“Hiền điệt, chuyện ngươi đánh Kiến Ninh không cần lo lắng, có bá phụ ở trên triều đình che chở cho ngươi, bảo đảm không có một tên Ngôn quan Ngự Sử nào dám nói thừa một câu. Nhưng mà bá phụ còn có một chuyện nhỏ, muốn nhờ hiền điệt giúp đỡ.” Ngao Bái nắm lấy tay Ngô Viễn Minh hết sức thân thiết, cái ánh mắt hiền lành cùng giọng nói ấm áp kia, còn thật có vẻ giống như thế bá phụ nói chuyện với thế điệt tử vậy. Mà Ngô Viễn Minh cũng làm ra vẻ một đứa cháu hiếu thảo nghe lời, cung kính hỏi: “Bá phụ thâm ân hậu ái như vậy, tiểu điệt có chết cũng không quên. Bá phụ có việc xin cứ sai bảo, chỉ cần là tiểu điệt đủ sức làm được, tiểu điệt nhất định liều mình làm xong.”
“Chuyện nó là thế này, lão phu muốn hiền điệt giúp tìm một người, người này tên là Ngũ Thứ Hữu.” Sắc mặt Ngao Bái lúc này có vẻ khá nghiêm túc, rõ ràng là đối với gã Ngũ Thứ Hữu này khá là coi trọng. Mà hệ thống tình báo của Ngô Tam Quế biểu hiện ‘thần thông quảng đại’ như thế, nên Ngao Bái bèn nghĩ đến việc nhờ Ngô Viễn Minh giúp đỡ.
“Ngũ Thứ Hữu?” Ngô Viễn Minh ngẩn người. Hắn đương nhiên biết gã Ngũ Thứ Hữu này là tình trong mộng của Tô Ma Lạt Cô, không khỏi trong lòng cười thầm việc Ngao Bái lại sợ một gã thư sinh hủ nho trói gà không chặt đến như thế, nhưng để giữ mặt mũi cả hai bên Ngô Viễn Minh bèn ra vẻ kinh ngạc: “Ngũ Thứ Hữu? Có phải là tên Ngũ Thứ Hữu năm Khang Hi nguyên niên đã viết ‘Khuyên đất loạn quốc luận’(Luận bàn việc khuyên đất làm loạn nước) trên khoa trường không?”
“Hiền điệt cũng biết ‘Khuyên đất loạn quốc luận’ sao? Làm sao biết được?” Ngao Bái đối với phản ứng của Ngô Viễn Minh cũng khẽ giật mình một phen, bởi vì mũi dùi của bài văn chương mà Ngũ Thứ Hữu làm kia chỉ thẳng vào quốc sách khuyên đất của triều Thanh mà Ngao Bái là người chấp hành chủ yếu, cho nên Ngao Bái đem chuyện này che giấu thật kĩ, không chỉ là dân thường trăm họ không biết đến, đến cả văn võ bá quan trong triều cũng chẳng mấy ai biết được, cho nên khi Ngô Viễn Minh kêu đến tên bài văn này, Ngao Bái mới kinh hãi. Nhưng Ngao Bái hơi suy nghĩ một chút lại tìm ra một lý do giùm cho Ngô Viễn Minh đang không biết trả lời sao, giơ ngón cái hướng Ngô Viễn Minh nói: “Bình Tây Vương quả nhiên tai mắt khắp nơi, lão phu còn tự cho là thông minh đem chuyện này giấu kín như bưng, không ngờ vẫn là không thoát khỏi con mắt của Bình Tây Vương.”
“Thế bá quá khen.” Ngô Viễn Minh ậm ừ đáp lời, trong lòng thầm lau mồ hôi lạnh. Bài văn công kích Ngao Bái kia phải sau khi Ngao Bái thất thế mới công bố khắp thiên hạ, nếu Ngao Bái suy xét tử tế một chút, mình sao tránh khỏi lộ tẩy. Ngô Viễn Minh vội vàng nói lảng sang truyện khác: “Tên hủ nho Ngũ Thứ Hữu này cũng quá mức hồ đồ, Đại Thanh ta lấy Bát Kỳ làm gốc, sau khi nhập qua không biết sống làm sao, nếu không lấy việc khoanh đất giải quyết việc sinh nhai của con em Bát Kỳ, Đại Thanh ta lập quốc bằng cách nào đây?”
“Theo như tiểu điệt thấy, Đại Thanh ta không những phải tiếp tục khoanh đất, mà còn phải mở rộng hơn nữa diện tích khoanh đất, nếu không con em Bát Kỳ chúng ta sau này sinh con đẻ cái, vậy con cái họ làm gì để ăn? Mà năm tỉnh phương Bắc đất đai cằn cỗi, sao so được xứ Giang Nam màu mở kia? Con em Bát Kỳ chúng ta vì Đại Thanh mà lập công dựng nghiệp, đánh được một mảnh non sông gấm vóc này, vậy thì nơi đất đai màu mỡ nhất, đương nhiên phải thuộc về sở hữu của con em Bát Kỳ chúng ta!” Nói đến lúc kích động, Ngô Viễn Minh vung tay múa chân, nước miếng tung tóe đọc vè đọc ngữ: “Khoanh mới tốt, khoanh mới hay, khoanh đất khoanh đất hay! Thế bá khoanh đất vì Bát Kỳ, con em Bát Kỳ vì thế bá! Bát kỳ khoanh đất, lợi nước lợi nhà! Thế bá, ngài vì Bát Kỳ ta mà khổ công gắng sức, tấm lòng cao xa, quả thật là tấm gương cho Kỳ nhân chúng ta, là người dẫn đường cho Kỳ nhân chúng ta! Là ánh mặt trời của Kỳ nhân chúng ta! Ra biển nghe thuyền trưởng, Bát kỳ dương oai nghe thế bá …”
“Lão Ngao mập, ngươi mặc sức khoanh đi, ngươi khoanh càng nhiều, người Hán hận ngươi càng lớn! Đến khi ông già ta khởi binh, thì người Hán trong thiên hạ mới không đứng về phía ngươi.” Ngô Viễn Minh đem chính sách khoanh đất hại nước hại dân tâng bốc tận mây xanh, trong lòng lại điên cuồng cười nhạo sự ngu xuẩn và thiển cận của Ngao Bái. Mà Ngao Bái nào biết trong lời Ngô Viễn Minh lại bao hàm dã tâm, càng lại chưa từng nghe qua những lời tâng bốc đã trải qua vô số kiểm nghiệm đến từ thế kỷ hai mươi mốt, vừa được Ngô Viễn Minh nịnh nọt như vậy, Ngao Bái tuy chưa đến mức lâng lâng đê mê, nhưng cũng cảm thấy mình đối với Bát Kỳ đúng là công lao khổ cực, chỉ tiếc là trên đời này người tri âm hiểu chuyện như Ngô Ứng Hùng này thật quá ít, khiến cho mình bị người trong thiên hạ hiểu lầm, càng làm cho lũ Ngũ Thứ Hữu , Tô Khắc Tát Cáp bôi đen hãm hại, thật quá mức oan uổng.
“Hiền điệt à, ngươi còn tâng bốc nữa, lão phu sắp đỏ hết mặt đây.” Ngao Bái bật cười ngắt cơn nịnh nọt thao thao bất tuyệt của Ngô Viễn Minh, nghiêm mặt nói: “Hiền điệt, tên Ngũ Thứ Hữu kia không chỉ đơn giản là nặng lời công kích lão phu mà thôi, theo lão phu được biết, tên Ngũ Thứ Hữu kia chính là tổng quân sư chuyên vạch ra kế sách giúp Khang tiểu Tam đối phó lão phu, chiêu chiêu hành động của Khang tiểu Tam kia, toàn do gã Ngũ Thứ Hữu ấy nấp đằng sau chỉ điểm, vì Khang tiểu Tam ra mưu tính kế.”
“Lạ thật? Chẳng lẽ là tình báo của Ngao lão đầu sai? Việc thằng tiểu quỷ Khang Hi bắt Ngao Bái không phải là do chính hắn suy tính cùng quyết đoán hành động sao? Ngũ Thứ Hữu chẳng qua chỉ là một lão giáo quèn dạy học cho Khang Hi thôi, liên quan quái gì đến Ngũ Thứ Hữu chứ?” Ngô Viễn Minh trong lòng hết sức nghi ngờ, nhưng Ngô Viễn Minh lúc này còn nhớ rất rõ là gã Ngũ Thứ Hữu hiện đang ẩn nấp trong nhà đại học sĩ Sách Ngạch Đồ, liền rất sảng khoái chấp nhận, nói: “Thế bá yên tâm, tiểu điệt dù rằng có phải lật tung khắp thành Bắc Kinh lên, cũng phải đem tên Ngũ Thứ Hữu bắt lại, giao cho thế bá trị tội.”
“Như vậy xin nhờ thế điệt.” Ngao Bái ra vẻ vô tâm thuận miệng cảm tạ: “Đương nhiên lão phu cũng không để cho hiền điệt vất vả công không đâu, tên Ngũ Thứ Hữu kia cùng một ả Kỳ nhân tên là Tô Ma Lạt Cô thân thiết, mà ả Tô Ma Lạt Cô ấy trông cũng chẳng kém vị hôn thê của Ngụy Đông Đình, xong chuyện, ả Tô Ma Lạt Cô kia chính là của hiền điệt.”
“Miễn, ta đối với con ả ấy không hứng thú.” Ngô Viễn Minh mặt khổ sở thầm nhủ. Nhưng không đợi Ngô Viễn Minh cự tuyệt, Ban Bố Nhĩ Thiện đã vào thư phòng, chắp tay hướng Ngao Bái nói: “Tướng gia, vệ đội ba trăm hai mươi người của ngài đã được triệu tập toàn bộ đến Tây viện, cùng với ả Sử Giám Mai kia nữa, cũng đã dấu diếm phu nhân đem nàng trói đến Tây viện, bước tiếp theo xử lý thế nào, xin tướng gia chỉ dạy.”
Ngao Bái nhìn Ngô Viễn Minh mỉm cười nói: “Hiền điệt, có thể bắt được tên phản đồ trong vệ đội của lão phu hay không, cùng với có thể khiến đám chó săn của Khang tiểu Tam nhảy vào chỗ chết, toàn nhìn ngươi cả.” Nói đến đây, gương mặt già của Ngao Bái hơi đỏ lên, nói: “Hiền điệt, thủ đoạn mà ngươi định dùng với Sử Giám Mai, hay để mai hãy bắt đầu. Tối hôm nay, để lão phu thẩm vấn Sử Giám Mai một đêm.”
“Lão già dê, muốn làm người đầu tiên của Sử Giám Mai thì nói quách cho rồi.” Ngô Viễn Minh trong lòng mắng thầm một tiếng, miệng mồm lại cung kính hết sức đáp lời: “Thế bá yên tâm, tiểu điệt đã rõ.”
“Ngô thế tử, mời đi cùng ta.” Sóng vai cùng Ngô Viễn Minh bước ra, cặp mắt tam giác của Ban Bố Nhĩ Thiện lập lòe, khóe mắt thường liếc nhìn Ngô Viễn Minh, ánh mắt rất phức tạp, giống như là ghen ghét việc Ngô Viễn Minh vừa nương nhờ Ngao Bái lập tức đã được trọng dụng, lại có ý đề phòng với Ngô Viễn Minh. Ngô Viễn Minh biết là hắn sợ mình nắm được những hành động dơ bẩn kia của hắn, nhưng Ngô Viễn Minh lúc này không tính quá mức nổi bật, cũng không gấp cùng hắn biện bạch cõi lòng, chỉ ngẩng đầu đi thẳng, đầy vẻ tự tin.
Đến Tây viện Ngao phủ, trong viện đã đầu người nhấp nhô, ba trăm hai mươi tên thân binh lưng hùm vai gấu của Ngao Bái đã đồng loạt tụ tập trong viện, tụm năm tụm ba tụ lại nói chuyện cùng nhau, chủ đề đương nhiên là thắc mắc Ngao Bái vì sao đem thân binh gọi hết vào đây, càng nhiều gã lại dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn hướng nàng Sử Giám Mai đang bị trói trên cây, chụm đầu bàn luận, thỉnh thoảng còn nổ ra từng tràng cười hô hố. Mà Sử Giám Mai lại mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy, sợ hãi nhìn đám đông thân binh da^ʍ tục kia của Ngao Bái, dường như đã đoán được số phận thê thảm mà mình sắp gặp phải.
“Tất cả đứng nghiêm, thế tử Bình Tây Vương tới.” Ban Bố Nhĩ Thiện quát to một tiếng, thúc dục đám thân binh của Ngao Bái xếp hàng. Đợi tất cả đều chỉnh tề, Ban Bố Nhĩ Thiện mới đưa Ngô Viễn Minh đưa đến đầu hàng, chỉ vào Ngô Viễn Minh mà nói: “Nghe cho rõ đây, vị này là thế tử Bình Tây vương Ngô Ứng Hùng Ngô thế tử, cũng là thế điệt của Ngao tướng gia của chúng ta, mọi người làm quen dần với thế tử đi, sau này nếu gặp nhau trên phố, đàng hoàng một chút, lễ phép một chút, rõ chưa?”
“Rõ!” Ngao Bái tuy là kẻ tàn bạo háo sắc, nhưng cầm quân đánh trận lại là nhân vật có thể so ngang ngửa với cả Ngô Tam Quế, ba trăm hai mươi tên thân binh đáp lời hết sức đồng thanh, không hề có một điểm chệch choạc nào. Ban Bố Nhĩ Thiện còn nói thêm: “Hôm nay gọi mọi người đến đây đông đủ, chính là vì tướng gia đã tra ra, trong số các ngươi có kẻ ăn cháo đá bát, một tên phản bội tính hãm hại Ngao tướng gia.”
“Phản đồ? Nội gian?” Bất kể đám thân binh của Ngao Bái đều rất kinh hãi, nhưng vẫn không hề rối loạn, chỉ là đứng ở trong hàng buột miệng kêu một ít mà thôi. Ban Bố Nhĩ Thiện khoát tay nói: “Các ngươi không cần hoảng, cũng không cần phải sợ tướng gia sẽ oan uổng các ngươi. Ngao tướng gia đã tính đâu ra đấy, sẽ không oan uổng bất cứ một thuộc hạ trung thành một dạ với mình. Hôm nay Ngao tướng gia mời Ngô thế tử đến đây, chính là xin Ngô thế tử thi triển diệu kế, bắt lấy tên phản đồ chân chính mà không oan uổng cho ai.”
“Thi triển kế hay gì thế?”Đám thân binh của Ngao Bái trong lòng đều nghi ngờ. Đúng lúc này, Ngô Viễn Minh đứng ra, chỉ vào nàng Sử Giám Mai tuy bị trói nhưng vẫn quyến rũ vô cùng, nói: “Các vị huynh đệ của phủ Ngao tướng gia, xin mời nhìn ả vốn là nha hoàn Tố Thu của hậu viện tướng gia, thật ra ả tên thật là Sử Giám Mai, là kẻ nằm vùng do gian nhân phái đến phủ tướng gia, cái tên phản đồ ăn cháo đá bát trong các ngươi, chính là đồng đảng của ả.”
Thân binh Ngao phủ đều im phăng phắc, không ít thân binh có kinh nghiệm phong phú đã đoán được Ngô Viễn Minh tính làm gì tiếp theo, càng nín thở cố bình tĩnh nhìn Ngô Viễn Minh, chờ đợi bước tiếp theo của hắn. Ngô Viễn Minh cũng không làm chúng thất vọng, bước đến bên cạnh Sử Giám Mai, đưa tay dâʍ đãиɠ sờ soạng gương mặt vừa mịn màng vừa xinh đẹp của Sử Giám Mai, rụt tay về đưa lên mũi ngửi, đám thân binh của Ngao Bái lập tức nổ ra một tràng cười dâʍ đãиɠ: “Thơm thật đấy!” Sử Giám Mai thì vừa thẹn vừa giận, há mồm mắng lớn: “Tiểu Hán gian, cẩu tặc, ngươi sẽ không chết yên thân đâu!”
“Giám Mai cô nương, bây giờ cô hối hận còn kịp.” Ngô Viễn Minh cười lạnh lùng nói: “Nếu như cô chịu nói ra đồng đảng của cô là ai, bản thế tử dùng cái đầu trên cổ này bảo đảm cô bình yên, thậm chí còn bảo đảm cô cả đời ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý hưởng mãi không xong.”
“Phì!” Sử Giám Mai nhổ toẹt một bãi nước bọt lên mặt Ngô Viễn Minh, mắng to: “Cẩu tặc, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Bà đây xui xẻo bị ngươi bán đứng, cũng không thèm nghĩ đến việc sống sót ra khỏi cửa Ngao Bái này rồi, nhưng muốn cô nãi nãi bán đứng bạn bè, chớ mơ!”
Ngô Viễn Minh lười biếng chẳng thèm để ý đến lời chửi mắng của Sử Giám Mai, chỉ là đưa tay chỉ đám thân binh nói: “Trong số các ngươi có một tên phản đồ, bản thế tử cũng cho ngươi một cơ hội ghìm cương trước vực sâu, bây giờ bước ra, bản thế tử cũng đảm bảo ngươi có thể sống, mà đồng đảng Sử Giám Mai của ngươi cũng có thể an bình thoát nạn. Là sống hay chết, chỉ trong một suy nghĩ của ngươi thôi.”
“Tuyệt đối không được bước ra.” Sử Giám Mai giãy dụa hét lớn: “Tuyệt đối không nên bị mắc lừa, đừng để ý đến ta, cứ để cho ta chết.”
“Không dám bước ra sao?” Ngô Viễn Minh thấy đám thân binh của Ngao Bái rất lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì, liền cười đểu cáng: “Không bước ra cũng được, bản thế tử tự mình tìm. Cứ vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, ba trăm hai mươi người các ngươi chia làm mười sáu tổ, mỗi tổ hai mươi người hàng ngày thay phiên, chia nhau hưởng thụ vị Sử Giám Mai Sử cô nương này, cho đến khi vị Sử cô nương này giao ra đồng đảng! Nếu ai không muốn hưởng thụ, hoặc là lâm trận bỏ trốn, kẻ đó là phản đồ! Có ai không đồng ý không?”
“Đồng ý!” Đám thân binh của Ngao Bái liên tục kêu to, tiếng cười dâʍ đãиɠ lập tức tràn ngập trong Tây viện Ngao phủ. Mà Sử Giám Mai lại tức đến nổ đom đóm mắt, mắt nhìn Ngô Viễn Minh chằm chằm như có lửa, nghiến răng nói: “Tên họ Ngô kia, ngươi … ngươi thật vô sỉ!”
“Còn có thể vô sỉ hơn nữa.” Ngô Viễn Minh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của Sử Giám Mai, khẽ thấp giọng cười đểu nói: “Như Ngụy Đông Đình Ngụy biểu ca của cô biết được việc cô sắp gặp phải, hắn sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Hắn có vò đầu tìm cách mạo hiểm tới nhà Ngao Bái cứu cô không đây? Mà nếu như Ngụy Đông Đình ra tay rồi, đám Cưỡng Lư tử, Mục Tử Hú cùng Hách Lão Tứ vừa đánh ta xong có tới giúp đỡ không? Đến lúc đó, hắc hắc.”
“Không được thông báo cho biểu ca ta…” Sử Giám Mai hồn phi phách tán chưa kịp kêu lên, Ngô Viễn Minh đã đem một khối khăn tay nhét vào miệng nàng, cố ý lớn tiếng kêu: “Đem Sử Giám Mai nhốt vào trong địa lao, coi giữ thật nghiêm. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hai mươi người chia nhau hầu hạ ả!”
“Hắc hắc,Ngụy Đông Đình ơi là Ngụy Đông Đình, ta xem ngươi sau này có hối hận không?” Cái tên Ngô Viễn Minh bỉ ổi thối tha đến tận xương tủy vẻ mặt đắc ý, âm thầm tưởng tượng vẻ mặt hay ho của Ngụy Đông Đình khi biết vị hôn thê của mình sắp sửa bị luân gian. Nhưng Ngô Viễn Minh không hề biết là, tương lai người hối hận còn hơn cả Ngụy Đông Đình, không ngờ chính là hắn! Bởi vì Sử Giám Mai…