- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng
- Chương 57. Khương Mặc kỳ quái
Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng
Chương 57. Khương Mặc kỳ quái
Nhưng đột nhiên, động tác của con rối lại dừng lại.
Mộ Thanh Lan nhìn ra phía sau nó, quả nhiên liền thấy một thân ảnh màu trắng như tuyết.
"Ba cái."
Vân Dực mở miệng nói rắt chân thật và đáng tin cậy.
Mộ Thanh Lan nhìn con rối gần trong gang tấc, khó khăn gật gật đầu.
Khóe môi của Vân Dực có vẻ hơi nhếch một cái, tay áo vung lên, một lực lượng vô hình đem con rối quét ngang ra ngoài!
Bùm!
Con rối cao lớn kia ngay lập tức văng ra, nặng nề rơi trên mặt đất!
Tuy nhiên, con rối lại nhanh chóng đứng dậy, một "đôi mắt" rực lửa nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Lan, phảng phất như đang có vô tận chiến ý thiêu đốt.
Mộ Thanh Lan hơi cau mày.
Tại sao thứ này lại nhắm vào nàng như vậy chứ?
Sau khi bước vào, hình như nàng cũng không làm cái gì cả nha..
"Con rối này có vẻ rất có địch ý đối với ngươi."
Vân Dực nhàn nhạt mở miệng, liếc nhìn Mộ Thanh Thanh một cái.
Mộ Thanh Lan trầm mặc im lặng.
Tức khắc, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng: Chẳng lẽ là do tiếng gọi kỳ lạ trong cơ thể nàng sao?
Nhìn vẻ mặt của nàng, Vân Dực hơi nheo mắt lại.
Xôn xao!
Con rối lại vọt tới lần nữa!
Vân Dực vung tay lên, những ngón tay thon dài và trắng nõn khẽ nhúc nhích, vô số sợi tơ màu bạc, lập tức bay ra!
Bá!
Chỉ trong một hơi thở, con rối đó đã bị trói buộc chặt chẽ! Không thể nhúc nhích!
Vẽ mặt của Vân Dực trông có vẻ bình tĩnh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
Chi Chi!
Thân hình cao lớn của con rối lập tức bị vỡ ra thành vô số mảnh!
Mộ Liễu Nhi và Diệp Úc Nhu ở một bên đều mở to mắt kinh ngạc, mặc dù biết thực lực của Vân Dực rất cường đại, nhưng con rối này lợi hại như thế, vậy mà hắn có thể hạ gục ngay lập tức chỉ bằng một cái đối mặt?
Khi Mộ Liễu Nhi nhìn thấy Mộ Thanh Lan bình an vô sự, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Xem ra "người bạn" thần bí này của hắn, cũng tương đối đáng tin cậy.
Mặt khác, Diệp Úc Nhu lại siết chặt góc quần áo, không biết đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Tuy nhiên, ánh mắt đầy phấn khích và ngưỡng mộ ấy đã nói lên nỗi lòng của nàng ta lúc này.
- -Nàng chưa từng thấy một nam nhân nào cường đại đến như vậy!
Dung mạo và phong thái không những tuyệt đỉnh, mà ngay cả thực lực cũng cường đại như vậy, e rằng bối cảnh cũng không phải đơn giản!
Nam nhân như vậy, làm sao có thể không khiến người ta mê mẩn!
Mà càng là như vậy, cái phần tâm tư trong lòng của nàng ta lại càng mãnh liệt.
Nàng ta bất động thanh sắc liếc nhìn Mộ Liễu Nhi một cái, rồi từ từ rũ mi mắt xuống - nam nhân này, nàng nhất định phải có được!
Mộ Thanh Lan tiến lên hai bước và nhìn kỹ con rối.
Không chỉ cơ thể, mà ngay cả hai "con mắt" đều đã bị vỡ vụn hoàn toàn, và cũng hoàn toàn không có khả năng sửa chữa lại được nữa.
Cái tên Vân Dực này, nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì chắc chắn sẽ cắt đứt mọi đường lui của đối phương..
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Đây rốt cuộc là nơi nào?" Mộ Liễu Nhi không nhịn được lên tiếng.
Mộ Thanh Lan ngẩng đầu lên và nhìn về một hướng nhất định nào đó.
Vân Dực dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, và hơi nhướng mày.
Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Không biết tại sao, một cái chớp này, giữa hai người, dường như có một loại ăn ý không thể giải thích được, mà không ai khác có thể can thiệp.
Mộ Thanh Lan nhếch lên khóe miệng, nghiêng đầu: "Đi?"
Vân Dực gật đầu và dẫn đầu đi về phía trước.
Mộ Liễu Nhi và Diệp Úc Nhu đều nhìn họ một cách khó hiểu: Đi? Đi đâu? Họ vừa mới nói cái gì? Làm thế nào mà có vẻ như đã đạt được một thỏa thuận nào đó vậy? --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Nhưng nhìn thấy Mộ Thanh Lan đã nhấc chân rời đi, Mộ Liễu Nhi cũng không kịp hỏi, vọi vàng nhanh chóng đi theo.
Trong khoảnh khắc, trong khu vực chỉ còn lại có một mình Diệp Úc Nhu.
Cũng không có ai gọi nàng ta đi cùng.
Nàng ta có chút xấu hổ, l*иg ngực như muốn bốc hỏa, muốn nổi giận, nhưng đây lại không phải lúc, chỉ có thể nhẫn nại, hít sâu một hơi, bước từng bước nhỏ mới bình tĩnh trở lại mà theo kịp.
Hướng họ đang hướng tới chính xác là chỗ chính điện mà Mộ Thanh Lan đã nhìn thấy trước đó.
Càng đến gần hơn, thì cái bảng màu vàng kia, cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rất nhiều.
"Huyền Linh điện."
Con rối vừa rồi nói "Huyền Linh trọng địa", hẳn là cái này.
Nhưng, dưới chân Mộng Trạch Sơn, tại sao lại có thể tồn tại một cung điện như vậy?
Mộ Thanh Lan và Vân Dực đều dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ kia, vẻ mặt khó hiểu.
Mộ Liễu Nhi và Diệp Úc Nhu cũng dừng lại, khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ như vậy, cũng không dám nói cái gì và im lặng chờ đợi.
Tấm bảng này rất lộng lẫy, mà chiếc cổng lớn mạ vàng bên dưới thoạt nhìn trông cũng không khác gì một chiếc cổng bình thường.
Nhưng Mộ Thanh Lan lại cảm thấy, thứ này so với cánh cổng sắt tràn đầy hung khí vừa rồi nhất định phải lợi hại hơn.
Chợt có tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Mộ Thanh Lan và những người khác quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người đang từ từ tiến đến.
Bầu không khí trong khu vực đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.
Bởi vì, người này, không phải ai khác, mà chính là Khương Mặc!
Chỉ là bộ dáng của hắn lúc này so với trước đó lại chật vật vô cùng, quần áo trên người rách nát, còn nhuốm đầy máu, dường như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Mà phía sau của hắn theo từng bước chân đi tới, máu cũng không ngừng nhỏ giọt. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Cảnh tượng như vậy tự nhiên làm cho lòng người có chút bất an.
Mà hắn cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, ở chỗ này vậy mà lại gặp đám người của Mộ Thanh Lan, lông mày của hắn hơi nhăn lại nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy, bước chân cũng dừng lại.
Trong đôi mắt lạnh băng của hắn, dường như hiện lên một làn sương mù, hắn nói với giọng khàn khàn:
"Các ngươi vậy mà vẫn còn sống để đến đây sao?"
Nghe vậy, Mộ Thanh Lan lập tức khẳng định, Khương Mặc này hẳn là có điều gì đó kỳ quái!
Hắn dường như không hề thắc mắc nơi này là ở đâu, ngược lại còn có vẻ ngạc nhiên khi họ vẫn còn sống, chỉ có thể thuyết minh, hắn sớm đã liệu định bọn họ hẳn là phải chết.
Người nào mới có một dự đoán quyết định như vậy?
Trừ khi hắn vẫn luôn biết nơi này sẽ phát sinh điều gì!
"Nhưng mà tính ra mạng cũng thật lớn, nhỉ."
Khương Mặc đột nhiên giật giật khóe miệng, hình như là đang cười, nhưng trên mặt lại không hề có ý cười nào, vẻ mặt đó rất là cứng ngắc, làm người xem đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Mộ Thanh Lan càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng, và chậm rãi nói:
"Chúng ta không chết dưới tay con rối kia, ngươi thực sự kinh ngạc sao?"
Mộ Liẽu Nhi nhìn nàng một cách kỳ lạ, nhưng Vân Dực lại rất bình tĩnh, trong lòng Diệp Úc Nhu suy đoán mấy phen, cẩn thận quan sát những biến hóa trong khu vực.
Khương Mặc nghe xong liền liếc mắt nhìn Mộ Thanh Lan một cái, một lúc sau mới nói:
"Ngươi không chỉ mạnh mẽ, mà còn thông minh."
Quả nhiên!
Một loạt những điều kỳ lạ trong đầu của Mộ Thanh Lan, cuối cùng đã sáng tỏ, chân tướng đã rõ như ban ngày! --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
"Mấy người đó đã chết, và chỉ còn lại các ngươi. Tuy nhiên, các ngươi cũng sẽ sớm chết thôi - hơn nữa, các ngươi sẽ chết so với bọn họ càng thống khổ gấp trăm lần."
Giọng điệu của hắn rất bình đạm, nhưng cực kỳ kiên quyết.
Phảng phất như đang tuyên án tử hình với mấy người bọn họ.
Mộ Liễu Nhi đã đoán được điều gì đó, đôi mắt nàng từ từ mở to:
"Này, này.. là ngươi đã giở trò! Mộng Trạch Sơn mới có thể sụp đổ đúng không! Ở nơi này ngươi cũng biết!"
Nàng không thể tin được: "Ngươi muốn gϊếŧ tất cả chúng ta ở chỗ này?"
Khương Mặc vẻ mặt lãnh đạm, nhìn lên tấm bảng vàng, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
"Có thể chết ở đây cũng là may mắn của các ngươi.."
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên có một tiếng sấm nổ lên vang dội!
* * * đề cử * * *
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng
- Chương 57. Khương Mặc kỳ quái