Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 58: Ca ca?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài Mộng Trạch Sơn.

Ầm ầm ầm!

Biến cố đột ngột của Mộng Trạch Sơn, khiến Mộ Nghiêm và những người khác đang đợi bên ngoài đều lắp bắp kinh hãi, cũng bị ảnh hưởng bởi một lực lượng cường đại lan đến, lần lượt bị bay ra ngoài, ngã xuống đất, chật vật không thôi.

Nhìn Mộng Trạch Sơn bị rạn nứt và sụp đổ nhanh chóng, mấy người hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều đầy sợ hãi.

Một lúc lâu sau, cơn chấn động cuối cùng cũng dừng lại, chung quanh lại trở lại yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập một luồng khí tức kinh người kỳ dị.

"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Diệp Phi Minh che ngực lại, phun ra một ngụm máu, vừa rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí ông ta còn chưa kịp phòng ngự thì đã bị đánh bay ra ngoài.

Mộ Nghiêm cũng ho khan vài tiếng, cố nén khí huyết đang cuồn cuộn trong l*иg ngực, ánh mắt nặng nề nhìn Mộng Trạch Sơn.

"Tại sao Mộng Trạch Sơn lại đột nhiên sụp đổ chứ?" Khương Phong ở bên cạnh cũng kinh hãi. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Nhiều năm như vậy, Mộng Trạch Sơn chưa từng có chuyện như vậy xảy ra!

Mộ Nghiêm trong lòng cũng suy đoán rất nhiều, trầm giọng nói:

"Bọn họ vẫn ở bên trong."

Diệp Phi Minh và Khương Phong đồng thời sửng sốt, sau đó sắc mặt đều trở nên khó coi.

Tám người bước vào trong đó đều là những cây con có tiềm năng nhất của gia tộc họ!

Mấy người bọn họ còn bị đánh bay như thế này, huống chi những người ở bên trong Mộng Trạch Sơn?

Chỉ sợ lần này, dữ nhiều lành ít!

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Diệp Phi Minh tiến lên vài bước, ngẩng đầu lên lo lắng, nhưng lại phát hiện, tình huống tồi tệ hơn, còn ở phía sau.

Bởi vì, kết giới của Mộng Trạch Sơn không hiểu vì sao lại đột nhiên mạnh lên!

Dựa theo quy luật, vào thời điểm này trong năm thì kết giới của Mộng Trạch Sơn sẽ yếu nhất, vì vậy bọn họ mới có thể liên thủ phá vỡ được, rồi ngày hôm sau mới bắt đầu dần dần tăng cường trở lại, ước chừng khoảng ba ngày sẽ lại khôi phục lại cường độ bình thường của nó.

Nhưng sau khi trải qua một trận vừa rồi, kết giới này đột nhiên mạnh lên rất nhiều, hơn nữa uy lực ẩn chứa trong đó còn cường đại hơn trước rất nhiều!

Cho dù mấy người bọn họ có cố gắng hết sức, cũng tuyệt đối không thể nào mở ra được!

Hiển nhiên, Mộ Nghiêm và Khương Phong cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trong lúc nhất thời đều im lặng.

Không có cách nào đi vào, nhưng nếu cứ chờ như vậy cũng không phải là cách.

Sắc mặt của Mộ Nghiêm nặng trĩu, trong lòng cũng rất lo lắng.

Cho dù đó là Mộ Liễu Nhi hay là Mộ Lăng Hàn xảy ra chuyện, thì ông cũng đều không thể gánh vác được hậu quả. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Mộ Liễu Nhi có một tương lai tươi sáng, mà Mộ Lăng Hàn.. ông luôn cảm thấy người thiếu niên này dường như đang che giấu một bí mật gì đó, mà hắn, cũng hoàn toàn không giống như một kẻ phế vật đã thể hiện ra bên ngoài.

Vì vậy, ông nhất định phải tìm cách giải cứu bọn họ!

Sau một lúc im lặng, trong đầu ông chợt lóe lên một ý niệm--

Đúng rồi! Có người chắc chắn có thể làm được!

Nghĩ đến đây, ông không còn do dự nữa, xoay người rời đi.

"Mộ huynh, ngươi sao lại đi vậy?"

Diệp Phi Minh thấy vậy, vội vàng hỏi.

Khương Phong thờ ơ lạnh nhạt, âm dương quái khí nói: "Đương nhiên là đi tìm cứu binh rồi! Có điều, Đế Đô cách đây xa ngàn dặm, sợ là lúc này đi tìm người cũng sẽ không kịp đi?"

Nếu không phải e ngại danh tiếng của Mộ gia ở Đế Đô, ông cũng đã thu thập cái lão đồ vật này từ lâu rồi!

Mộ Nghiêm cũng lười để ý đến ông ta, liền bỏ đi ngay cả đầu cũng không quay lại.

Diệp Phi Minh có vẻ do dự.

Nếu như Mộ Nghiêm thực sự có thể tìm được người tới cứu thì cũng là một điều hay, lúc đó ông chỉ cần vào Mộng Trạch Sơn và giải cứu Úc Nhu là xong.

Người khác thì không quan trọng, duy chỉ có đứa con gái bảo bối này thì nhất định không thể bị tổn thương gì được!

Ông ta quay đầu lại và nhìn thoáng qua Mộng Trạch Sơn đã hoàn toàn thay đổi và chìm vào tĩnh mịch, trong mắt hiện lên một màu sắc rối rắm.

Lỡ như.. Không, ông sẽ không bao giờ cho phép có lỡ như!

Ngay lập tức, như đã hạ quyết tâm, ông ta ôm quyền chào từ biệt Khương Phong, rồi nhanh chóng rời đi. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Rất nhanh, trong khu vực chỉ còn lại một người là Khương Phong.

Chờ khi hai người rời đi, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng trên mặt của ông ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nhìn Mộng Trạch Sơn bị sương mù trắng xóa bao phủ không thể nhìn rõ, nở một nụ cười âm trầm đắc ý.

Chỉ cần Khương Mặc thuận lợi lấy được thứ đó.. thì tương lai càng không thể tưởng tượng nổi!

Cũng không biết là ông ta đang nghĩ tới cái gì, trong mắt liền hiện lên một tia lửa tham lam nóng bỏng.

Sau lần này, ông ta muốn xem còn ai dám chống lại Khương gia của ông ở Lạc Tây thành này nữa!

* * *

Mà ở bên trong Mộng Trạch Sơn, với tiếng nổ vang trời, mọi người đột nhiên phát hiện xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm!

Gió hiu hiu thổi qua, vô cùng quỷ dị.

Nhưng Khương Mặc lại đột nhiên bay lên trời, hướng tới cánh cửa lớn ấy mà đi!

"Ngự Thiên Cảnh đỉnh!"

Mộ Liễu Nhi không khỏi thốt lên, thanh âm bởi vì khϊếp sợ mà có chút đanh lại.

Chỉ sau khi tu luyện đến Ngự Thiên Cảnh đỉnh, người tu luyện mới có thể đi trên không trung, nàng có tài năng xuất chúng và đã khổ luyện trong học viện, nhưng bây giờ nàng cũng chỉ đang ở Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, chậm chạp không thể đột phá đỉnh.

Mà tên Khương Mặc ít được biết đến này, lại đã vượt xa nàng!

Trong lúc nhất thời, nội tâm của Mộ Liễu Nhi đã bị đả kích nặng nề.

Nhưng đôi mắt sắc bén của Mộ Thanh Lan liền nhìn thấy khi Khương Mặc bay về phía cổng, hắn đột nhiên lấy một thứ gì đó trong người và ném nó ra ngoài!

Chỉ có thể nhìn thấy một đạo phiếm màu vàng nhạt lấp lánh, phá không mà đi!

Banh!

Thứ đó đập vào cửa lớn và phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng cũng chưa vỡ tan ra.

Mộ Thanh Lan hai mắt nheo lại, cuối cùng nhìn thấy thứ đó, là một tấm ngọc bài hình lục giác màu vàng!

Nàng nhìn nó, và không hiểu vì sao, lại cảm thấy thứ đó có chút gì đó quen thuộc.

Chỉ là còn chưa nghĩ ra, thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi!

Phía trên cánh cổng nhìn có vẻ đơn sơ kia, khi tấm ngọc bài được dán lên đó, liền có một cái khe lõm từ từ xuất hiện, đúng là hình lục giác!

Rất nhanh, tấm ngọc bài đã được khảm hoàn toàn vào trong khe lõm đó.

Ngay lập tức, kim quang rung chuyển!

Trong lòng của Mộ Thanh Lan liền chấn động.

Kẽo kẹt-

Cửa đã mở!

Sự vui mừng như điên xuất hiện trong mắt Khương Mặc, hắn nhanh chóng phi thân bay vào! Mà khi hắn bước vào, tay của hắn liền ấn mạnh vào tấm thẻ bài!

Và một trận dòng khí cường đại, đột nhiên quét tới!

Mộ Thanh Lan đang định di chuyển, nhưng đột nhiên lại cảm thấy lực lượng của tiếng gọi trong đáy lòng mình, lần nữa trở nên rõ ràng trở lại!

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Mặc biến mất vào trong cổng-- ở bên trong đó, rốt cuộc có cái gì, đang kêu gọi nàng?

Giống như bị mất kiểm soát, thân hình Mộ Thanh Lan chợt lóe, liền cũng vọt qua!

"Lăng Hàn!"

Mộ Liễu Nhi theo bản năng cố gắng ngăn lại, nhưng nàng lại chụp vào một khoảng không. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Vân Dực ánh mắt sâu thẳm, ngay sau đó, bóng trắng chỉ vừa nhúc nhích thôi, thì người cũng đã đuổi theo Mộ Thanh Lan rồi!

Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng có linh tính chẳng lành.

Tuy nhiên, ngay khi hắn săp bắt được Mộ Thanh Lan, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình đông cứng lại, và cảnh tượng trước mặt cũng thay đổi ngay lập tức!

Hắn dừng lại và nhìn xung quanh, thế nhưng đã là một thế giới băng tuyết lưu ly!

Mà bên kia, vừa lúc Mộ Thanh Lan nghĩ sẽ xông vào, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, cả người đột nhiên rơi xuống!

Cảm giác đó cũng nhanh chóng biến mất, khi nàng bình tĩnh nhìn xung quanh lần nữa, lại thấy rằng, nàng đã đi đến bên trong một đình viện.

Mà trong viện đó, có một bóng người thon dài, đang đứng chắp tay sau lưng.

Khi nhìn thấy tấm lưng kia, nàng tức khắt vô cùng sửng sốt, tất cả cảm xúc nhanh chóng tràn ngập trong lòng, gần như trào ra!

Nàng khẽ mở miệng, nhưng lại phát hiện giọng nói của mình lại nghẹn ngào không thôi -

".. Ca ca?"

* * *đề cử * * *

(--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
« Chương TrướcChương Tiếp »