Dung Uyên cười lên, cười đến yêu nghiệt khuynh thành, Sở Cửu Ca cũng bị mê hoặc, nhưng mà ánh mắt của vị đại thúc này vẫn hung dữ như vậy.
Hắn trầm thấp nói: "Ngươi quả nhiên biết bản tôn!"
Hai chữ cuối nói ra, Sở Cửu Ca phát hiện khí thế của Dung yêu nghiệt trở nên đáng sợ, uy áp vô biên đó khiến hắn trông như vị thần cường đại ở trên cao.
Gân xanh trên tay của đại thúc áo xám như muốn bạo nổ, tay của Sở Cửu Ca bị hắn nắm thật chặt.
Cô cảm giác được linh lực trong thân thể hắn càng thêm hỗn loạn, thực lực tuy rằng không ngừng tăng cao, nhưng cứ thế hắn sẽ bị nguồn lực lượng không cách nào kiểm soát này bành trướng đến nổ tung mất.
Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc, Dung Uyên sẽ không làm hại ta đâu, ta là vị hôn thê của hắn đó!"
Nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, Dung Uyên cũng thu liễm lại khí thế của mình, cười nói: "Đúng! Cửu nhi là vị hôn thê của ta, tuy rằng mọi thứ của thế giới này đối với ta chỉ là bụi trần, bản tôn cũng tuyệt đối không tổn thương đến một sợi lông tóc trên người nàng."
Đôi mắt tang thương đó của hắn nhìn Dung Uyên, đối với lời hắn nói, nửa chữ cũng không tin.
Sở Cửu Ca cảm thấy đau đầu, không thể cứ để tiếp tục như vậy, ba cây kim châm từ sau lưng của đại thúc đâm vào.
Hắn rất phòng bị Dung Uyên, nhưng đối với Sở Cửu Ca lại hoàn toàn không phòng bị, mới khiến Sở Cửu Ca đắc thủ.
Đại thúc lâm vào tình trạng hôn mê, Sở Cửu Ca đỡ lấy hắn.
Dung Uyên đến gần Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi đem người của ta đuổi đi, lại nhặt về một quái nhân như vậy!"
"Trực tiếp hủy đi!" Trong mắt Dung Uyên tràn đầy sát khí.
"Ngươi không được làm bậy đó, đại thúc từng cứu qua ta ba lần."
Vừa nãy sát khí đại thúc đối với Dung Uyên rất rõ ràng, gia hỏa Dung Uyên này hay thay đổi, tính cách khó nắm bắt, thì tuyệt đối sẽ không để sự uy hϊếp như vậy tồn tại.
Sở Cửu Ca đem đại thúc đẩy đến bên Sở Tuyền Nguyệt, nói với mẫu thân cô: "Mẫu thân, người đem đại thúc đến khách phòng nghỉ ngơi đi!"
Hôm nay vị đại nhân này cứu qua cô một mạng, Sở Tuyền Nguyệt đương nhiên không muốn hắn vì đắc tội Dung Uyên mà bị gϊếŧ, cô đỡ lấy người rời khỏi.
Dung Uyên nắm lấy tay của Sở Cửu Ca, mười ngón đan nhau, hắn lại gần bên tai của Sở Cửu Ca, hơi nóng phà vào tai cô: "Ừm! Nam nhân vừa nãy kéo tay của Cửu nhi!"
"Lại còn muốn đem Cửu nhi rời xa ta, bổn vương thật không muốn hắn còn sống trên thế gian này nữa!"
Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, nhưng sát khí và hàn ý rõ ràng ẩn giấu bên trong, Sở Cửu Ca biết hắn đây là nói thật.
Dung Uyên thật sự rất muốn diệt đi người nam nhân đó, không phải do hắn muốn gϊếŧ hắn, xem hắn là thù địch, mà do liên quan đến Cửu nhi.
Cứ như trân bảo khó khăn lắm mới tìm được, bị người khác chạm vào, bị người khác cướp đi, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm đi, kiên định trả lời: "Ta không cho phép ngươi gϊếŧ đại thúc, cho dù thực lực ta so với ngươi còn kém xa, ta cũng sẽ không cho ngươi tự ý làm càn.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi tử mâu chứa đựng sự bá đạo và tà mị của hắn, đôi mắt đen tuyền chứa đựng sự kiên trì và bảo hộ của cô.
Cửu nhi lại bảo hộ một tên nhặt về như vậy, sát khí của Dung Uyên lại càng thêm thịnh nộ.
Hắn cuối cùng vẫn không có xông đến khách phòng gϊếŧ người, mà đem Sở Cửu Ca ẵm lên.
Sở Cửu Ca cảm giác hai chân đạp không, cả người rơi vào một vòng tay băng lạnh, lại bị khí thế thanh lạnh và bá đạo của Dung Uyên bao trọn.
Sở Cửu Ca ngơ ngác," Dung Uyên, ngươi muốn làm gì? "
Dung Uyên không nói lời nào mà ẵm cô vào phòng, vẫy tay một cái y phục của Sở Cửu Ca bị cởi ra.
Sở Cửu Ca ôm chặt chăn nói:" Dung Uyên.. ngươi.. "
Dung Uyên lấy ra một bình dược nói:" Thương thế trên người Cửu nhi cần thoa thuốc! "
" Thoa thuốc, ta tự mình làm là được! "
Sở Y Y lưu lại những vết kiếm trên người cô, cô hoàn toàn không để ý.
Vết thương không phải rất nông, đợi lát tự mình xử lý là được.
" Có những chỗ, Cửu nhi khẳng định là có thể tự xử lý? "Có một số vết thương ở sau lưng.
" Vậy cũng không thể do ngươi xử lý! "
Đôi tử mâu tràn đầy sự nguy hiểm," Cửu nhi đã không muốn ta thoa thuốc cho, vậy thì bổn vương chỉ có thể đi qua phòng bên cạnh xem tình hình của một người đang bị thương khác rồi. "
" Ngươi vương bát đản, uy hϊếp ta sao! "Sở Cửu Ca trực tiếp nắm lấy một cái gối ném qua hắn.
Dung Uyên khẽ nhấc tay, cái gối đó tự động bay trở về bên giường Sở Cửu Ca.
Dung Uyên ngồi xuống bên cạnh cô," Bổn Vương là vị hôn phu của Cửu nhi, chỉ là thoa thuốc mà thôi, Cửu nhi đã xấu hổ đến vậy. "
" Ai nói ta xấu hổ chứ! Không phải chỉ là thoa thuốc thôi sao? "Sở Cửu Ca từ trong chăn chui ra, lưng hướng về phía hắn.
Chỗ bị thương cũng không phải vị trí mẫn cảm gì, từng đạo vết thương trên làn da như tuyết, nửa che nửa lộ, khiến lòng Dung Uyên sinh ra một cơn lửa giận.
Cơn giận đó khiến hắn muốn đem toàn bộ vật che chắn trên người cô hóa hư không.
Hắn cuối cùng cũng áp chế được tâm trạng vô duyên vô cớ đó, lấy ra cao dược thanh lạnh nhẹ nhàng thoa lên cho Sở Cửu Ca.
Mỗi một lần thoa lên một vết thương, nộ ý trong lòng Dung Uyên càng ngày càng cuồng thịnh.
Vị hôn thê của hắn đến hắn cũng không nỡ tổn thương đến một sợi lông tóc nào vậy mà lại có người dám lưu lại nhiều vết thương như vậy trên người cô.
Những người Sở gia đó, quả là rất tốt đó!"
Nếu không phải do Cửu nhi muốn tự mình xử lý những người đó, chắc là hắn đã ngay lập tức hạ lệnh, bảo Mặc Nhất đem người gϊếŧ đến địa lao của Sở gia, một kẻ cũng không sót mà giải quyết hết toàn bộ.
Trên mặt Dung Uyên vẫn duy trì nụ cười nhạt đó, nhưng Mặc Nhất lại cảm thấy lạnh thấu xương, chủ nhân bây giờ hẳn là giận đến cực độ rồi.
Thoa xong thuốc, Dung Uyên cũng không chê giường của cô nhỏ.
Hắn trực tiếp nằm xuống bên cạnh Cửu nhi, đè lại cô như đang muốn đứng lên nói: "Thương rồi, thì phải nghỉ ngơi!"
Sở Cửu Ca nói: "Tình hình bên phía đại thúc.."
"Gia hỏa đó da dày thịt chắc mạng lớn lắm, thương nặng như thế mà vẫn chưa chết, sẽ không chết nhanh như vậy, thân thể Cửu Nhi càng quan trọng hơn!" Phòng hờ tiểu gia hỏa này loạn chạy, Dung Uyên trực tiếp cố định người ở trong lòng.
"Dù sao không được phép đi! Không được phép đi gặp tên nam nhân kia."
"Thả ra!" Sở Cửu Ca hoàn toàn không thể động đậy.
"Không thả!"
"Ta ngủ là được chứ gì? Ngươi ở bên cạnh ta ngủ không được!" Sở Cửu Ca khiếu nại
Khí thế Dung Uyên bao trùm toàn cơ thể Sở Cửu Ca, "Từ từ làm quen là được!"
Dung Uyên bá đạo chiếm dụng giường của Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca cũng mệt rồi, cũng không muốn lãng phí sức lực với người nam nhân không nói đạo lý này, mơ mơ hồ hồ ngủ thϊếp đi.
Ngay khi Sở Cửu Ca hoàn toàn ngủ sâu rồi, thân hình màu trắng biến mất, Dung Uyên xuất hiện tại phòng bên cạnh.
Hắn nhìn người trên giường, đáy mắt vụt qua hàn quang.
Người vốn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt thâm sâu nhìn Dung Uyên, chuẩn bị động thủ!
"Cửu nhi đang ngủ, bản tôn không muốn giao thủ với ngươi làm tỉnh Cửu nhi. Không cần biết ngươi là ai? Không cần biết ngươi ở lại bên cạnh Cửu nhi có mục đích gì? Nghe kỹ cho ta, không được tùy tiện chạm vào Cửu Nhi, không được phép thương đến Cửu nhi một li." Giọng nói của Dung Uyên cứ như băng tuyết vạn năm không tan vậy.