Chấp Minh bị nàng lắc đến điên, hất mạnh tay nàng ra, hắn mạnh mẽ xoa xoa mi tâm, nhức đầu nói :
" Ngươi gấp cái quái gì ?"
" Gấp chứ sao không, ta còn chưa được nhìn ngắm qua Bắc Thâm Đế Quốc này a !"
Trước khi nàng đủ thực lực rồi rời khỏi Đế quốc này, nàng nhất định phải ngắm nó một lần, nghe nói nơi đây vừa đẹp vừa giàu có, nhất định có rất nhiều kỳ chân dị bảo. Thiên tài địa bảo ở Phong Dung Quốc cũng rất nhiều, nhưng dù sao cũng là một quốc gia cỡ trung, làm sao có thể so sánh với một đế quốc khổng lồ như Bắc Thâm Đế Quốc được ?
Không xem thật phí ! Nhất định phải mở rộng tầm mắt !
Nghĩ đến đây mắt Nam Cung Khuynh Tuyết toả sáng, thẩn thờ cười cười.
Chấp Minh mặt có chút biến đen nhìn thiếu nữ trước mắt. Hắn thở dài một hơi, làm sư phụ nàng bao nhiêu lâu, hắn sao có thể không hiểu tính tình đồ nhi của mình ? Mặt ngoài nhìn ngây thơ vô hại, bên trong rõ ràng là sát thủ đến từ cái thế kỷ XXII nào đó kia, ám sát dụng độc đều am hiểu, đặc biệt vô cùng thích thiên tài địa bảo, nàng lúc đầu bái sư còn không phải khoét mất vài viên đan dược cao cấp mà hắn luyện chế sao ?
Nghĩ lại, Chấp Minh cảm thấy đau lòng muốn chết !
Nhưng.....người kia hoàn toàn không chịu tiết lộ một chút tin tức từ chủ nhân của y cho hắn, miệng còn kín hơn cả vỏ con trai, nói đông nói tây nói thế nào cũng không cạy ra được, nửa chữ liên quan cũng không nói ra !
Việc này không biết có ảnh hưởng đến vị Đế Quân kia không, nếu để Bắc Thần Y Lạc biết chuyện Cổ Võ Thư của nàng ta biến mất sẽ mang đến phiền phức không nhỏ !
Thậm chí cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ !!!
Chấp Minh cũng không muốn nghĩ đến cái vấn đề này nữa, suy cho cùng càng nghĩ càng rối loạn. Hắn hung tợn nhìn Nam Cung Khuynh Tuyết đang cười đến ngây ngô của nàng, hét lớn :
" Cười cái gì mà cười, lập tức cút vào Cổ Võ Thư tu luyện cho ta ! Tối nay không đột phá một cấp thì đừng vác mặt đến tìm ta !"
Nam Cung Khuynh Tuyết bừng tĩnh, u oán nhìn Chấp Minh, nói :
" Sư phụ, người chưa nói cho ta biết đường rời khỏi hoàng cung !"
" Đợi ngươi đạt đến Đấu Tôn, ta sẽ nói cho ngươi !"
Đấu Tôn ?
Nam Cung Khuynh Tuyết thật muốn thổ huyết, Đấu Tôn ?
Nàng bây giờ chỉ là một Đấu Sư cấp ba a, đợi đến Đấu Tôn thì biết đợi đến đời nào ?
Thật quá đáng !
" Con đường có thể rời hoàng cung này, chính là con đường mòn xuyên qua núi phía sau hoàng cung này."
Chấp Minh nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói.
" Con đường mòn xuyên qua núi ?"
" Đúng vậy, hoàng cung Bắc Thâm Đế Quốc vốn được xây dựng bao quanh là núi, dễ thủ khó công (dễ phòng thủ, khó công phá ), càng đặc biệt chưa Đế Quốc nào có thể đủ sức đánh lén thành công, tuy rằng đường mòn rất nhiều, biết vì sao không ?"
Chấp Minh liếc mắt qua nhìn nàng, đáy mắt loé tinh quang. Bắc Thâm Đế Quốc tồn tại đã hơn vạn năm, phần lớn đều liên quan đến các đời Đế Quân và những ngọn núi này. Nhưng...hắn tuyệt đối không tin, cho dù có những ngọn núi đó đi chăng nữa, hay các đời Đế Quân đều là cường giả thì không đời nào đủ sức chống trọi lại liên minh của cả bốn Đế Quốc, nhất định là còn bí mật nào đó, một tồn tại nào đó mà Bắc Thâm Đế đã che giấu hơn vạn năm.
Nam Cung Khuynh Tuyết chờ mong nhìn hắn.
Đáng tiếc Chấp Minh lại gương lên đôi môi mỏng, tựa tiếu phi tiếu nói một lời như tạt thẳng chậu nước lạnh lên đầu nàng :
" Đợi tiểu đồ nhi tu luyện tấn cấp đi, vi sư sẽ nói cho ngươi biết, nhưng nhắc nhở ngươi chút nhé, đồ nhi ngoan....."
Chấp Minh đứng dậy, tiến sát lại bên cạnh nàng, nói nhỏ :
" Tốt nhất đừng dại dột chạy vào những con đường mòn đó, nếu không con sẽ chỉ còn là bộ xương trắng thôi đấy, cho dù con có Thần thú thượng cổ Thủy Kỳ Lân, nếu con may mắn thoát được, thì một khi kinh động đến mấy con quái vật ở trong hoàng cung này, vi sư cũng vô pháp cứu con, con biết hậu quả nghiêm trọng thế nào mà, bị xem là thích khách, tội không nhẹ đâu !"