- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng
- Chương 54: Thích
Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng
Chương 54: Thích
Hành lang gấp khúc được đúc liền bằng ngọc thạch trắng trong phút chốc vỡ tan, tạo nên vô số bụi mù!
Thân thể Mộ Thanh Lan nhanh chóng rơi xuống phía dưới!
Mà Mộ Liễu Nhi, người ở bên cạnh nàng, cũng theo sát sau đó!
Mộ Liễu Nhi chỉ không chú ý một chút, hoa sen trong tay nàng liền bị rơi xuống, đáp trên mặt hồ được đúc liền bằng bích tỷ ngọc.
Xèo xèo--
Ngay khi mọi người ở đây nghĩ rằng hoa sen sẽ vỡ tan theo tiếng rơi rớt mạnh, tuy nhiên lúc nhìn thấy hai vật ấy chạm vào nhau, hoa sen đó lại dần dần tan biến!
Mà trên mặt hồ được đúc bằng bích tỷ ngọc, cũng bỗng nhiên xuất hiện một mảnh gợn sóng nhộn nhạo!
Mà cái âm thanh xèo xèo rất nhỏ đó, cũng chính là âm thanh của hoa sen đang tan chảy! (Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn dembuon.vn)
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Mộ Thanh Lan đột nhiên co rút lại, trong lòng nàng có một cảm giác bất an mạnh mẽ!
Nơi này quả nhiên có điều quái dị!
Trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường đao màu xanh đen, mạnh mẽ cấm vào hành lang gấp khúc bị gãy bên trên!
Bởi vì chỗ gãy là ở giữa, cho nên một đầu của hành lang gấp khúc đã bị phá hủy, nhưng đầu còn lại này lại nhô lên cao, toàn bộ giống như một con thuyền bị hỏng, nằm trên đó.
Thanh trường đao của Mộ Thanh Lan được cắm vào trong đó, cả người như đang treo trên vách đá.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy những mảng ngọc thạch vỡ vụn lần lượt rơi xuống đều bị tan chảy trên mặt "hồ nước", phát ra những âm thanh vi diệu, khiến người nghe trong lòng cảm thấy tê dại!
Đây là loại ngọc thạch tốt nhất, còn hoa sen kia lại chứa thanh ngọc tủy dịch, không biết kết cấu cứng đến mức nào, vậy mà nó cũng vẫn bị nhanh chóng tan chảy như vậy.
Hoặc là nói, đó là sự ăn mòn!
Nếu mà là người ngã xuống, e rằng trong phút chốc ngay cả xương cốt cũng sẽ không còn!
Mà ở bên kia, Mộ Liễu Nhi lại không may mắn như vậy, nàng không thể phản ứng được gì, cho đến khi nhìn thấy hoa sen bị nuốt chửng nhanh chóng, nàng cuối cùng mới nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn tự cứu mình, nhưng lại không thể làm gì được.
Trong nháy mắt, nàng đã nhanh chóng bị rơi xuống!
Mà trước mắt cái màu xanh biếc trước kia còn cảm thấy động lòng người ấy, lúc này ánh vào trong mắt, lại là bùa đòi mạng đáng sợ nhất!
Nàng thậm chí có thể thấy thứ rơi xuống đã bị ăn mòn nhanh như thế nào!
Chẳng lẽ, sẽ phải chết như thế này sao?
Trong lòng Mộ Liễu Nhi vô cùng hoảng loạn, trong lúc nhất thời đầu óc đều trống rỗng.
"Cây roi!"
Đang lúc kinh hoảng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mộ Thanh Lan đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Mộ Liễu Nhi sững sốt, ngay sau đó chợt phản ứng lại, lập tức rút cây roi dài quấn quanh eo ra! --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Nàng hoảng sợ đến mức quên mất trên người mình vẫn còn thứ này!
Nàng cắn chặt răng, vung roi ra, giống như một luồng lửa đỏ rực rỡ, bay lên trên!
Bang!
Mộ Thanh Lan vươn tay ra, lập tức nắm chặt lấy đầu roi!
Mộ Liễu Nhi cuối cùng cũng dừng lại.
Đá vụn cứ lăn xuống không ngừng, nàng há mòm hít một hơi sâu, chợt nhìn xuống thì thấy chân mình chỉ còn cách "mặt hồ" một nắm tay!
Nếu mà trễ một khắc nữa, thì đúng là nàng sẽ thực sự chết không toàn thây..
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy cả người có chút di chuyển lên trên một ít.
Nàng hơi sững sờ nhìn lên, thì thấy người thiếu niên phía trên, một tay cầm thanh trường đao cắm vào cây cầu gãy, một tay nắm chặt roi dài của nàng, dùng sức kéo lên!
Bởi vì dùng lực, trên khuôn mặt trắng nõn trong trẻo như ngọc của hắn hiện lên một màu đỏ nhạt, trên trán cũng có chút gân xanh nổi lên, đôi mắt luôn nở nụ cười tà mị như thể hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, lúc này lại là một mảnh ám trầm, sâu không thấy đáy.
Tầm mắt của Mộ Liễu Nhi đột nhiên mơ hồ.
Tuy nhiên, hình bóng của người thiếu niên ấy lại khắc sâu vào đáy lòng, càng ngày càng rõ nét.
Mộ Thanh Lan đem quấn roi dài quanh cổ tay một vòng, Mộ Liễu Nhi cũng theo đó đi lên một chút.
Chỉ là cổ tay của Mộ Thanh Lan bị siết chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy xuất hiện một vòng vết bầm.
"Đi lên!"
Mộ Thanh Lan cắn răng hô lên một câu.
Mộ Liễu Nhi vội vàng chớp chớp mắt làm tan đi nước mắt, nhưng trong khóe mắt lại vẫn còn có một tia sáng lập lòe.
Nàng lưu chuyển Nguyên lực khắp cơ thể, cố gắng hết sức để đi lên!
Nhưng dù sao nàng bây giờ cũng đang ở trong trạng thái lơ lửng, không có chỗ nào phát lực, cho dù có tràn đầy Nguyên lực thì vẫn không thể có tác dụng đáng kể.
Lần đầu tiên, Mộ Liễu Nhi cảm thấy mình thật là vô dụng! Nếu nàng đột phá Ngự Thiên Cảnh đỉnh, có thể lăng không mà đi, làm sao có thể bị trói buộc như vậy!
Răng rắc!
Một âm thanh vỡ vụn truyền đến, Mộ Thanh Lan khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn, liền thấy nơi thanh trường đao đang cắm vào đã có vài vết nứt nhỏ xuất hiện.
Thứ này đã bị vỡ ở phía sau, cho nên nó vốn cũng không thể chịu nổi sức nặng của hai người họ!
Mộ Liễu Nhi cũng nhận ra được tình trạng nguy hiểm lúc này, cắn chặt răng nói:
"Ngươi buông ra!"
Nếu mà nàng chết, chỉ có thể coi là nàng xui xẻo, nhưng nàng cũng không thể liên lụy Mộ Lăng Hàn nữa!
Tuy rằng nàng sợ chết, nhưng nàng biết Mộ Lăng Hàn hoàn toàn cũng không nợ nàng cái gì, đương nhiên không cần phải vì nàng mà trả cái giá lớn như tính mạng được!
Thậm chí, nàng còn nợ Mộ Lăng Hàn một ân tình..
"Dù là sống hay chết, đều là chuyện của riêng mình ta, ngươi buông ra đi!"
Mộ Liễu Nhi vừa nâng cằm lên, sắc mặt kiêu hãnh thường ngày hiện lên, nhưng trong mắt lại có thêm một chút u buồn và kiên định.
Mộ Thanh Lan nhìn những vết nứt kia và đang nghĩ cách giải quyết chúng, chợt nghe Mộ Liễu Nhi nói như vậy, nàng cúi đầu nhìn xuống và hơi cau mày:
"Câm miệng."
Ồn ào làm đầu óc nàng đều ong ong không nghĩ ra được cái gì.
Bàn tay lại càng nắm chặt hơn, lại quấn quanh thêm một vòng nữa.
Răng rắc!
Vết nứt lập tức lan rộng!
Thân thể của hai người họ ở giữa không trung đang lung lay sắp rơi xuống!
Vành mắt của Mộ Liễu Nhi đỏ lên, nước mắt cuối cùng cũng không khống chế được mà rơi xuống. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Nàng không biết mình có tài đức gì mà lại khiến cho thiếu niên kia cam nguyện làm như thế..
Nàng nhìn bóng dáng màu đen gầy ốm kia, trong lòng vốn là tuyệt vọng bỗng nhiên sinh ra vui sướиɠ, như là nước suối, càng ngày càng nhiều, thậm chí còn muốn tràn ra!
Chưa từng có ai đối xử với nàng như thế, chưa từng có..
"Lên!"
Nhưng Mộ Thanh Lan lại không dám chậm trễ nữa, cổ tay rung lên, roi dài kia liền vụt lên, thân hình của Mộ Liễu Nhi cũng theo đó nhanh chóng bay lên!
Mộ Liễu Nhi chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên không trung, rồi sau đó nhanh chóng rơi xuống bên bờ hồ!
Nàng chật vật ngã xuống mặt đất, nhưng Mộ Liễu Nhi lại không hề quan tâm đến chuyện khác, nàng vội vàng nhìn lên, nhưng lại nghe thấy một tiếng vỡ vụn của ngọc thạch vô cùng vang dội!
Răng rắc--
Mà một đoạn cuối cùng trước mắt, rốt cuộc cũng vỡ ra!
Thân ảnh màu đen đó, cũng rơi xuống cùng với đá vụn!
Lần này đây, hắn cũng đã không có bất kỳ chỗ nào khác để mượn lực nữa!
Một khi rơi xuống, chắc chắn hắn sẽ chết!
"Không muốn!"
Toàn thân Mộ Liễu Nhi như bị rút hết sức lực, vô lực tê liệt ngã xuống đất, nhưng nước mắt lại càng chảy ra mãnh liệt.
Vẻ mặt của Vân Dực rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía đó, khi nhìn thấy bóng dáng đó lần nữa rơi xuống, bàn tay trong tay áo khẽ nhúc nhích, và một cơn gió nhè nhẹ nổi lên-
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bên trên mặt hồ, đột nhiên vang lên những tiếng động cực lớn! Vô số mảng ngọc nổ tung! Tạo thành một mớ hỗn độn!
Động tác của Vân Dực chợt khựng lại.
Một thân ảnh màu đen đột nhiên lao ra từ trong màn sương mù màu xanh lục!
Vân Dực thở ra một hơi, khí thế xung quanh cũng lặng lẽ dập tắt.
Mộ Thanh Lan mượn dùng những đợt năng lượng bị nổ tung đó để bay lên, và cuối cùng cũng đáp xuống ở bên hồ.
Nhưng chỉ vì lực kia quá mạnh, cho nên thân thể của nàng cũng lao về phía trước một cách mất kiểm soát, cuối cùng ngã xuống đất.
Thần sắc của Vân Dực khẽ nhúc nhích, vừa định đi về phía trước, liền nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lao vào trong vòng tay của Mộ Thanh Lan.
"Lăng Hàn! Ngươi không sao chứ! Ta rất lo lắng cho ngươi!"
Vân Dực khẽ cau mày rồi dừng lại động tác.
* * *đề cử* * *
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng
- Chương 54: Thích