Chương 158: Có độc (canh hai)

Bấm để xem

Đóng lại

Bầu không khí trong khu vực dường như bị đóng băng.

Đám người Ngô Khải Minh và Mạnh Quan Sơn không biểu hiện gì nhìn nhau, đều nhìn thấy một thông điệp trong mắt nhau - e rằng những kẻ thần bí này thực sự không dễ chọc!

Vừa rồi rõ ràng là sắp đóng lại, thế nhưng những người này lại có thể khơi khơi mở ra rồi xông vào!

Ở phía sau, đám người Mộ Thanh Lan, cùng với Hùng Kim Hải đều là tay mắt lanh lẹ, theo sát đi lên.

Khe hở đó rất nhỏ, sau khi có vài người đi lên, nó liền đóng lại với tốc độ nhanh hơn!

Bùm!

Tiếng hai khe nứt đập vào vang lên, luồng không khí giữa mọi người càng lạnh hơn.

"Huynh đệ, đa tạ!"

Hùng Kim Hải vẫn vô tư chắp tay ôm quyền về phía những người thần bí đó và cảm ơn họ.

Những người đó hoàn toàn không để ý đến hắn, có điều Hùng Kim Hải cũng không quan tâm, lại nhìn Hạ Nhân Nhân: "Cũng đa tạ Hạ tiểu thư bênh vực lẽ phải."

Lúc này Hạ Nhân Nhân thấy Mộ Thanh Lan đã đi lên an toàn, tảng đá lớn trong lòng cũng đặt xuống, vẻ mặt căng thẳng ban đầu cũng dịu đi rất nhiều, đôi môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười quyến rũ, rất có duyên: "Đây có gì mà cảm ơn. Con người của ta ấy à, chính là không thể quen nhìn thấy có người quá ích kỷ, chui chỗ trống liền muốn hố người khác."

Ý của lời nói trong ngoài đều là chế nhạo mấy người nào đó.

Ngay cả người thanh niên bên cạnh nàng ấy, nghe vậy cũng có chút xấu hổ, vừa rồi khiến Hạ Nhân Nhân không vui, lúc này tự nhiên càng thêm không dám nói lời nào, chỉ phải nghe.

Hùng Kim Hải bật cười: "Hạ tiểu thư tuy rằng là nữ nhân, nhưng lại tràn đầy hào khí! Thật sự mạnh hơn so với ngụy quân tử, tiểu nhân gì đó rất nhiều!"

Hạ Nhân Nhân nâng cằm lên như một lẽ tất nhiên.

"Đó là đương nhiên rồi."

Mộ Thanh Lan thầm cười trong lòng, Hạ Nhân Nhân thực ra vô cùng kiêu ngạo, ngoài việc thích nhìn người ưa nhìn, nàng ấy còn thích nghe những lời nói tốt đẹp.

Hùng Kim Hải nói điều này xuất phát từ chân tâm, nàng ấy nghe được tự nhiên rất vui và hài lòng.

Nàng cũng liền chắp tay: "Đúng vậy, nữ tử như Hạ tiểu thư vậy, thật đúng là ngàn dặm mới tìm được một mà cũng chưa chắc có."

Hạ Nhân Nhân giận dữ liếc nhìn nàng một cái - tiểu tử ngươi còn biết nói chuyện tử tế! Cũng không biết nàng ấy đã lo lắng như thế nào về hành trình này!

"Coi như ngươi có mắt nhìn."

Người thanh niên bên cạnh Hạ Nhân Nhân, cũng chính là Hạ Mộc Hiên, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái khó hiểu. Hạ Nhân Nhân bình thường rất lịch sự với người lạ, nhưng tại sao lại có thái độ khác với người thanh niên có sắc mặt vàng như nến giống như là bị bệnh ốm yếu này?

Nhưng hắn cũng không biết người này, cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Với dung mạo trung bình, thực lực trung bình, Hạ Nhân Nhân thường không đủ kiên nhẫn để nói chuyện với loại người này.

Có lẽ chỉ là lúc này Hạ Nhân Nhân đang tâm tình không được tốt thôi.. Hạ Mộc Hiên nghĩ thầm như vậy, nên cũng đè nén suy nghĩ của mình, không nghĩ nữa.

"Nhưng thật ra các ngươi cũng có chút thủ đoạn đấy."

Ngô Khải Minh cau mày, mặc dù bất mãn với những kẻ thần bí này, nhưng khi nói chuyện lại khách sáo rất nhiều.

Cái nhìn vừa rồi, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy ớn lạnh!

Thủ lĩnh của những kẻ thần bí đó cuối cùng cũng lên tiếng.

"Dám ngăn cản chúng ta.."

Giọng nói khàn khàn, u ám cùng hơi thở tàn nhẫn, khiến người nghe rất khó chịu.

Vẻ mặt của Mạnh Quan Sơn cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Lúc này hắn mới ý thức được, họ có thể đã thực sự trêu chọc một đám nhân vật lợi hại!

Chẳng qua, Đế quốc Thánh Nguyên có một thế lực quỷ dị như vậy từ khi nào?

"Các vị, chúng ta không cố ý làm điều này, chỉ là vừa rồi tình hình khẩn cấp, chúng ta cũng là.."

Hắn vừa mở miệng, thì tên thủ lĩnh đó đột nhiên ra tay!

Đoạn xương trắng đó đột nhiên bay ra ngoài! Chỉ thẳng vào Mạnh Quan Sơn!

Mạnh Quan Sơn cả kinh, cảm thấy được khí tức hung hãn kia, thầm nghĩ không xong, e rằng thực lực của đối phương còn mạnh hơn so với chính mình!

Trong lòng biết lúc này không phải là thời điểm để chiến đấu, Mạnh Quan Sơn liên tiếp lui về phía sau trốn tránh, nhanh chóng nói:

"Chư vị, vừa rồi là chúng ta đã đắc tội nhiều, mong rằng bao dung! Chỉ là chúng ta hiện tại mới chỉ lên đến tầng ba, còn chưa tìm được báu vật, cho dù có gϊếŧ chúng ta trước cũng vô dụng!"

Hùng Kim Hải bật cười thành tiếng, đầy vẻ châm biếm: "Mạnh Quan Sơn! Ta có nghe lầm không? Vừa rồi chính là các ngươi nói bớt đi một người có nghĩa là sẽ bớt đi một người cạnh tranh mà? Bây giờ giải quyết tất cả các ngươi, chúng ta không phải sẽ bớt rất nhiều phiền phức sao?"

Mạnh Quan Sơn trong lòng khẩn trương, hắn với Hùng Kim Hải này có chút giao tình, nhưng hắn cũng là vì chính mình mà thôi, điều này cũng rất bình thường!

Thực ra đắc tội với một tên Hùng Kim Hải hắn cũng không quan tâm, nhưng những người thần bí ẩn.. thật khó nói!

Mạnh Quan Sơn né qua né lại, nhưng đoạn xương cốt đó vẫn như bóng với hình, bởi thế một lúc sau, trên thân thể hắn đã bê bết máu, tuy không có vết thương gì nghiêm trọng nhưng điều đó khiến Mạnh Quan Sơn cảm thấy ấm ức không thôi.

Đám người Ngô Khải Minh thấy cũng cũng sợ hãi, Mạnh Quan Sơn là nhân vật như thế nào? Cường giả Thần Phách Cảnh đỉnh, nhưng cũng phải chật vật dưới tay thuộc hạ của đối phương!

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Nếu họ ra tay, e rằng tính mạng bé nhỏ của mình cũng sẽ khó bảo toàn!

"Chờ đã! Ta có chuyện muốn nói!"

Ngô Khải Minh thấy những người thần bí đó dường như cũng muốn động thủ với mình, vì vậy nhanh chóng lên tiếng.

"Ta, ta biết cách vào tầng bốn và tầng năm! Chỉ cần các ngươi hứa không động ta, ta có thể đưa các ngươi đi!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Ngô Khải Minh!

Những lời này rõ ràng đã thu hút sự chú ý của những người thần bí, giọng khàn khàn hỏi:

"Ngươi biết?"

Ngô Khải Minh biết rằng lúc này mạng sống của mình đang ở trên bờ vực, vừa rồi đắc tội bọn họ, đối phương sẽ không thiện bãi cam hưu*, không bằng nhân lúc còn sớm giảng hòa!

*Thiện bãi cam hưu: Dễ dàng bỏ qua

"Đúng, đúng.. Đây là tin tức chúng ta vất vả tìm hiểu.. tám chín phần mười là sự thật! Chỉ cần, chỉ cần các ngươi không động thủ, ta, ta nhất định sẽ bẩm báo đúng sự thật!"

Thủ lĩnh của những kẻ thần bí im lặng một lúc, dường như đang tự hỏi là thật hay giả.

Ngô Khải Minh cắn răng: "Các ngươi khẳng định cũng đều biết, trong Khuynh Thiên Tháp này, cực kỳ hung hiểm, nhiều năm như vậy, người mạnh nhất cao lắm cũng chỉ lên đến tầng thứ bảy! Hơn nữa chỉ có một người làm được! Những người còn lại, hầu hết đều bị tổn hại ở các tầng thấp, chính là vì càng lên cao, tầng càng cao, thì càng nguy hiểm!"

Miệng hắn căng thẳng khô khốc, toàn thân cứng ngắc, hầu kết lăn lộn, tiếp tục nói: "Nếu có sự hỗ trợ của ta, việc vượt qua tầng bốn và tầng năm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều! Các ngươi chắc chắn cũng có thể đoán được, bảo vật chân chính cấp cao nhất đều ở phía trên.."

Giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ, trán lấm tấm mồ hôi: "Tin hay không là ở các ngươi!"

Kẻ thần bí dừng một chút, mới nói: "Tin hay không không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng, nếu ngươi nói dối, ngươi nhất định sẽ biết cảm giác sống không bằng chết ra sao."

Nói rồi, người nọ giơ tay, thu lại khúc xương.

"Đi trước dẫn đường!"

Mạnh Quan Sơn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này hắn đã rất te tua, đầu tóc rối bù, vết máu loang lỗ, hoàn toàn khác với dáng vẻ thanh nhã khô khan lúc ban đầu.

Trong lòng hắn cực kỳ hận những người này, nhưng cũng không dám lộ ra một chút nào, cúi đầu đứng sang một bên.

Ngô Khải Minh lại gật đầu lia lịa, quay người bước vào trong.

Những người thần bí đó cũng đi theo.

Những người còn lại tuy có chút ngượng ngùng nhưng cũng phải đi theo phía sau.

Mọi người có thể thấy rằng mấy người đó thực lực rất mạnh mẽ, e rằng những người ở đây cũng chẳng có mấy người có thể ứng phó được.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu được.

"Tên Ngô Khải Minh đó vậy mà biết cách tiến vào tầng thứ tư cùng tầng thứ năm?" Lâm Thanh Mặc nhỏ giọng mở miệng, có chút hoài nghi.

Mộ Thanh Lan cười nhẹ: "Hẳn là thật sự, bởi vì hắn không muốn chết."

Lâm Thanh Mặc gật đầu: "Cũng phải, những người đó không biết có lai lịch gì, trông họ rất kỳ lạ.. Hơn nữa.."

Hơn nữa, trên người họ có một cảm giác độc hại khó tả, cứ như u ám, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Mộ Thanh Lan nhìn hắn một cái và lắc đầu nhẹ đến mức khó phát hiện.

Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên trong lòng đều rùng mình.

Mộ Thanh Lan theo sau, giống như vô tình đi tới bên cạnh Hạ Nhân Nhân.

"Hạ tiểu thư, một lần nữa cảm ơn tiểu thư vì chuyện vừa rồi."

Hạ Nhân Nhân liếc nhìn nàng một cái, sau đó thờ ơ dời mắt đi, hơi nâng cằm lên, có vẻ kiêu ngạo và có chút không muốn nói chuyện với người này.

"Được rồi, ta chỉ vì người của chúng ta, ai thèm quan tâm đến các ngươi. Mấy người kia của chúng ta, cả ngày chỉ biết làm ta nhọc lòng, trở về khẳng định phải thu thập bọn họ một phen!"

Đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Mộ Thanh Lan cũng đã quen với điều đó từ lâu, và nói với một nụ cười: "Hạ tiểu thư nói phải. Vậy thì chúng ta cũng không quấy rầy."

Nói xong, liền tránh ra.

Lúc xoay người, mắt họ giao nhau.

Môi của Mộ Thanh Lan khẽ mấp máy, không âm thanh nói:

"Cẩn thận những người đó."

Hạ Nhân Nhân chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên cao ngạo, vén tóc ra sau tai, có vẻ không kiên nhẫn muốn nói thêm.

Nhất cử nhất động của cả hai như vậy, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Sau đó Hạ Nhân Nhân nhìn những người thần bí trước mặt, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Những người đó rốt cuộc có thân phận gì, tại sao ngay cả Mộ Lăng Hàn cũng yêu cầu nàng phải cẩn thận?

Chẳng lẽ, hắn biết cái gì?

Mà lúc này, Mộ Thanh Lan đã trở lại bên cạnh Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên.

Tất cả mọi người dần dần im bặt tiếng nói, bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Mộ Thanh Lan không biểu hiện đánh giá xung quanh.

Đây đã là tầng ba, trên đỉnh treo một viên minh châu khổng lồ, chiếu sáng toàn bộ không gian.

Mà trên các bức tường xung quanh, cứ cách một khoảng, lại có một chân đèn đang cháy.

Trong chân đèn đó, không phải ngọn nến đang cháy, mà là dầu.

Có mùi thơm thoang thoảng được khuếch tán.

Khi Mộ Thanh Lan ngửi thấy mùi thơm đó, đột nhiên cảm thấy toàn thân dễ chịu, như có một sức mạnh kỳ lạ sưởi ấm cơ thể.

"Đây là.. dầu Giao Nhân?"

Có người cũng nhận ra sự dị thường và bất ngờ lên tiếng.

Mọi người đều bàng hoàng khi nghe những lời này.

Ngô Khải Minh quay đầu lại, cười một tiếng: "Đúng vậy, thứ cháy trong chân đèn này chính là dầu trong cơ thể của Nguyên thú cấp bốn Giao Nhân! Thứ này cực kỳ quý hiếm, không chỉ có thể tăng cường thực lực, còn có thể làm ấm Nguyên mạch, người bình thường có được một ít, cũng không dễ dàng, còn ở đây, bất quá chỉ là dùng để thắp sáng!"

Mọi người há hốc mồm - thật đúng là chơi lớn!

Khuynh Thiên Tháp đã sừng sững hàng ngàn năm, mà ngọn đèn này vẫn không hề tắt trong nhiều năm, vậy cần bao nhiêu thứ này?

Ngẫm lại thật đáng sợ!

"Chủ nhân của Khuynh Thiên Tháp, quả nhiên là danh tác*."

*Danh tác: Người có tiếng tăm

Mộ Thanh Lan nhìn lại, thấy đằng sau chân đèn, quả nhiên có một lỗ tròn nhỏ, trong đó không ngừng có dầu chảy ra, chả trách nó cứ cháy hoài không tắt.

Nhưng mà vào lúc này, Tuyết U lại đột nhiên hô lên:

"Nha đầu! Nín thở! Nơi này có độc!"

* * *đề cử* * *

(Xong chương)

Tiên Nhi, BạchLạc, chiqudoll và 10 người khác thích bài này.

3 Tháng mười hai 2022Tặng xuThíchTrích dẫn

Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên

Bài viết:Tìm chủ đề672