Chương 36: Trùng hút máu độc

Hàn Băng trì là nơi chí tôn tuyệt đối của Phượng Trì sơn trang. Lúc đầu sở dĩ xây Phượng Trì sơn trang ở chỗ này đương nhiên là có liên quan mật thiết với Hàn Băng trì.

Hàn Băng trì này không phải là một Hàn Băng trì tầm thường, công hiệu của nó chỉ có người thực sự trải nghiệm mới có thể hiểu được.

Khi Hàn Tẫn dẫn Vệ Giới đeo bịt mắt đến thông đạo dẫn tới Hàn Băng trì, một một luồng khí lạnh không tên khiến cả hai đồng thời run rẩy một cái. Không khí lạnh lẽo kia khiến Hàn Tẫn đi phía trước vô thức xoa cánh tay của mình.

Càng đi xuống nhiệt độ càng thấp, đi đến đích, chân và tay đều đã chết lặng, ngay cả tóc của hai người cũng đã kết một tầng sương lạnh mỏng. Cho đến khi Vệ Giới đứng bên bờ Hàn Băng trì, khăn đen trên mặt hắn mới được kéo xuống.

Đập vào trong mắt là một ao nước có sương mù băng giá trắng xóa bốc lên, xung quanh đều là hang động, nối liền khắp nơi. Điều làm hắn thực sự kinh ngạc là thang đá xoay tròn kia. Khó trách vì sao lại có cảm giác đoạn đường này cứ xoay vòng xuống dưới, khó trách càng xuống dưới càng lạnh. Giờ nhìn lại cảnh vật xung quanh, hoàn toàn khiến người ta hiểu rõ lý do

Nơi này liên quan đến bí mật của Phượng Trì sơn trang, nên tự nhiên sẽ không nói với người ngoài, cũng không khó để hiểu tại sao hắn lại bị bịt mắt đưa đến đây.

Vì nhiệt độ nên ở đây đã hình thành một lớp băng sương dày đặc xung quanh. Nếu không không phải tự cảm giác mình đang đi xuống, hắn thực sự sẽ nghĩ rằng mình đang ở trong một thế giới băng giá.

“Người không có võ công, nhảy xuống không quá ba hơi thở sẽ chết. Người có võ công thì thời gian không xác định.”

Nói cách khác, võ công càng cao thì khả năng sống sót càng cao.

Vệ Giới nghe Hàn Tẫn nói vậy, một bên mặt dữ tợn không có biểu cảm dư thừa nào. Phản ứng này giống như đã sớm trong dự liệu của Hàn Tẫn, y lập tức khẽ gật đầu: “Vậy, Phượng vương điện hạ, xin cứ tự nhiên.”

Hàn Tẫn quay người mới đi được ba bước đã nghe được tiếng nhảy xuống nước ở phía sau, khóe môi y lập tức nhếch lên. Hàn Tẫn vừa ra ngoài, lập tức có một nhóm bảo vệ Băng trì xuất hiện sau lưng y, “Tham kiến tam thiếu.”



Hàn Tẫn trầm ngâm nhìn những lối đi phức tạp và gồ ghề xung quanh, lập tức hạ lệnh: “Hai ngày, không cho phép có bất kỳ sơ xuất gì, nhớ kỹ thêm dược liệu cho Phượng vương điện hạ của chúng ta!

“Tuân lệnh!” Ảnh vệ của Băng trì biến mất, đôi môi mỏng của Hàn Tẫn mím lại thành một đường lạnh lẽo khiến người ta không nhìn thấu.

Vệ Giới hoàn không ngờ đến, thứ chờ đợi hắn kế tiếp là một quá trình vô cùng dày vò.

Sau khi Vệ Giới vào Hàn Băng trì, Ly Diên rơi vào trạng thái ngủ say không ăn không uống. Trong lúc đó, không một ai đến quấy rầy nàng, bởi vì đây là một cách để tự phục hồi sức khỏe của nàng. Tuy rằng phương pháp kỳ quái nhưng hiệu quả rất tuyệt vời, trừ khi bản thân nàng tự nguyện, nếu không, dù là ai cũng không thể đánh thức nàng.

Hai ngày có thể là khoảng thời gian chớp mắt với người khác, thế nhưng với Vệ Giới, nó còn hơn cả địa ngục.

Bởi vì ngâm mình trong Hàn Băng trì, hắn cảm nhận được đau đớn cực hạn của vạn trùng phệ tâm.

Chẳng ai ngờ rằng dưới Hàn Băng trì này lại có vật sống, càng không nghĩ tới chính là loại trùng này lại hút độc. Gần như khi Vệ Giới nhảy xuống, chúng đã quấn quanh hắn, một khi cuốn lên, trừ khi chúng không hút được máu độc nữa, nếu không sẽ không bao giờ rời khỏi người hắn.

Không biết tứ đại hộ vệ đi vào thấy Vệ Giới bị những cổ trùng màu đỏ trắng, to bằng móng tay, lít nha lít nhít bám lên người thì sẽ có biểu hiện kinh hoàng gì?

Loại trùng này dựa vào hút máu độc để sống, chỉ cần còn máu độc thì sẽ hút không ngừng. Nếu như Vệ Giới không kiểm soát được tốc độ máu của bản thân, hoặc là để trùng hút máu phá được lớp tự vệ của mình, thì dù là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.

Thời gian hai ngày, thật ra không phải là thời gian ngâm Hàn Băng Trì mà là quá trình để trùng hút máu độc. Vệ Giới có thể sống qua cửa thứ nhất hay không thì phải xem tạo hóa của hắn!