Bạch y thắng tuyết, thanh lãnh như ngọc.
Mộ Thanh Lan nhất thời có cảm giác như gặp quỷ, vậy mà cũng có thể gặp được hắn?
Tuy nhiên, Vân Dực cũng chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái, sau đó liền quay mắt đi chỗ khác, trong đôi mắt như mực kia cũng chỉ có một sự bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình nhất thời lạnh đi.
Khi Mộ Liễu Nhi nhìn thấy Vân Dực, nàng cũng hơi giật mình, không ngờ người này lại xuất hiện ở đây.
Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm giác được một luồng tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên người mình, uy áp vô hình đó, thậm chí còn khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng đều giống như là bị thứ gì đó mạnh mẽ vặn vẹo! Vô cùng đau đớn!
Mặt nàng tái đi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi sợ hãi thật lớn!
Nhưng trước khi nàng kịp thốt ra một tiếng đau đớn, thì cảm giác đó đã đột nhiên không còn nữa.
Mộ Liễu Nhi giật giật ngón tay, nếu không phải vẫn còn có chút đau âm ỉ, nàng thậm chí sẽ cho rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Trong lúc nhất thời, trong khu vực rơi vào sự im lặng lạ thường.
Vân Dực bỗng nhiên nhàn nhạt nói:
"Ngọc có chất lượng kém, làm ẩu - cực kỳ tệ."
Mộ Liễu Nhi đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.
Thứ mà bản thân mình xem như bảo bối quý giá, vậy mà ở trong mắt đối phương lại không lên nổi mặt bàn, nàng xưa nay luôn kiêu ngạo, nhưng da mặt lại rất mỏng, mặc dù những lời của Vân Dực không nói thẳng vào nàng, nhưng điều đó cũng khiến nàng vừa xấu hổ cũng vừa tức giận, đỏ bừng cả nửa khuôn mặt.
Trong lúc nhất thời, cầm cũng không được, mà ném cũng không xong.
Mộ Thanh Lan câu môi cười:
"Vân thiếu chủ kinh nghiệm dày dặn, bối cảnh cường đại. Không biết đã gặp qua bao nhiêu bảo vật rồi, cho nên thứ này tự nhiên sẽ không để vào mắt."
Thần sắc Vân Dực trông hơi lạnh lùng.
Mộ Thanh Lan liếc nhìn Diệp Úc Nhu đang ở một bên, có chút nghiền ngẫm nói: "Chỉ là không biết, Vân thiếu chủ từ khi nào lại trở nên lịch sự tao nhã như vậy, có mỹ nhân bên người, cho dù là đang ở một nơi thật đơn sơ, cũng sẽ trở nên rất thú vị đúng không nào?"
Diệp Úc Nhu dùng ngón tay mảnh khảnh xoắn xoắn góc áo, cắn cắn môi, hơi cúi đầu: "Mộ thiếu gia, đừng hiểu lầm ta, ta có tài đức gì, làm sao có tư cách ở cùng công tử.."
"Đương nhiên là ngươi không có tư cách." Mộ Thanh Lan tự nhiên tiếp lời nói, "Cho nên ta mới nói, Vân thiếu chủ hiếm khi có hứng thú như vậy đấy."
Còn chưa kể, Vân Dực đối với chuyện nữ sắc thực sự không hề quan tâm đến.
Vì thế, khi nhìn thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, Mộ Thanh Lan mới ngạc nhiên như vậy.
Mặt của Diệp Úc Nhu tái mét.
Sao nàng có thể bị những lời xấu xa như vậy nói vào mặt mình! Nàng chỉ là cố ý nói ra như vậy mà thôi! Làm sao sẽ có một người như vậy, lại có thể nói ra những lời như vậy!
Hắn thực sự là người có tâm tư đơn giản, hay là cố ý nhục nhã?
Cho dù lửa giận trong lòng đang dày vò ra sao, trên mặt Diệp Úc Nhu cũng không có một chút tức giận nào, chỉ có đôi mắt hơi rũ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, thân thể khẽ run lên.
"Mộ thiếu gia nói đúng.." Trong giọng nói đã có tiếng khóc, giống như một đóa hoa mỏng manh bị gió lạnh thổi qua, khiến người ta không khỏi thương tiếc.
Thủ đoạn này xưa nay luôn rất hữu hiệu, nhưng hôm nay rõ ràng nàng đã phạm sai lầm, ba người có mặt ở đây, cũng đều chẳng thèm đếm xỉa đến hành động nhỏ của nàng.
"Ta không rảnh như vậy."
Vân Dực đột nhiên lên tiếng.
Mộ Thanh Lan có chút khó hiểu nhìn hắn.
Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, trong lòng Vân Dực chợt rung động, không hiểu sao hắn vốn dĩ tích chữ như vàng, xưa nay ít khi nào giải thích cho người khác về hành động của mình, cũng ít khi nhìn thấy hắn lên tiếng cũng đã mở miệng.
Vân Dực nói xong, bàn tay trong tay áo khẽ nhúc nhích, giữa mày hơi nhíu lại một chút nhưng nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy.
Vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn.
Mộ Thanh Lan cũng không quan tâm, cho dù nàng là một kẻ ngốc, cũng sẽ không thể tin Vân Dực cứu Diệp Úc Nhu là xuất phát từ sự thương tiếc.
Nhìn bộ dạng đáng thương như bị đả kích của Diệp Úc Nhu, rõ ràng là thích Vân Dực, nhưng chắc là vẫn chưa biết rằng, mình có thể sống sót từ trong tay Vân Dực đã là một may mắn lớn rồi, vậy mà còn dám mơ ước đến chuyện khác?
Mộ Thanh Lan khẽ mỉm cười và lắc đầu.
"Vân thiếu chủ, nếu đã gặp nhau, cũng xem như là duyên phận. Có điều, nơi này thoạt nhìn rất là quỷ dị, ta cũng không dám liên lụy ngươi, chúng ta cứ mạnh ai nấy đi, thế nào?"
Mộng Trạch Sơn đột nhiên sụp đổ, tất cả bọn họ đều rơi vào nơi này, từ những gì họ thấy từ trước đó cho đến bây giờ mà nói, rõ ràng đây là một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, có lẽ là nơi kết thúc của một vị cường giả nào đó cũng nên.
Loại địa phương này luôn đầy rẫy cơ quan cạm bẫy, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào chỗ chết, nàng tự bảo vệ mình đều đã khó, tự nhiên không có thời gian đi bận tâm những cái khác. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Mặc dù thực lực của Vân Dực rất mạnh mẽ, nhưng nàng lại không muốn đi chung với hắn.
Nguy hiểm là một mặt, mặt khác, cũng là vì tiếng gọi kỳ lạ trong cơ thể kia.
Sau khi đi vào, cảm giác này đột nhiên yếu đi rất nhiều.
Nhưng nàng vẫn muốn đi kiểm tra nó.
Như vậy, lại càng không thể đi cùng với bọn Vân Dực được.
Trông nàng rất chân thành, dường như đúng là đang thực sự suy nghĩ vì đối phương, nhưng Vân Dực cũng không phải là ngày đầu tiên giao tiếp với nàng, vì vậy tự nhiên sẽ không bị mê hoặc.
Mộ Liễu Nhi lại có chút do dự.
Nàng biết nam tử áo trắng này tuy nhìn còn trẻ nhưng thực lực rất cường hãn, ngay cả gia chủ và các trưởng lão cũng phải cung kính, tuy rằng nàng chưa từng thấy qua nhưng cũng có thể đoán được một hai.
Lúc này nàng và Mộ Lăng Hàn đang đi cùng nhau, tuy rằng thực lực của Mộ Lăng Hàn mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một Nguyên giả, nếu thật sự gặp nguy hiểm, e rằng sẽ khó có thể ứng phó. Hơn nữa nàng, cũng giống như vậy.
Nếu như có thể có một cường giả như vậy giúp đỡ thì sẽ yên tâm hơn.
Huống hồ, lúc trước không phải nói, quan hệ giữa thiếu niên áo trắng đó và Mộ Lăng Hàn rất tốt sao? Bằng không, cũng sẽ không vì hắn mà ra mặt, còn ở lại Mộ gia.
Nhưng lúc này, có vẻ như mọi chuyện rõ ràng không phải như vậy..
Mộ Liễu Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kéo tay áo của Mộ Lăng Hàn, lại gần rồi nhỏ giọng nói:
"Có hắn đi chung, chúng ta có phải sẽ càng an toàn hơn một chút không?"
Mặc dù giọng nói đã hạ rất thấp, nhưng nơi đây lại vô cùng yên tĩnh, cho nên mấy người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Vẻ mặt Vân Dực không thay đổi, Mộ Thanh Lan thì hơi nhướng mày, còn Diệp Úc Nhu thì nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cắm vào da thịt.
Mộ Liễu Nhi!
Sao nàng ta dám!
Trên tay còn cầm hoa của người đàn ông khác tặng, vậy mà lúc này còn dám yêu cầu vị này bảo hộ cho nàng!
Thật là lớn mật! Nàng ta thật sự xem mình là gì chứ!
Trước đó nàng rõ ràng cảm giác được khi nhìn thấy hai người đó ở bên nhau, khí tức của nam tử áo trắng chợt lạnh đi, hẳn là có chút bất mãn.--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Hơn nữa, những người này quả nhiên là quen biết nhau.
Chẳng lẽ, thật sự như nàng đã đoán, hắn thích Mộ Liễu Nhi đó sao?
Trong nhất thời Diệp Úc Nhu cảm thấy tim mình như bị lửa đốt, vừa lo lắng vừa tức giận.
Nếu mà hắn đồng ý, thì nàng phải làm sao bây giờ? Ai biết được Mộ Liễu Nhi sẽ lại gây ra rắc rối gì nữa!
"Nơi này quả thực rất nguy hiểm, nhưng nếu nhiều người đều kiếm củi thì ngọn lửa sẽ to, nếu chúng ta đi cùng nhau, có lẽ sẽ có sự chiếu ứng lẫn nhau, đúng không? Trước mắt mọi người đều bị mắc kẹt ở đây, không bằng trước tiên vẫn nên nghĩ cách làm sao để thoát ra khỏi nơi này thì hơn?"
Ở dưới mi mắt, để xem Mộ Liễu Nhi có thể làm được gì!
Ánh mắt của Mộ Thanh Lan trở nên lạnh lùng.
Nàng không muốn lãng phí thời gian với loại người này, nàng cần phải hiểu rõ nơi đây càng sớm càng tốt, nếu không sẽ rất uổng phí bao nhiêu công sức đã bỏ ra để vào trong này!
"Các ngươi cứ tự tiện, ta liền trước.."
Ầm!
Còn chưa kịp nói xong, chín khúc hành lang gấp khúc dưới chân nàng đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn!
Răng rắc!
Trong khoảnh khắc, hành lang vốn dĩ đã ngoằn ngoèo gấp khúc, lại điên cuồng điên đảo phương hướng! Mỗi một chỗ bị biến chuyển, cũng đều bỗng nhiên rạn nứt!
Khi dưới chân của nàng trống rỗng, thì đương nhiên là sẽ phải rơi xuống!
* * *đề cử * * *
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----