"Muốn kiểm chứng rất đơn giản."
Lúc này Giang Cung tiện tay cầm lấy một đồ vật, ra hiệu nói: "Ông xem tác phẩm này là do tôi tự tay điêu khắc, hơn nữa nhân vật chưa điểm mắt. Nếu ông không tin, thì có thể thử, nhìn xem hậu quả của việc khai nhãn lung tung là gì, ông thấy thế nào?"
"… Được."
Giáo sư Tưởng hơi do dự, nhưng cũng đồng ý.
Diệp Tuyền nhìn lại, chỉ thấy Giang Cung cầm một tượng Phật. Bụng to, miệng mở ra, cười ha ha, phật Di Lặc ngây thơ đáng yêu, rất có cảm giác vui vẻ.
Nhưng tượng Phật này giống với tác phẩm khác cũng chưa điểm mắt.
Giáo sư Tưởng cầm tượng Phật, có chút khó xử: "Thầy Giang, chắc ông biết chuyên môn của tôi là tranh quốc họa, không phải điêu khắc. Tôi sợ cầm dao khắc lung tung, cho dù tượng Phật không bị hư nhưng cũng lãng phí tâm huyết của ông."
"Không sao, không cần dao, ông cầm bút vẽ đi."
Giang Cung đưa một cây bút nhỏ, ngòi bút là lông chuột, vừa nhọn lại cứng. Ông ta chấm nhẹ một ít bột chu sa đỏ làm thành bút vẽ.
"Cái này tốt…"
Cầm Bút vẽ trong tay, giáo sư Tưởng hơi khom người xuống, cả người tự nhiên toát ra một khí thế không giống bình thường. Nhìn ông ta giống như lão tướng đầy kinh nghiệm chiến trường, tay cầm vũ khí dễ dàng tiêu diệt nghìn quân địch.
Giáo sư Tưởng nhấc bút lên, theo bệnh nghề nghiệp, vừa quan sát tượng Phật vừa nói: "Cho dù là hội hoạ hay là điêu khắc, thì mắt của nhân vật luôn là khó vẽ nhất."
"Nhân vật trong hội họa còn đỡ, chỉ cần không phải là tranh chân dung chính thống thì có thể tốt khoe xấu che, không cần miêu tả ánh mắt nhiều. Nhưng điêu khắc lại khác, nhân vật có thần hay không, phần lớn quyết định ở mắt."
Giáo sư Tưởng chậm rãi nói: "Nói là vẽ rồng điểm mắt không hề khoa trương chút nào. Nếu là một tác phẩm về nhân vật, cho dù là hình dáng, quần áo, cơ thể đều sinh động như thật, xử lý chi tiết rất tốt, nhưng khắc mắt mà bị lệch… Vậy thì pho tượng bị hủy hoại một nửa, tâm huyết trôi theo dòng nước."
"Cho nên nói khắc mắt cho pho tượng thật sự không thể làm vừa, cần phải luôn cẩn thận tỉ mỉ."
Giáo sư Tưởng nhìn chăm chú, quan sát phật Di Lặc, rồi mới nói: "Phật giáo ra đời vào thế kỷ sáu trước công nguyên ở Ấn Độ cổ, cho đến thời kỳ Đông Hán mới truyền vào Trung Quốc. Nhưng tượng Phật mỗi thời đại đều có điểm đặc trưng của thời đại đó."
"Tượng Phật này của thầy Giang có vẻ giống như phong cách thời nhà Minh."
Giáo sư Tưởng bình luận, nói: "Tượng Phật Hán Truyền thời nhà Minh kết hợp với phong cách Tây Tạng tạo ra nhiều hình dạng khác nhau, cho nên hình dáng tổng thể của tượng Phật khoa trương hơn một chút, phật Di Lặc nổi bật về bụng lớn."
"Tạo hình khoa trương thì ánh mắt chắc chắn không thể nghiêm túc quá."
Giáo sư Tưởng trầm tư nói: "Bình thường mà nói, phàm là về chủ đề mắt tượng Phật, từ trước đến nay vẫn tuân theo nguyên tắc hai phần mở, tám phần nhắm. Có nghĩa là hai phần nhìn ngoài, tám phần nhìn trong, hai phần nhìn thế giới bên ngoài, tám phần nhìn nội tại bên trong.
Nguyên tắc hai tám này làm cho mắt của tượng Phật nửa nhắm nửa mở, hơi hé, tạo cảm giác hiền từ, tĩnh lặng, hòa ái.
Nhưng vị Phật Di Lặc Hòa Thượng Bố Đại cười lớn này, chắc chắn không tuân theo nguyên tắc hai tám."
Giáo sư Tưởng phân tích xong như đã có tính toán, cười nói: "Ánh mắt Phật Di Lặc chắc chắn phải tròn hơn một chút, sáng ngời có thần, mới hợp với ngoại hình, tăng thêm cảm giác vui vẻ."
Trong lúc nói chuyện, giáo sư Tưởng cũng không do dự nữa, đặt bút vào vị trí mắt của tượng Phật, nhẹ nhàng vẽ một đường. Thủ pháp thành thục, giống như chuồn chuồn đạp nước, vẽ nhanh vài đường nữa rồi lập tức thu bút lại.
Trong nháy mắt, tượng Phật có thêm đôi mắt, một đôi mắt màu đỏ long lanh.
"Thế nào, không tệ đúng không?"
Giáo sư Tưởng mỉm cười, thuận tay đặt tượng Phật ở trên mặt bàn, sau đó lùi lại vài bước. Cho dù ông ta cảm thấy tượng Phật không gặp chuyện gì, nhưng vì lý do an toàn nên cẩn thận vẫn hơn.
Ông ta quan sát cẩn thận, một lát sau, tượng Phật vẫn yên ổn, đặt vững vàng trên bàn.
Lúc này, giáo sư Tưởng không biết nên vui vẻ hay là thất vọng. Dù sao ông ta khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Thầy Giang, ông xem…"
"Đừng vội, còn thiếu một bước."
Diệp Tuyền ở bên cạnh nhắc nhở nói: "Ông quên mất học trò kia lúc cuối đã làm gì sao?"
"… Đúng rồi, chu sa."
Lúc này giáo sư Tưởng mới phản ứng lại: "Chu sa dẫn khí đúng không… chẳng lẽ vẽ bùa cũng thích dùng chu sa… Cảm ơn."
Ngay lúc này Diệp Tuyền nắm vụn gỗ, rồi ngừng một lúc, rải vào trong không trung. Vụn gỗ bay ra trong không trung, giống như tro bụi, ào ào bay về phía tượng Phật ở trên bàn.
Sau đó một cảnh kỳ lạ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Giáo sư Tưởng hoảng sợ nhìn thấy, lúc vụn gỗ sắp rơi xuống tượng Phật, bỗng gặp một sức mạnh vô hình ngăn lại, bị chặn giữa không trung, hình thành một đường cong trong suốt.
Thật sự giống như giữa không trung có một cái l*иg trong suốt, ngăn vụn gỗ bên ngoài. Một màn này làm cho giáo sư Tưởng hoảng sợ, nhưng cảnh tượng sau đó càng khiến ông ta kinh hãi hơn.
Bịch…
Vụn gỗ rơi xuống, cái l*иg bảo vệ trong suốt giống như chịu một lực nén nào đó, từ từ co lại. Khe hở trong suốt ngày càng nhỏ, ngày càng hẹp, cuối cùng từ từ biến mất.
Một lúc sau, vụn gỗ rơi vào tượng Phật, rồi phát ra tiếng giống như pháo nổ. Cả tượng Phật từ từ nứt ra, nổ tung thành mảnh vụn bắn ra khắp nơi, rơi đầy đất.
"A…"
Tình huống như vậy làm cho người ta hoảng sợ thét chói tai.
Sóng âm cao vυ"t chui vào tai mọi người, giống như âm thanh ma quỷ…
Diệp Tuyền theo bản năng che lỗ tai lại, rồi mới quay đầu nhìn, thì lập tức ngây người. Chỉ thấy một đám học trò của giáo sư Tưởng không biết đã im lặng quay về phòng khi nào, đúng lúc thấy cảnh tượng Phật nứt ra và nổ tung.
Nếu xem qua video thì mọi người còn nghi ngờ tính chân thật. Nhưng tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ của bọn họ. Tam quan của bọn họ cũng bị chiu đả kích nặng nề.
Giáo sư Tưởng là người trong cuộc cũng trố mắt đứng nhìn, ngực phập phồng liên tục, trong lòng khó có thể bình tĩnh lại.
So với mọi người, Giang Cung lại nhíu mày, lạnh mặt nói: "Không phải mấy người đã đi rồi à, sao lại quay về?"
"A…"
Một đám sinh viên bị dọa lùi vài bước, ngập ngừng không dám trả lời.
Một lúc lâu, Tiêu Mai mới nhỏ giọng nói: "Chúng em thấy giáo sư vẫn chưa ra ngoài, cho nên… Lo lắng… Có chuyện xảy ra, nên quay lại xem sao."
Hu hu hu …
Một đám sinh viên vội vàng gật đầu, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ chưa tan. Bọn họ không nên tới đây, chỉ sợ tối nay không ngủ ngon được. Sớm biết vậy thì cũng học theo Cao Dương, ở bên ngoài là xong…
"Coi như mấy người có lòng." Giang Cung nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn, lên tiếng nói: "Giáo sư Tưởng, chuyện nên thấy thì ông cũng thấy rồi, có phải nên đi rồi không?"