Quyển 1 - Chương 37: Hắn mới là tên vô sỉ nhất!
Edit: Zi Ngọc Khóa bỗng nhiên nhìn Quân Mộ Khuynh, sắc mặt càng lúc càng kém, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội, thú triều buông xuống, trên người đồ đệ của Long Thiên đại nhân lại bị vẩy ma cỏ phấn đặc biệt của nhà hắn, Long Thiên lại gọi hắn, nhất định là ngửi ra được đây là thuốc của Ngọc gia, Ngọc Khóa trong lòng tuôn ra một cỗ hàn ý xông thẳng lên trán.
Người Mạc gia thấy Ngọc Khóa không nói gì, đi tới gần: “Ma cỏ phấn!” Mạc Lưu nghi ngờ nhìn Ngọc Khóa, trong lòng có vài phần khϊếp sợ.
“Ma cỏ phấn!” Người trên yến hội ồ lên, thú triều đột kích, đem ma cỏ phấn tát vào trên người, đây không phải là muốn lấy mạng người sao?
Ngọc Khóa chỉ cảm thấy đầu nặng nghìn cân, toàn thân vô lực, chẳng những là ma cỏ phấn mà còn là ma cỏ phấn đặc chế của Ngọc gia, tại sao có thể như vậy?
Long Thiên ‘phẫn nộ’ trừng Ngọc Khóa, môi nở ra một nụ cười quỷ dị: “Mùi vị này chắc hẳn Ngọc trưởng trấn đặc biệt quen thuộc đi?” Có thể không quen thuộc sao? Hắn chỉ có một chút xíu đó, bất quá một chút ma cỏ phấn đổi một đệ tử thiên tài, đáng giá a!
Ánh mắt mọi người lập tức rớt xuống trên người Ngọc Khóa, những người có mặt ở đây đêm nay đều là những nhân vật quan trọng, sự tình ma cỏ phấn này trong lòng cũng có chút sáng tỏ, ai cũng biết, chỉ có ma cỏ phấn đặc biệt của Ngọc gia mới mang theo hương vị nhàn nhạt.
Ngọc Phác sắc mặt cứng đờ nhìn về phía Lôi Tố, thân thể bắt đầu run rấy, trong đầu trống rỗng: Không có khả năng a, hắn rõ ràng chưa có hạ lệnh, tuyệt đối không thể là ma cỏ phấn nhà bọn hắn, sự tình hôm nay chỉ có mỗi Lôi Tố biết. Chẳng lẽ là Lôi Tố muốn hãm hại gia tộc bọn họ? Mình bị người ta lợi dụng sao?
Lôi Tố đem mặt qua một bên, không hề nhìn Ngọc Phác, hắn đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình rồi, thành công thì hung thủ gϊếŧ con hắn sẽ chết, thất bại thì hắn vẫn còn một cái đệm lưng, thế nào cũng không xả đến trên người Lôi gia bọn họ.
Trên yến hội bầu không khí thoáng cái khẩn trương hẳn, mọi người đều nhìn Ngọc Khóa, chờ hắn giải thích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không khí khẩn trương tức giận không có giảm bớt, mọi người như bị điểm huyệt cứ đứng tại chỗ, nhìn về một phía.
“Nghịch tử! Còn không lăn ngay ra đây cho ta!” Ngọc Khóa rống lên, từ lúc hắn ngửi thấy mùi kia liền biết trong nhà chỉ có một người có thể làm loại chuyện này, trừ cái nghịch tử kia còn ai lại đi trêu chọc Xích Quân nữa.
Ngọc Phác thân thể cứng ngắc, trên mặt cắt không còn giọt máu, quét mắt nhìn xung quanh, nhanh chân bỏ chạy ra cửa, một thân ảnh so với hắn còn mau hơn, trong nháy mắt liền chặn đường đi của hắn, sắc mặt Phong Diễm mang theo một tầng tức giận, đứng ở trước mặt Ngọc Phác, tay để sau lưng nắm chặt, kiềm chế xúc động muốn đánh người của hắn.
“Ngọc thiếu gia đây là không đánh đã khai sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng rút tay mình về, không ngờ Ngọc Phác nhát gan đến vậy, sắc mặt mới đấy mà đã tái nhợt, không phải minh bày cho người ta biết là hắn làm sao? Ngốc quá cũng tốt, đỡ tốn công.
Long Thiên sắc mặt cứng đờ, thiếu chút nữa liền bật cười, lại bị một ánh mắt của Quân Mộ Khuynh chặn lại, làm ý cười của hắn tắc lại, khuôn mặt trở nên vặn vẹo co quắp, lúc này trong mắt mọi người chính là Long Thiên đang cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, ai cũng biết Long Thiên là người chuyên bao che khuyết điểm, Ngọc Phác sợ là không có tương lai tốt.
Ngọc Phác thấy mình không có đường thoát, lập tức chạy đến trước mặt Ngọc Khóa quỳ xuống: “Cha, không phải ta, ta không có, ta rõ ràng chưa có hạ lệnh, nhất định là bọn họ cố ý hãm hại ta, ta vẫn chưa hạ lệnh a!” Ngọc Phác hiện tại nói năng vô cùng lộn xộn, hắn chỉ nghĩ thoát tội nhanh một chút, lại không ngờ rằng tự chui đầu vào lưới.
Chưa có hạ lệnh…
Kia chính là định làm như vậy, dù cho ma cỏ phấn trên người Xích Quân không phải là Ngọc Phác vẩy, chỉ sợ hắn cũng sẽ không dừng tay.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng bổng nhiên hiểu ra, trên thế giới nào có sự trùng hợp hay đến thế! Xích Quân vừa bị vẩy ma cỏ phấn, Long Thiên đại nhân liền phát hiện, Ngọc Phác trùng hợp cũng muốn làm như vậy, này rõ ràng là có người biết được kế hoạch của Ngọc Phác, tương kế tựu kế làm ra một tuồng kịch a!
(ta thích bộ này, mấy cái nhân vật phụ + diễn viên quần chúng rõ ràng rất thông minh, không như một số truyện ngu toàn tập)
Âm mưu! Người trên yến hội lặng lẽ lau mồ hôi hột trên trán, tự giác lui về phía sau một bước, tính toán sau này sẽ cách xa thiếu niên Xích Quân này một khoảng xa, ai trêu chọc hắn, nhất định sẽ rất xui xẻo, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, chỉ là không ai dám nói ra một chữ, bởi vì “âm mưu” lần này còn có một nhân vật chính, mà người này, không ai dám trêu chọc.
Quân Mộ Khuynh yên lặng đứng tại chỗ, quét mắt nhìn mọi người chung quanh, trên mặt hiện lên một mạt tươi cười, nàng đương nhiên biết mưu kế nho nhỏ này ai cũng có thể suy luận ra được, dù sao tất cả đều quá mức trùng hợp, mà Ngọc Phác lại có tật giật mình, kinh hoảng liền phun hết mọi kế hoạch ra, đây mới chính là mục đích của nàng.
Ngọc Khóa lảo đảo lui về sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế dựa lớn, trong nháy mắt liền già đi không ít, một lúc sau mới mở miệng: “Long Thiên đại nhân, nghịch tử này giao cho ngài xử lý, Ngọc mỗ… tuyệt đối không thiên vị.” Chưa có hạ lệnh, chưa có hạ lệnh chính là nghĩ sẽ làm như vậy, Xích Quân nhất định đã biết được kế hoạch mới tương kế tựu kế, Ngọc Khóa vô lực nhìn nhi tử đang quỳ trên mặt đất, đồ đệ của Long Thiên đại nhân là người có thể động sao? Hắn sao có thể sinh một nhi tử ngu như vậy?
“Ngọc thiếu gia chính là thừa nhận? Đã vậy, từ hôm nay trở đi, Nam Ngưng học viện không chào đón đồ đệ như ngươi, đương nhiên, vì bồi thường cho đồ đệ Xích Quân của ta, Ngọc trưởng trấn chỉ cần chi ra mười vạn mỏ tinh là được rồi.” Phía trước tất nhiên là ý tứ của Quân Mộ Khuynh, phía sau đương nhiên là phần cộng thêm của lão đầu bao che khuyết điểm kia rồi, hắn không có gϊếŧ Ngọc Phác ngay tại chỗ là đã nhìn mặt mũi của Ngọc Khóa lắm rồi.
Mười vạn mỏ tinh! Đây là ăn cướp đi! Nhưng Long Thiên đại nhân đã tự mình mở miệng, có thể không cấp sao? Mọi người nhao nhao nuốt nước miếng, không khỏi lui về phía sau một bước.
Quân Mộ Khuynh mím môi, liếc mắt nhìn Long Thiên, hắn mới chính là kẻ vô sỉ nhất!
“Ta chưa có hạ lệnh, là Lôi Tố, nhất định là Lôi Tố!” Ngọc Phác kinh hoảng phe phẩy cánh tay béo úc, lớn tiếng nói, không thể vào Nam Ngưng học viện, kia là nhục nhã như thế nào?
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người hướng về gương mặt đang trấn định của Lôi Tố.
Gừng càng già càng cay, Lôi Tố thản nhiên đi ra từ trong góc, dùng hành động nói cho mọi người biết việc này hắn không có liên quan, hết thảy là do Ngọc Phác hồ ngôn loạn ngữ, nếu như là người khác đã sớm tin, thế nhưng hắn lại gặp phải Quân Mộ Khuynh.
“Không biết Lôi trưởng lão giải thích thế nào?” Quân Mộ Khuynh tươi cười, thanh âm lạnh lùng làm mọi người có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Gừng già chính là gừng già, Lôi Tố trấn định như vậy, chỉ sợ là đã sớm nghĩ kỹ đường lui, nếu như Ngọc Phác thông minh hơn một chút, trấn định hơn một chút, sự tình cũng sẽ không đơn giản đến vậy.
Mọi người lẳng lặng nhìn Lôi Tố, cũng chờ hắn giải thích, nếu Lôi Tố cũng có phần trong truyện này, vậy sự tình sẽ không còn đơn giản nữa, người Lôi gia hãm hại đồ đệ của Nam Ngưng học viện, còn là đồ đệ của Long Thiên đại nhân, tội nặng như vậy, chỉ sợ Lôi gia khó mà gánh cho hết