Chương 20: Không phải tôi

Giang Cung không nói lời nào, trường khí yên lặng càng khiến cho người ta hoang mang hơn.

Giáo sư Tưởng cũng hơi hoảng hốt, không biết giải thích thế nào. Trên thực tế lời của ông đều là thật, đồ vật chia năm xẻ bảy đúng là tự dưng rơi xuống không liên quan tới ai cả.

Nhưng ngay cả bản thân ông cũng không chắc chắn lắm khi nói ra những lời này, thấy thế nào cũng giống như đang chống chế, ngụy biện vô ích. Đồ đạc được bày biện đàng hoàng, làm sao có thể rớt xuống lại còn rớt nứt ra như vậy được?

Còn về nhóm sinh viên kia, anh nhìn tôi, tôi nhìn cô. Sau đó đa số người trong nhóm cùng nhìn hai người khác. Bởi vì bọn họ nhớ, sau khi mọi người vây xung quanh, xem xong rời đi, thì hai người đó vẫn ở lại sau cùng.

"... Không phải tôi."

Một người sợ hết hồn, gấp gáp lên tiếng giải thích, tạo người khác cảm giác chưa đánh đã khai.

"Cao Dương, chúng tôi cũng đâu có nói là em." Giáo sư Tưởng cau mày: "Chẳng qua tôi chỉ muốn hỏi em và Tiêu Mai đi sau cùng có nhìn thấy chuyện gì không?"

"Không có, không có." Cao Dương vội vàng trả lời: "Em và Tiêu Mai chỉ là nhìn thôi, căn bản không đυ.ng tới tượng gỗ."

"Không đυ.ng đến thì làm sao nó rơi xuống được" Trong nhóm sinh viên có người thì thầm: "Lẽ nào bị gió thổi bay xuống sao?" Cho dù cửa sổ ở đại sảnh có mở rộng cỡ nào cũng không thể thổi bay một tấm ván gỗ dày và nặng như thế xuống đất được.

"Đây chính là tác phẩm của thầy Giang đấy."

Còn có người lo lắng nói: "Lúc nãy giáo sư Tưởng cũng đã nói, thầy Giang là nhà nghệ thuật cấp tỉnh. Tác phẩm của ông ấy có giá thị trường rất đắt, ít nhất cũng từ sáu trăm triệu trở lên. Số tiền lớn như vậy làm sao tôi đền nổi?"

"Chứ còn gì nữa, có bán tôi cũng không được nhiều tiền như vậy." Người bên ngoài tự thấy là đúng, căng thẳng nói: "Dù sao cũng không phải tôi làm, mấy bạn phải làm chứng giúp tôi đấy."

Mấy người xì xào bàn tán, Cao Dương mơ hồ nghe được vài câu, trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Cậu ta nuốt nước bọt, căng thẳng nói: "Giáo sư Tưởng, thực sự không phải em làm đâu…Nếu không tin thì mọi người hỏi Tiêu Mai đi. Lúc em quay người đuổi theo mọi người, bạn ấy vẫn ở lại đến cuối cùng …chắc chắn bạn ấy thấy rất rõ."

"Tiêu Mai..."

Nhất thời trong nháy mắt mọi người đều cau mày. Nhất là Diệp Tuyền, ánh mắt nhìn Cao Dương hiện lên vài phần xem thường. Cao Dương nói như vậy, còn khác nào là đang ám chỉ đây là trách nhiệm của Tiêu Mai sao?

Mặc kệ là thật hay giả, trong tình huống như vậy đã vội vàng đẩy trách nhiệm lên đầu người khác thì bản thân cậu ta cũng chẳng phải là người tử tế gì.

Không dám chịu trách nhiệm còn muốn theo đuổi người yêu?

Diệp Tuyền thầm bĩu môi, sau đó lập tức đi qua, cúi đầu đánh giá tượng gỗ vỡ nát nằm trên mặt đất.

Đó là một tấm gỗ dài rộng khoảng một mét, trên mặt gỗ là hình của mười tám vị La Hán. Mỗi vị có hình dáng khác nhau, trang phục thần thái tinh tế, tỉ mỉ, sống động như thật, chạm trổ vô cùng tinh xảo.

Rõ ràng đây là tác phẩm thượng thừa của Giang Cung, chắc hẳn ông ta đã tốn nhiều tâm huyết. Tác phẩm như vậy lại tự dưng rớt xuống đất, nứt vỡ thành mấy mảnh, thực sự chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tiếc nuối.

"Hử?"

Diệp Tuyền quan sát một hồi, đột nhiên nghĩ ra, anh cũng chú ý tới, tượng gỗ La Hán này hình như có điểm đặc biệt nổi rõ, sau khi quan sát kỹ thì phát hiện mỗi một nhân vật La Hán này đều có khuyết thiếu. Nói chính xác thì cũng chẳng phải là khuyết thiếu gì, chỉ là những vị La Hán này chưa khắc đôi mắt, ở vị trí đáng lẽ là đôi mắt thì chỉ là một chỗ trống.

Cảnh tượng này giống như vẽ rồng chưa điểm mắt, không được coi là tác phẩm hoàn chỉnh.

"Trong này còn có ẩn chứa ý tứ sâu xa gì sao?" Diệp Tuyền đăm chiêu, anh nhìn xung quanh, phát hiện hai tác phẩm khác của Giang Cung cũng có tình trạng tương tự như vậy. Trên một số nhân vật tượng gỗ khác, ông ta cố ý để trống chỗ đôi mắt, chưa khắc vào.

Từ góc độ này mà nói, những tác phẩm này đều được xem là bán thành phẩm chưa hoàn thiện.

Rất rõ ràng là Giang Cung cố ý…

Đúng lúc này giáo sư Tưởng đã bình tĩnh lại, vẻ mặt ôn hòa, thần thái rất dịu dàng hỏi: "Tiêu Mai à, em ở phía sau cùng có nhìn thấy gì không? Ví dụ như có con chuột hoặc động vật nhỏ nào đó đột nhiên xông ra, đυ.ng vào tượng gỗ…"

Cho dù trong lời nói này có vài phần đánh lạc hướng nghi ngờ, nhưng cũng không thể phủ nhận tòa nhà này tọa lạc ở ngoại ô, xung quanh lại là núi rừng, cây cối rậm rạp, nếu có chuột hoặc động vật nhỏ nào đó đột nhiên xông ra cũng là chuyện dễ hiểu.

Nói chung không phải là trách nhiệm của con người thì dễ giải quyết hơn nhiều. Nghĩ tới đây, mọi người đều thở phào một hơi, chỉ cần trăm miệng một lời xác định là mấy con vật nhỏ làm ra thì chắc hẳn có thể ứng phó cho qua nhỉ?

Trong cái nhìn chăm chú, chờ đợi mọi người, Tiêu Mai khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp, long lanh, đơn thuần nói: "Không có ạ, em không để ý nên không rõ xảy ra chuyện gì."

Mặt mũi ai nấy tối sầm lại, cảm thấy cạn lời. Em gái à, em có thể đừng ngu ngốc như vậy được không?

"... Tiêu Mai à, bạn nghĩ kỹ lại đi." Cao Dương phản ứng rất nhanh, vội vàng kích động nói: "Lúc nãy trước mắt chúng ta có một bóng đen nhỏ lướt qua, có thể là con chuột..."

"Vây sao?" Tiêu Mai nghiêm túc nghĩ một hồi, ngơ ngác gật đầu: "Chắc là vây …dù sao tôi cũng không để ý."

"Chắc chắn là thế..." Cao Dương gằn giọng, ám chỉ mạnh mẽ.

Tiêu Mai cũng không phải là người hoàn toàn ngốc, khi phát hiện ra thái độ của mọi người cô chỉ mỉm cười không nói lời nào.

"Thầy Giang..."

Lúc này giáo sư Tưởng mở miệng nói: "Thầy nói xem, chuyện này đã thành ra như vậy... Ít nhiều gì chúng tôi cũng có trách nhiệm. Những sinh viên này đều là do tôi dẫn tới, bây giờ đồ đã hư rồi, cho dù là do lỗi của các em ấy hay là do con chuột đυ.ng vào, chắc chắn tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Bồi thường là chuyện đương nhiên… Ông nói giá, trở về chúng tôi sẽ chuyển tiền..."

"Giáo sư!"

Nghe vậy, đám sinh viên phản ứng không cùng lúc nhưng lại rất cảm động.

Lúc này Giang Cung cũng đã bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Giáo sư Tưởng, chỗ của tôi có gắn camera, là trách nhiệm của ai, kiểm tra là biết ngay. Nếu đúng là do chuột đυ.ng vào, đương nhiên sẽ không liên quan gì đến mọi người."

Trong lúc nói chuyện, Giang Cung đã lấy chíp trong camera gắn trong phòng ra, sau đó lắp vào máy tính mở lên. Với một vài thao tác, Giang Cung đã mở được đoạn clip giáo sư Tưởng dẫn sinh viên vào tham quan phòng làm việc ra trước mặt mọi người.

Nhất thời mọi người bất giác đứng sát lại gần nhau, tỉ mỉ quan sát. Hình ảnh lướt qua, chẳng mấy chốc là đến đoạn bọn họ đang tham quan tượng gỗ mười tám vị La Hán.

Sắp tới rồi...

Một đám sinh viên ngừng thở, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt. Chỉ thấy trong video giáo sư Tưởng đang giảng giải về sự tinh hoa của tác phẩm, từng sinh viên lần lượt tham quan, sau đó bọn họ lại theo giáo sư Tưởng đi tham quan tác phẩm khác.

Cho đến lúc này mọi chuyện đều bình thường, không xảy ra bất ngờ gì. Những sinh viên được minh oan như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm. Rất nhanh đã đến đoạn cuối, bên cạnh tác phẩm mười tám vị La Hán chỉ còn lại Cao Dương và Tiêu Mai.

Có thể thấy Tiêu Mai cũng khá hứng thú với tượng gỗ này, cứ lưu luyến nhìn mãi. Lúc cô đang quan sát, Cao Dương tới gần cười nói vài câu gì đó, sau đó giơ tay chạm vào tượng gỗ…

Trong nháy mắt, mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Cao Dương, ánh mắt giống như thực thể đan chồng lên nhau tạo thành một lưới áp lực vô hình làm mồ hôi của Cao Dương túa ra như tắm, hoảng sợ kêu lên: "Không phải tôi, thực sự không phải tôi..."