Khi đến gần nàng, lão ném mạnh túi giấy về phía nàng, bột trắng từ trong đó bay ra. Bắc Thần Y Lạc tay che mũi, nhún người bay về phía sau, nhưng bỗng một con côn trùng nhỏ bám vào cổ nàng, nhẹ nhàng chui vào trong da. Bắc Thần Y Lạc nhíu mày, đưa tay sờ sờ lên cổ, mặt nàng trầm xuống :
" Thiên Trùng cổ ?"
Thiên Trùng cổ, không ai không biết. Đây là một loại cổ từ khi Thiên Địa xuất hiện đã tồn tại, được coi là chúa của các loại cổ_Cổ Vương. Nó tồn tại dựa trên việc cắn nuốt linh hồn và huyết nhục của vật chủ bị nó bám vào. Nhưng kỳ diệu cổ trùng này không làm vật chủ chết ngay, chỉ khi đến kỳ trăng tròn, cổ trùng sẽ khiến vật chủ đau đớn đến chết đi sống lại.
Nhưng loại cổ này đã biến mất từ rất lâu, không ngờ đám người này lại nắm trong tay loại cổ nguy hiểm này. Bắc Thần Y Lạc nheo nheo mắt, một cơn đau truyền khắp cơ thể, nàng cắn răng, khuôn mặt trắng bệch. Cổ trùng bắt đầu cắn nuốt huyết nhục của nàng.
Nhân lúc nàng không chú ý, lão giả bạch y hung hăng đâm một kiếm vào vai Bắc Thần Y Lạc.
" Muốn chết !"
Nàng tức giận vung kiếm, cuồng phong ầm ầm nổi lên, phá nát toàn bộ cây cối ở một vùng, tất nhiên cuồng phong cũng nghiền nát lão giả và những người còn lại của Tây Môn Đế Quốc.
Hộc hộc....
Nàng mệt mỏi quỳ xuống, phải dùng kiếm chống đỡ thân thể mới không ngã.....
_ Hoàng cung _
Nô tỳ dẫn bốn người Nam Cung Khuynh Tuyết hướng một tẩm cung lộng lẫy đi tới. Bất chợt khi bước qua một cung điện xa hoa, cửa bằng gỗ lim quý giá, trên bảng treo viết những chữ rồng bay phượng múa ' Ngự thư phòng.' lòng Bắc Thần Y Lạc đột nhiên run lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt. Nam Cung Tuệ Tình không kiên nhẫn gắt lên :
" Nam Cung Khuynh Tuyết, nhìn đủ chưa, chẳng lẽ ngươi nhìn vàng chưa chán à ? Chữ viết cũng có đẹp gì đâu !"
Nam Cung Khuynh Tuyết khẽ đảo mắt qua nàng ta, chỉ thấy sắc mặt nô tỳ dẫn đường càng ngày càng trầm xuống, nô tỳ đó cười lạnh :
" Chữ viết đó do chính tay tiền nhiệm quốc sư viết, công chúa thỉnh người tôn trọng, chớ ở đây hồ ngôn loạn ngữ !"
Tiền nhiệm quốc sư ? Quân Tường đại nhân ?
Nam Cung Tuệ Tình cứng họng, tất nhiên là sớm bị doạ sợ bởi lão giả quốc sư đó. Nô tỳ quay người tiếp tục đi, bốn người đều tiếp tục di chuyển.
Tới nơi được gọi là Tĩnh La Cung, nô tỳ dẫn đường khẽ cúi người sau đó biến mất vô tung vô ảnh, Nam Cung Khuynh Tuyết không khỏi tặc lưỡi :
" Cả nô tỳ mà cũng có thực lực có thể so sánh với cường giả các quốc gia khác, ghê thật !"
Tĩnh La Cung, là tẩm cung bỏ trống nhưng rộng rãi, quả thật không nằm ở vị trí quá tốt, nhưng lại được xây dựng vô cùng cầu kỳ, từng cây trụ khổng lồ được khắc hoa văn tinh xảo, khung cảnh cũng được làm kỹ lưỡng, từ núi giả đến hồ nước, tất cả đều đẹp không chỗ chê được. Nam Cung Lam Yên kinh ngạt mở to mắt :
" Đẹp, thật đẹp."
Nam Cung Khuynh Tuyết dĩ nhiên không muốn cùng ba người dây dưa liền chuồn đi, tìm một căn phòng ở phía Đông Tĩnh La Cung.
Bên trong Võ Cổ Thư, Chấp Minh truyền âm cho nàng :
" Khuynh Tuyết, khi đi qua ngự thư phòng, ngươi có cảm thấy có gì đó không ?"
" Có, ta nghĩ đó là Võ Cổ Thư."
Bởi vì Chấp Minh, Võ Cổ Thư đều khế ước với nàng, cho nên đối với cảm nhận của nàng Chấp Minh đều rõ.
Võ Cổ Thư mà nàng giữ chưa hoàn thiện, dường như nó bị chia làm hai nửa, không ngờ nàng có thể tìm được nữa còn lại ở Bắc Thâm Đế Quốc.
" Võ Cổ Thư ẩn chứa nhiều bí mật, tiểu nha đầu, nếu tìm được nửa còn lại rồi khế ước, nói không chừng thực lực của nha đầu ngươi có thể tăng lên đáng kể !"
Chấp Minh cũng vô cùng hưng phấn, chỉ cần có nửa còn lại của Võ Cổ Thư, thực lực y cũng lập tức khôi phục không ít, biết đâu còn có thể trở lại hình dáng xưa kia ?