Chương 55: Huyền Linh

Mộ Liễu Nhi ôm chặt lấy Mộ Thanh Lan, vai nàng run lên, giọng nói cũng run run và mang theo khóc nức nở.

Mà trên thực tế, những giọt nước mắt nóng hổi của nàng cũng đã nhiễm ướt quần áo trước người của Mộ Thanh Lan.

Mộ Thanh Lan sững sờ một lúc, sau đó nhìn xuống người đã ngang nhiên nhào vào lòng mình.

"Khụ, ta không sao.." Mộ Thanh Lan cười gượng một tiếng, muốn kéo Mộ Liễu Nhi ra.

Mộ Liễu Nhi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, với đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt nhìn nàng.

Mộ Thanh Lan tức khắc thầm kêu không ổn, ánh mắt này..

"Sao ngươi lại ngốc như vậy!" Mộ Liễu Nhi đột nhiên duỗi tay vỗ vỗ bả vai của nàng: "Ngươi có biết là như vậy cũng sẽ chết hay không!"

Lúc này xung quanh đều rất yên lặng, cho nên giọng nói của nàng liền đặc biệt rõ ràng, tuy rằng nghe có vẻ như đang trách cứ nhưng ai cũng có thể nghe ra được vẻ căng thẳng cùng lo lắng trong đó.

Giữa mày của Mộ Thanh Lan lại hơi nhíu lại. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Mộ Liễu Nhi sửng sốt, nhìn thấy vai của Mộ Thanh Lan hơi co rút lại, nàng đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi bị thương?"

Vừa nói, vừa đến gần vai của Mộ Thanh Lan để xem xét kỹ hơn.

Mộ Thanh Lan xưa nay vốn ít khi để người khác lại gần, vừa rồi do Mộ Liễu Nhi nhào lại quá bất ngờ nên nàng mới không có phản ứng, nhưng lúc này đây làm sao nàng lại có thể để cho nàng ấy đến gần như vậy được nữa chứ?

Nàng lặng lẽ tránh sang một bên, làm tay của Mộ Liễu Nhi liền lảo đảo rời khỏi vai nàng.

"Vốn dĩ chỉ là một vết thương nhẹ, nhưng nếu ngươi lại đấm hai cái nữa thì sẽ thành trọng thương."

Mặt của Mộ Liễu Nhi đột nhiên đỏ lên, khí thế cả người đều biến mất không còn tăm tích, cúi đầu xuống, ngay cả gốc cổ cũng có chút đỏ lên, hiển nhiên là vừa thẹn thùng cũng vừa vô cùng áy náy.

"Xin, xin lôi.."

Mộ Lăng Hàn liều mạng cứu nàng, nhưng nàng lại còn vô tình làm hắn bị thương.. Hắn sẽ không tức giận chứ?

Mộ Liễu Nhi thận trọng nâng mắt lên, liền thấy người thiếu niên kia đang nhìn nàng với đôi mắt mở to trong veo, nhưng dường như lại đang cố nén cười.

Hắn ta cố ý!

Mộ Liễu Nhi liền biết nàng đã bị trêu chọc, vì vậy hừ một tiếng và giận dỗi đứng dậy.

Trong lòng Mộ Thanh Lan cũng cảm thấy an tâm một chút, nàng bình tĩnh dấu đi thần sắc trong mắt, cũng nở nụ cười đứng dậy.

"Bổn thiếu gia mạng lớn như thế, đương nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Nói, nàng lại liếc nhìn Vân Dực một cái.

Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi hình như nàng nhìn thấy tay của Vân Dực giật giật, tựa hồ là định ra tay giúp nàng, nhưng lúc này xem lại, nàng phát hiện hắn cũng không có hành động gì.

Đặc biệt là với vẻ mặt lãnh đạm của hắn lúc này, Mộ Thanh Lan lại một lần nữa khẳng định rằng, vừa rồi nàng nhất định là gặp phải ảo giác.

Vị sát thần này, thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt dứt khoát, làm sao có thể ra tay giúp nàng?

Dù gì thì hai người cũng đã đền ơn đáp nghĩa hết cả rồi.

"Cũng may là Mộ thiếu gia phản ứng nhanh, nếu không đúng là thật sự rất nguy hiểm."

Diệp Úc Nhu vẻ mặt lo lắng lên tiếng.

Mộ Thanh Lan không quan tâm, nhưng Mộ Liễu Nhi lại quay đầu lại và nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đúng là lo lắng cho chúng ta nhỉ?"

Diệp Úc Nhu nói: "Ta luôn ngưỡng mộ đại danh của Liễu Nhi tỷ tỷ, mà chúng ta hiện tại đều đang ở tại đây một nơi rất quỷ dị, vì vậy trong lòng Úc Nhu đương nhiên rất lo lắng.."

"Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại không ra tay giúp đỡ?" Mộ Liễu Nhi ngắt lời của nàng, khi nhìn nàng, vẻ mặt lập tức trở lại vẻ kiêu ngạo thường ngày.

Nàng là một người đã quen tâm cao khí ngạo, ngay cả trong học viện Bích Lạc, nàng cũng coi như rất xuất sắc, hơn nữa ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, cho nên khi nói chuyện với những người cùng lứa tuổi, nàng về cơ bản luôn rất cường thế và kiêu ngạo như thế này. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

Khuôn mặt của Diệp Úc Nhu tái đi, trong mắt đã có ngấn lệ hơi lóe lên:

"Liễu Nhi tỷ tỷ.. Tỷ đây là đang trách ta sao? Ta, ta là thật sự rất sợ các người sẽ xảy ra chuyện! Nhưng vừa rồi mọi chuyện phát sinh quá nhanh, ta thật sự chưa kịp phản ứng.. Tất cả đều là lỗi của ta, lúc tính mạng của Liễu Nhi tỷ gặp nguy hiểm, ta hẳn là nên dốc hết sức lực ra tay, cho dù có từ bỏ cái mạng này, ta cũng sẽ.."

"Ai muốn mạng của ngươi, ngươi muốn cho, ta còn không thèm!"

Mộ Liễu Nhi ghét nhất sự làm bộ làm tịch của nàng ta, nên ngay lập tức quăng cho một khuôn mặt lạnh.

Diệp Úc Nhu cắn cắn môi, cúi đầu xuống, để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, đáng thương không thôi.

Ai cũng không thể nhìn thấy, đáy mắt nàng ta hiện lên một tia đắc ý.

Nói đi, tiếp tục nói nữa đi!

Ai lại thích một nữ tử thô lỗ tùy hứng, lại vô cớ gây rối như vậy chứ?

Hơn nữa, vừa rồi nàng ta lại nhào vào lòng của Mộ Lăng Hàn, bộ dáng như vậy, ai cũng có thể thấy được nàng ta thích Mộ Lăng Hàn!

Có người đàn ông nào sẽ chịu đựng được ý trung nhân của mình lại bay vào vòng tay của những người đàn ông khác trước mặt mình?

"Xem ra vận khí của bổn thiếu gia không được tốt lắm, may mà mạng còn tương đối lớn, thời gian cấp bách, cho nên chúng ta liền đi trước một bước. Các ngươi cứ tự tiện."

Mộ Thanh Lan nói xong, liền nhìn sang Mộ Liễu Nhi nháy mắt ra hiệu một cái, quay người và đi về phía bên kia.--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Ở chung với Vân Dực, muốn hành động gì cũng không được tiện, nên tách ra sớm thì tốt hơn!

Mộ Liễu Nhi nghe tiếng nói, lúc trước vẻ mặt lạnh lùng, ngay lập tức đáp ứng, môi đỏ mọng cong lên, khóe mắt hiện lên ý cười, cũng đi theo.

Mộ Thanh Lan nhìn có vẻ lười biếng, nhưng trên thực tế lại đang quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

Hành lang chín khúc gấp khúc đã bị phá hủy hoàn toàn, phương hướng bọn họ xuất phát đã bị "hồ nước" ngăn cách, không thể quay lại, lúc này chỉ có thể xem xét ở bên này.

Vừa rồi nàng đại khái chỉ nhìn lướt qua, thấy những ngọc thạch vỡ vụn đều bị hòa tan ra và cắn nuốt, ngoại trừ những gợn sóng mờ mịt trên đó, thì hoàn toàn không ai có thể nhìn ra ở đây vừa rồi đã có một trận động tĩnh lớn như vậy!

Xung quanh yên lặng, nhưng trong lòng Mộ Thanh Lan lại càng trở nên cảnh giác hơn.

Cảm giác tiếng gọi nơi đáy lòng cứ như ẩn như hiện, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào trực giác để đi tìm.

Diệp Úc Nhu nhìn bọn họ, thần sắc có chút do dự, rồi lại nhìn vào Vâm Dực:

"Công tử, chúng ta thật sự không cùng đi chung với bọn họ sao?"

Dĩ nhiên là không! Mộ Liễu Nhi đã trực tiếp đi theo Mộ Lăng Hàn như vậy, một người kiêu ngạo như hắn thì làm sao có thể tự mình hạ thấp thân phận mà đuổi theo?

Tuy nhiên, Vân Dực lại đột nhiên mở miệng:

"Bên kia là tử lộ."

Mộ Thanh Lan dừng bước, xoay người lại, đôi mắt hơi híp lại: "Làm sao ngươi biết?"

Vân Dực vẻ mặt rất bình tĩnh mà nói:

"Ở nơi đây, bằng với thực lực của ngươi, dù cho đi tới chỗ nào cũng đều sẽ là tử lộ."

Loại nhận xét thật là đúng lý hợp tình như vậy, Mộ Thanh Lan cũng chỉ mới thấy qua lần đầu!

Nàng chợt ngứa răng, nhớ lại trước đây ở trong bí cảnh Trung Nguyên, tên tiểu tử này năm lần bảy lượt xâm nhập vào chỗ chết, nếu không có nàng thì hắn đã chết từ lâu rồi, tại sao lúc đó lại không nói ra những lời này đi?

Có điều hiện tại cảnh giới của nàng đã bị thối lui, bất quá cũng chỉ là một Nguyên giả mà thôi, nhưng mà hắn đúng là thật sự cường đại hơn nhiều!

Nhìn thấy nàng tức giận đến ngứa răng, Vân Dực đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, khối cảm xúc khó giải thích được trong l*иg ngực vừa rồi, cũng lặng lẽ tan biến.

Khóe môi hắn xẹt qua một vòng cung nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được.

"Muốn đi ra ngoài thì liền đi theo ta."

Mộ Thanh Lan không lên tiếng, Mộ Liễu Nhi do dự một lúc, bèn kéo ống tay áo của nàng: "Hay là, chúng ta cùng đi với hắn.."

Tuy rằng nàng không biết thân phận của vị bạch y thiếu niên này là gì, nhưng thực lực đích xác rất là cường đại, lúc trước nàng tưởng hai người là bằng hữu, nhưng hiện tại xem ra có chút không giống cho lắm, nhưng mà cũng coi như không phải là kẻ thù của nhau.

Nơi này đầy rẫy nguy hiểm, mà nàng thực sự không muốn nhìn thấy Mộ Lăng Hàn lại gặp phải khốn cảnh như vừa rồi nữa.

Diệp Úc Nhu tức giận, Mộ Liễu Nhi này không lẽ muốn một chân giẫm lên hai chiếc thuyền trước mặt người ta?

Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Mộ Thanh Lan lại đột nhiên mỉm cười và nói:

"Vẫn là thôi đi."

Vân Dực ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn nàng.

Mộ Thanh Lan xoay người, xua xua tay: "Sống hay chết, đều đã có số mệnh rồi, ta cũng không muốn lại nợ ngươi.."

Oanh!

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng động lớn truyền đến!

Mấy người đều giật mình, lập tức nhìn sang, liền thấy trên mặt "hồ nước", bỗng nhiên có một gợn sóng rất lớn!

Tại vị trí trung tâm của hồ, một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện! Điên cuồng chuyển động!

Trong lòng của Mộ Thanh Lan liền rùng mình. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

Phác!

Vòng xoáy đó đột nhiên bay lên không trung, giống như một cơn lốc xoáy cực lớn, mà bên trong đó, có một bóng người khổng lồ, như ẩn như hiện!

"Huyền Linh trọng địa, kẻ tự tiện xong vào - chết!"

* * *đề cử * * *

Với tốc độ này, khi nào mới có thể lấy được bằng lái xe đây..

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----