Thái hậu Lâm Tố hận đến nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng trắng mắt với Lam Diễm Cơ, nhưng lại không thể làm gì nàng.
Cái mác quốc sư treo trên người nàng, hơn nữa Bắc Thần Y Lạc dường như rất bao che Lam Diễm Cơ, nàng chọc giận bà ta, nói năng vô lễ với bà ta, Bắc Thần Y Lạc vậy mà lại mắt nhắm mắt mở, không khiển trách lấy một câu.
" Vậy giờ thái hậu, quốc sư đã nói rõ ràng, phiền người cho ta một lời giải thích hợp lý."
Bắc Thần Y Lạc vỗ về đầu Lam Diễm Cơ, mắt lạnh như băng quét qua năm người đang quỳ dưới đất làm năm người sợ hãi run lẩy bẩy.
" Hừ, tiểu hài tử chơi đùa, Đế Quân cần thiến gì phải truy cứu tới cùng ?"
Chơi đùa ?
Nam Cung Khuynh Tuyết ở dưới phun tào, đám công chúa vương tử này chơi đùa với Bắc Thần Hoàng Liên và Bắc Thần Tịnh ?
Đó là mạng người a, vào miệng bà ta lại thành chơi đùa ? Chơi đùa với mạng người, mệt cho lão thái hậu Lâm Tố nói được câu này !
Tuy rằng ở thời đại nàng từng sống cũng gϊếŧ rất nhiều người, nhưng ở đó mạng người vẫn có giá trị, nhưng ở đây, trong cung này mạng người dường như chẳng có chút giá trị gì cả, chết thì coi như xong, đem chôn cất là được. Quả đúng là người trong hoàng thất ai cũng máu lạnh vô tình.
Nếu không phải Bắc Thần Hoàng Liên được Bắc Thần Y Lạc sủng ái, một khi gặp phải chuyện này liền âm thầm giải quyết, xem như chết đi đều không ai quản. Giống như Bắc Thần Tịnh, trong cung không mẫu phi không gia tộc, không thế lực che chở, mặc dù Bắc Thần Y Lạc đối với nàng ấy không tồi.
" Chà chà, thái hậu, người nói câu này không đúng rồi, ai lại chơi đùa với mạng người bao giờ, vết thương của Tịnh công chúa và Hoàng Liên công chúa rất nặng, nếu không phải phát hiện kịp thời và có đan dược của Đế Quân thì nhất định đã được gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng rồi a."
Thái hậu Lâm Tố :"..."
Gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng cái con khỉ !
Đây rõ ràng là cho bà ta một bạt tai, một cái bạt tai tuyệt đối vang rất to, vô cùng to !
Lam Diễm Cơ công khai chống lại Thái hậu Lâm Tố, thậm chí còn đem lời của bà ta phủ quyết, không khác nào nàng hung hăng tát vào mặt già của Lâm Tố làm bà ta đối nàng đã hận bây giờ cả ý muốn bóp chết nàng cũng có luôn.
Lam Diễm Cơ lè lưỡi, trên mặt một bộ "ta chỉ nói sự thật mà thôi". Thật ra chính nàng cũng biết tình huống hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm, mạng của Bắc Thần Tịnh không đáng quan tâm, dẫu sao cũng là nữ nhi của kẻ phản bội, nhưng Bắc Thần Hoàng Liên mà chết thì người kia cũng sẽ bị phản phệ, tổn thương đến linh hồn, đây không phải là chuyện nhỏ.
Mỗi lần một Đế Quân lên ngôi, đều phải thề trên linh hồn của mình, bảo vệ người đó cho đến khi người đó đoạt xá trùng sinh thành công. Nếu lỡ may xảy ra chuyện thì không chỉ người đó, Bắc Thần Y Lạc, nàng và cả Mạnh Chương đều sẽ gặp chuyện lớn rồi.
Bắc Thần Y Lạc giận đến tím mặt cũng là chuyện thường tình.
Ngay khi Lam Diễm Cơ vừa nói xong, bên ngoài điện đã vang lên tiếng khóc lóc vô cùng đáng thương. Ba nữ nhân tuổi tác cách nhau khá xa mặt mày méo mó lấm lem, nước mắt nước mũi giàn dụa, khóc lóc như chó nhà có tang vội vã bước vào, đến cả lễ cũng chẳng thèm thực hiện liền lập tức quỳ xuống, vô cùng đáng thương kêu gào :
" Đế Quân, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta a !"
" Đúng đúng, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta !"
" Các công chúa vương tử chỉ là ham chơi đùa nghịch, người làm sao muốn mạng của chúng a, chúng vốn trẻ người non dạ !"
" Đế Quân...."
Ba người ngươi một câu ta một câu, lại ta một câu ngươi một câu, chỉ có ba người ba cái miệng đã đem cung điện ồn ào thành cái chợ, ba nữ nhân càng nói càng hăng, khóc cũng càng hăng say không biết điểm dừng.
Rắc !!!
Lập tức đem cơn giận vừa mới áp chế xuống của Bắc Thần Y Lạc lần nữa bùng nổ, bàn tay ngọc ngà trắng nõn đặt trên tay ghế liền dùng lực một chút, tay ghế chạm khắc long uốn lượn lập tức hoá thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, vang lên một tiếng vang nhỏ nhẹ, nhưng tiếng vang này lập tức đem ba nữ nhân đang khóc nháo bên dưới làm cho câm nín, không dám khóc nữa.
" Sao không khóc nữa đi ?"
Ba nữ nhân :"..."
" Sao không la lối nữa đi ?"
Ba nữ nhân :"..."
Khí tức trên người Đế Quân đang thay đổi.
Bắc Thần Y Lạc từng câu từng chữ nhả ra, như là dẫn lối bọn họ xuống Địa Ngục tâm sự với Diêm vương đại nhân :
" Nếu còn muốn khóc, muốn la, lôi ra ngoài đánh đến khi nào hết khóc hết nháo thì thôi."
Đánh đến hết khóc hết nháo ? Thà nói trắng ra là đánh đến chết luôn đi, bởi vì chỉ có người chết, mới không khóc không nháo !!!