Khi vòng xoáy kia vừa xuất hiện, Mộ Thanh Lan liền biết là không ổn, mà lúc này nhìn đến thân ảnh kia, nàng lại càng khẳng định phỏng đoán trước đó--
Nơi này, quả nhiên rất kỳ quái!
Mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người trong vòng xoáy to lớn đó, theo đó liền có một âm thanh đinh tai nhức óc liền truyền đến, đồng thời uy áp vô tận cũng bao trùm xuống!
Trong phút chốc, Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy bả vai của mình vô cùng nặng nề, thậm chí ngay cả xương cốt cũng gần như muốn vỡ vụn!
Nàng trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào cái thân ảnh đó - uy áp này cùng với cái uy áp nàng cảm thấy ở ngoài cửa trước đó hoàn toàn giống hệt nhau!
Thậm chí còn mạnh hơn! (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)
Mà lúc này, thân ảnh kia cũng dần dần hiện ra rõ ràng,
Đó là một người đàn ông cao hơn chín thước, mặc áo giáp đen, khí thế kinh người, giữa cử chỉ và điệu bộ của hắn, liền có một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt!
Cảnh giới của người này đã vượt xa sức tưởng tượng!
Mộ Thanh Lan nghiến chặt răng, người duy nhất có thể đấu với người này ở đây, e rằng cũng chỉ có Vân Dực!
Nàng quay mắt lại, quả nhiên thấy Mộ Liễu Nhi và Diệp Úc Nhu đều có biểu hiện thống khổ bất kham trên mặt, chỉ có Vân Dực là có biểu hiện bình tĩnh, hắn hơi nâng cằm lên, như thể vốn không đem người đó để vào trong mắt.
"Huyền Linh trọng địa?" Mộ Thanh Lan nhanh chóng tìm kiếm các loại thông tin trong đầu, nhưng tiếc là nàng chưa từng nghe nói qua nơi này.
Nàng ở tại Lạc Tây thành này mấy tháng, cũng đã lén lút tìm kiếm rất nhiều thông tin, bao gồm cả Cửu Lộc sơn mạch, thậm chí cả Mộng Trạch Sơn, nhưng duy độc nàng chưa bao giờ nghe đến cái tên "Huyền Linh trọng địa" này.
Có điều, nơi này ẩn sâu dưới chân núi Mộng Trạch Sơn, thiên hạ không biết cũng là chuyện bình thường.
"Chúng ta chỉ là trong lúc vô tình mới vào đây, không có ý xúc phạm!"
Mặc dù trong lòng Mộ Liễu Nhi rất sợ hãi, nhưng tốt xấu gì nàng cũng có chút can đảm, mặc dù biết mình không địch lại với người trước mặt, nhưng vẫn nhất quyết phải mở miệng.
Chỉ là trong lòng nàng cũng biết, uy thế của đối phương như vậy, e rằng bọn họ vào thì dễ, nhưng ra thì khó!
Quả nhiên, sau khi nghe những lời của nàng, người đàn ông cao lớn không những không trả lời mà uy áp lại càng thêm lớn!
"Vị tiền bối này, chúng ta thật sự không có.."
Mộ Liễu Nhi còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Mộ Thanh Lan ngăn lại, nàng khó hiểu quay đầu lại, nhưng lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Mộ Thanh Lan:
"Không cần nhiều lời - hắn ta chỉ là một con rối."
Cho nên, có nói cái gì, cũng đều vô dụng.
Bởi vì hắn vốn không thể nghe, cũng không hiểu cái gì cả, hắn chỉ biết không ngừng tấn công mà thôi!
Mộ Liễu Nhi giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn kỹ: Con rối?
Vòng xoáy dần dần bình tĩnh trở lại, và bóng dáng người đàn ông cuối cùng cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mặc dù Mộ Liễu Nhi đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không khỏi hít hà một hơi.
Làn da lộ ra trên mặt, cánh tay của người đàn ông đó, toàn bộ đều lộ ra một màu bạc kỳ lạ, mang theo màu sắc của kim loại nhàn nhạt, lạnh băng và cứng rắn!
Mà vị trí của đôi mắt là hai viên Nguyên Đan màu đỏ rực, sáng chói như lửa đốt!
Nó thực sự là một con rối! --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Đây là lần đầu tiên Mộ Liễu Nhi nhìn thấy con rối trong lời đồn, trong lúc nhất thời kinh hãi không nói nên lời.
Diệp Úc Nhu cũng không ngờ lại xảy ra cái tình huống này, bất giác cau mày lại, tiến lại gần Vân Dực một chút và không khỏi lẩm bẩm:
"Đây, đây rốt cuộc là chốn nào.."
Mộ Liễu Nhi không khỏi nhìn về phía Mộ Thanh Lan: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Kể từ khi bước vào nơi xa lạ dưới chân Mộng Trạch Sơn này, người thiếu niên này đã không ngừng thay đổi cái nhìn của nàng về hắn, từ ban đầu khinh thường đến sùng bái bây giờ, cho nên trong tiềm thức nàng đã đem sự an nguy của bản thân, đều đặt vào hắn.
Mộ Thanh Lan từ từ thở ra một hơi.
Con rối này hẳn là đã đột phá Thần Phách cảnh, nàng bây giờ bất quá cũng chỉ là một Nguyên giả, tự nhiên không phải là đối thủ.
Tuy nhiên, nếu thực sự phải đánh lên, thì cũng chưa chắc nàng sẽ không có cách nào để ứng phó với nó.
Tuy nhiên, ở nơi này có rất nhiều người, vì vậy nàng cũng sẽ không liền như vậy mà đem tất cả các ác chủ bài của mình phô trương ra ngoài.
Vì thế, khi nàng vừa đảo mắt, khóe môi liền hiện lên một nụ cười, rồi sau đó, nhìn về phía Vân Dực.
"Vân Dực, lời ngươi vừa nói, còn tính sao?"
Vân Dực dừng lại một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên."
Nhưng không đợi nụ cười trên mặt Mộ Thanh Lan nở ra, hắn lại liền nói: "Có điều.."
Trong lòng của Mộ Thanh Lan lộp bộp một chút.
"Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi vừa nói rằng chúng ta nên tách ra đi riêng mới tốt. Vì ngươi cứ kiên trì, vậy nên.."
Hắn hơi khép lại lời nói, và âm cuối kéo dài, giống như một cọng lông vũ đang cào vào trong lòng của Mộ Thanh Lan.
Nàng khẽ cắn môi:
"Ta rút lại những gì ta vừa nói!"
Trên khóe mắt của Vân Dực hình như thoáng qua một ý cười nhàn nhạt.
"Ồ?"
"Chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ đáp ứng với ngươi một điều kiện!"
Vân Dực vẫn bất động.
Mà bên kia, con rối đã bắt đầu động thủ rồi!
"Chết!"
Một giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn đó đã biến mất tại chỗ!
Một khí thế cực kỳ quyết liệt, đi thẳng đến Mộ Thanh Lan!
Mộ Thanh Lan trợn to hai mắt - ở nơi này có bốn người, nhưng tại sao cái thứ mắc dịch này lại xông về phía nàng là sao?
Bùm!
Một lực lượng cường đại đánh tới, Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy trước mặt liền xuất hiện một bóng đen!
Nàng căng thẳng hết cả lên, ngay lập tức hướng về phía Vân Dực hô:
"Hai cái!"
Bang, bang, bang, bang!
Một đạo lực lượng tấn công dữ dội, nhưng Mộ Thanh Lan cũng tránh được nó trong gang tấc, và phía sau ngay lập tức xuất hiện một dấu vết thật sâu!
Nếu là muộn một chút, e rằng nàng sẽ phải bị thương!
Tốc độ của nàng gần như là cực đại, nhưng lại chỉ có thể miễn cưỡng tránh được đòn tấn công. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Nhưng con rối đó lại cứ luôn theo sát! Cứ như thể là nếu không gϊếŧ được nàng thì thề sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Mộ Thanh Lan trong lòng thầm mắng, chỗ này khẳng định xung khắc với nàng, chứ nếu không tại sao cái thứ này lại chỉ công kích mình nàng?
Bùm!
Thật sự không thể tránh được, Mộ Thanh Lan đành quay người đá ra một cước! Cùng với con rối va chạm vào nhau một cách quyết liệt!
Thanh âm nặng nề truyền đến, trên đùi Mộ Thanh Lan cũng bị đau nhói.
Những con rối từ xưa đến nay luôn được rèn từ kim loại cứng nhất, cho nên nếu là vật lộn thì làm sao nàng có thể đánh thắng được chứ?
Mộ Liễu Nhi nhìn thấy vô cùng lo lắng, liền vung ra roi dài, siết chặt cổ con rối! Rồi sau đó, kéo thật mạnh!
Tuy nhiên, con rối lại không hề nhúc nhích, thay vào đó, nó quay đầu lại "nhìn" Mộ Liễu Nhi, đưa tay ra, nắm lấy sợi roi trong tay và kéo mạnh!
Xoẹt!
Vũ khí tiện dụng nhất của Mộ Liễu Nhi thường ngày, cứ như thế bị ngang nhiên cắt bỏ!
Con rối lập tức bắt lấy một đầu và vung mạnh từ trên xuống dưới!
Một lực ập đến mạnh mẽ, trước khi Mộ Liễu Nhi kịp phản ứng, thì đã bị văng thật mạnh ra ngoài!
Nàng lăn vài vòng trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp lau, đã vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại vừa lúc nhìn thấy con rối đang dùng một tay túm lấy cổ Mộ Thanh Lan.
"Cẩn thận!"
Mộ Thanh Lan muốn tránh cũng không thể nào tránh được!
* * * đề cử * * *
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----