghênh bổn cung hay không?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường chấn kinh!
Ấy vậy mà là Tử Linh Quốc, Tử Linh Quốc!
Trong thất quốc, thực lực của Xích Linh Quốc luôn xếp cuối, mà Tử Linh Quốc lại luôn vững vàng nằm ở vị trí thứ nhất cường quốc.
Khó trách kiệu phu của hoàng tử Tử Linh Quốc lại có thực lực tương đương với trưởng lão tứ đại gia tộc Xích Linh Quốc.
Hoàng tử cường quốc, hộ vệ thực lực cường đại, họ sao dám nói không hoan nghênh.
Xích Hoàng cười nói: "Trầm vẫn luôn nghe nói tứ hoàng tử của Tử Linh Quốc thích du ngoạn giữa các nước, khiến nhiều mỹ nhân cuồng si. Nay được thấy người thật, không ngờ tứ hoàng tử so với lời đồn còn tuyệt vời hơn."
Chỉ riêng tám mỹ nhân trong kiệu, những nữ nhân trong hậu cung của hắn cũng không ai bì được, thật khiến người đố kỵ.
"Người đâu! Dâng tọa cho Tử Kha hoàng tử."
"Vâng, bệ hạ!"
Vị trí Xích Hoàng chuẩn bị cho họ cách vị trí của hắn rất gần, dù sao địa vị của vị hoàng tử Tử Linh Quốc này bất phàm.
Sau khi ngồi xuống, Tử Kha bộc lộ hết tính phong lưu của hắn, thân thể trông như không có xương cốt mà nằm đó.
Tám vị mỹ nhân đó ai lo việc nấy, có người mát xa cho hắn, có người mát xa chân cho hắn, lại có một số người kéo vạt áo ra cho hắn thoải mái sờ mó..
Mỗi mỹ nhân này đều có điểm đặc sắc riêng, không quan tâm tại trường hợp gì mà thân mật với mỹ nhân như vậy, tứ hoàng tử đã sớm quen rồi, hoàn toàn không để ý ánh nhìn của người khác, ngược lại ngưỡng mộ chết không ít nam nhân tại hiện trường.
Ánh mắt âm tà của hắn lướt qua những người có mặt, cực kì chán ghét, nơi nghèo nàn này vậy mà ngay cả một mỹ nhân cũng chẳng có, kế đến ánh mắt hắn nhìn đến phía hội đấu giá Cửu thiên.
Ánh mắt khẽ ngây ra, sinh ra cực kì đẹp, đáng tiếc là một thiếu niên.
Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào phía người Sở gia, hoàng tử, công chúa, quý nữ thế gia không một ại lọt vào mắt hắn ngoại trừ vị thiếu niên có ánh mắt màu vàng nhạt kia, duy nhất thu hút hắn chỉ có thân hình màu trắng kia.
Như thể một đóa hoa đẹp đã nở rộ hoàn toàn, lúc này mà hái xuống, hương thơm sẽ lan tỏa tứ phương.
Cửu thúc như thể cảm nhận được ánh nhìn không có ý tốt của tứ hoàng tử, thân hình vụt qua che trước mặt Sở Tuyền Nguyệt.
Mỹ nhân như hoa biến thành khuôn mặt xấu xí, tứ hoàng tử giật bắn người, ly rượu trong tay thiếu chút rơi xuống mặt đất.
Người xấu đến vậy, lại dám chạy ra dọa người, hắn khi nãy tuyệt đối là cố ý!
Đáy mắt tứ hoàng tử vụt qua nộ ý, tên xấu xí này, thật là to gan.