Chỉ một cái động tác chào hỏi của Nam Cung Khuynh Tuyết, Bắc Thần Hoàng Liên liền nhìn ra vết thương trên tay nàng. Nhận được ánh mắt dò xét của tiểu công chúa, trong lòng nàng dấy lên một nỗi bất an không rõ nguyên nhân.
Như nhận được ánh mắt nghi ngờ của Bắc Thần Hoàng Liên dán trên tay nàng, Nam Cung Khuynh Tuyết đưa tay nhẹ kéo ống tay áo lại, che đi vết thương, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện, Bắc Thần Hoàng Liên nhìn một lúc, sau đem mắt dời qua Nam Cung Giai Kỳ.
" Vị này là Nam Cung Giai Kỳ. Quả đúng là giai nhân tuyệt sắc."
Nam Cung Giai Kỳ được tán dương, cả khuôn mặt bỗng trở nên đỏ hồng, trông vô cùng xinh đẹp.
Nam Cung Khuynh Tuyết nhíu chặt mày, bàn tay trống ống tay áo nắm chặt, lòng nàng như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng không thôi, nàng chăm chăm nhìn Hoàng Liên công chúa, nàng công chúa nhỏ này, không đơn giản như tiểu hài tử.
" Hoàng Liên công chúa không phải kẻ đầu óc đơn giản như hai vị tỷ tỷ và vị muội muội của ngươi, nàng ta độc sủng ái của Bắc Thần Y Lạc lâu như vậy, tâm cơ không thấp đâu, đầu óc của nàng ta cũng hơn ngươi rất nhiều, cẩn thận một chút đi."
Nam Cung Khuynh Tuyết không đáp, đáy mắt ẩn ẩn một tia sáng nhỏ vụt qua, rất nhanh lại biến mất, nàng biết Chấp Minh nói đúng, tuy rằng đang nói chuyện với ba tỷ muội Nam Cung, nhưng ánh mắt vẫn liếc qua nàng, căn bản như bắt được cái đuôi của nàng. Thân thể nàng không tự chủ được run rẫy, có chút sợ hãi.....
Nữ nhân trong cung cấm thật đáng sợ, kể cả tiểu hài tử cũng như vậy !
Bắc Thần Hoàng Liên nhàm chán liếc qua ba người Nam Cung, thân hình nhỏ bé ngồi trên chủ vị, cả người toát ra hơi thở cao quý.
" Nam Cung Khuynh Tuyết, Khuynh Tuyết, không biết Hoàng Liên có thể gọi như vậy hay không ?"
Nam Cung Khuynh Tuyết sửng sốt, không khỏi tò mò nhìn Bắc Thần Hoàng Liên. Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu :
" Được."
Bắc Thần Hoàng Liên tươi cười, bước xuống khỏi chủ vị, tiến lại gần nàng, thân thiện nói :
" Hôm qua không chu đáo tiếp đãi, hôm nay Đế muội muốn tổ chức tiệc tiếp đón tứ vị công chúa, không biết ý của các công chúa thế nào ?"
Nam Cung Khuynh Tuyết trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu, mà ba người Nam Cung Tuệ Tình đã gật đầu như điên.
Nhưng bỗng nhiên nhận ra có gì không ổn, Nam Cung Lam Yên quay lại hỏi Bắc Thần Hoàng Liên, ánh mắt sáng lên đầy tò mò :
" Hoàng Liên công chúa, Đế muội.... ?
" Là muội muội ruột của Đế Quân, Bắc Thần Ứng Diễm."
Bắc Thần Hoàng Liên không mặn không nhạt đáp, ánh mắt có chút lơ đễnh, thậm chí không nhìn Nam Cung Lam Yên một cái, thật như đang tự trả lời với chính mình.
" Nói là danh nghĩa là Đế muội, nhưng Bắc Thần Ứng Diễm đối với Bắc Thần Y Lạc bằng mặt không bằng lòng."
Chấp Minh từ Võ Cổ Thư truyền âm ra, thanh âm lạnh lẽo thậm chí là chán ghét.
Nam Cung Khuynh Tuyết có chút bất ngờ, hỏi :
" Ngươi ghét Bắc Thần Ứng Diễm ?"
Bàn tay của Chấp Minh nắm chặt, môi trắng bệch, lắc đầu :
" Ngươi không cần biết chuyện này, chuyện không liên quan đến ngươi."
Nam Cung Khuynh Tuyết im lặng, chuyện này nàng thấy có chút bí ẩn, không lẽ việc Chấp Minh bị giam trong võ cổ thư là do Bắc Thần Ứng Diễm ?
Nàng không tiếp tục gặn hỏi, nhưng vẫn không chút chú ý xung quanh, mãi đến khi một cơn đau thấu xương truyền đến, nàng theo bản năng ôm lấy cánh tay :
" A !"
Tuy giọng nàng không lớn, chỉ là Bắc Thần Hoàng Liên bắt ngay được điểm yếu, bàn tay nhỏ càng nắm chặt cánh tay của nàng. Bởi vì trước khi nàng xuyên tới đây, ' Nam Cung Khuynh Tuyết ' chưa có một ngày sống tốt, cơm ba bữa cũng không đủ, thân hình gầy yếu so với Bắc Thần Hoàng Liên chỉ lớn hơn một chút xíu.
" Khuynh Tuyết ?"