Chương 92: Hương vị gây nghiện quá!

Thiếu niên tuấn tú nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm.

Chiến Cửu Âm không dám lơ là vào giây phút phá trận cuối cùng.

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn, tất cả Linh Thực đều thu nhỏ lại, biến thành kích thước bình thường.

Những người dự thi bị treo lên đều rơi xuống đất.

Một luồng ánh sáng của trận pháp cao bằng một người mở ra trước mặt Chiến Cửu Âm.

Nàng dứt khoát đi vào, Bạch Tiểu Lâm cũng nhanh tay lẹ mắt đuổi theo.

"Đó là lối ra sao? Nhanh lên nào!" Các thí sinh mới vừa đứng lên khỏi mặt đất sắp điên rồi!

Aaaaa!

Không nghĩ tới cuối cùng cứu bọn họ chính là Lâm cô nương thái độ lạnh lùng nhất kia.

Bọn họ đi về phía ánh sáng của trận pháp. Quý Tuyết Liên tiến vào đầu tiên với tốc độ cực nhanh.

Còn có mười mấy người tu vi tương đối cao cũng đi theo.

Đủ lợi hại!

Cùng lúc đó, thiếu niên kia hóa thành một luồng ánh sáng, biến thành một hạt mầm nhỏ chui vào trong mái tóc Chiến Cửu Âm.

Chỉ trong chốc lát trận pháp đã đóng lại, những tu sĩ còn chưa kịp đi vào rất tức giận.

"Mẹ nó, biết vậy đã đi theo Lâm Đại Ngọc đó rồi. Không ngờ nàng ta còn biết cách phá giải trận pháp!"

"Tuyết Liên sư tỷ!" Người được Quý Tuyết Liên cứu tiếc nuối nhìn ánh sáng của trận pháp biến mất mà ảo não không thôi.

Không phải vừa rồi Quý Tuyết Liên nói muốn mang theo bọn họ sao?

Thế nhưng, bây giờ nàng ta lại là người chạy vào trước tiên.

Một người dự thi lớn tuổi cau mày, "Đừng kêu, nàng ta chỉ thích kết bạn với người mạnh nhất thôi!"

"Hơn nữa nàng ta còn châm ngòi để cho chúng ta tấn công nhau. Kết quả thì các ngươi thấy rồi đấy, cuối cùng còn không phải là chúng ta bị vứt bỏ à!" Một nam nhân lớn tuổi khác cũng nhìn thấy một số manh mối.

Vừa rồi khi tiến vào ánh sáng của trận, Quý Tuyết Liên không chút do dự, thậm chí còn xô đẩy người cản đường đi của mình.

"Ta không tin, Tuyết Liên sư tỷ nhiệt tình cứu ta như vậy! Các ngươi đừng oan uổng người tốt. Nàng cũng không biết khi nào ánh sáng của trận pháp đóng lại. Muốn trách thì trách các ngươi chậm chạp không kịp đi vào!"

Một vài tu sĩ có tư duy của mình, lại từng trải qua những đòn hiểm của xã hội, cạn lời lắc đầu.

Thật sự là một đám nhóc con ngây thơ, không ngờ chúng lại ngu ngốc như vậy, hay là nói ngây thơ đến thế.

Đột nhiên, những Linh Thực kia lại lớn lên, các thí sinh nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

"Lại tới nữa kìa!"

Chẳng lẽ nếu bọn họ không ra được trận pháp này, thì phải bị những Linh Thực này treo lên đánh mãi sao.

Sắc mặt mọi người đều khó coi, vì thế càng thêm hâm mộ với người vừa đi theo nữ tử gọi là Lâm Đại Ngọc tiến vào bên trong ánh sáng của trận pháp.

Hiện tại bọn họ đã hiểu rõ quy tắc, nếu muốn tìm được cái gọi là lối ra thì phải phá hết trận này đến trận khác.

Nhưng mà bây giờ trận đầu tiên đã khó như vậy, muốn đi ra ngoài quả thực khó như lên trời.

"Đây là thi đấu, không phải so đoàn kết. Mấy người các ngươi ngay cả những đạo lý này cũng không hiểu!"

Hai nam tử gần giống nhau như đúc. Một người trong đó liếc những người khác một cái rồi đi tới chỗ Chiến Cửu Âm vừa rồi.

Vừa rồi huynh đệ bọn họ đã quan sát hành động của Chiến Cửu Âm.

Bọn họ biết trận pháp này, chỉ là không biết giải như thế nào. Mỗi một bước của Chiến Cửu Âm ban nãy bọn họ đều không bỏ lỡ.

Hai huynh đệ một trái một phải bắt đầu học theo Chiến Cửu Âm phá giải trận pháp.

May mắn trên mặt đất còn có dấu chân của vị cao thủ phá trận Lâm cô nương kia, bọn họ vừa nhìn là hiểu.

Nhất thời, đám người kia phản ứng lại. Bọn họ bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, không dám ra đòn tấn công đám Linh Thực nữa. Hiện tại giữ mạng quan trọng hơn.

Vừa rồi vị Lâm cô nương kia vốn không có thương tổn những Linh Thực này. Không phải nàng rất tốt đó sao, không hề bị chúng treo lên.

Mà bên kia, Chiến Cửu Âm và mười mấy người dự thi tu vi tương đối cao đã đến một nơi mới.

Trước mắt Chiến Cửu Âm là một hồ nước sương mù mênh mông.

Một luồng cảm giác mát mẻ từ mắt cá chân Chiến Cửu Âm truyền đến toàn thân.

Rõ ràng ở đây mát hơn nhiều so với khu rừng vừa rồi.

Nàng dùng năng lực hệ hỏa khống chế nhiệt độ cơ thể mình. Tiểu Mầm nằm bò trên vai nàng cảm thấy rất thoải mái.

Hắn rất thích hương vị trên người nữ nhân này, dường như là sự hòa quyện mùi hương cao quý nhất của loài hoa Vô Ưu.

Quá nghiện rồi!

Tiểu Mầm che giấu thân hình của mình, toàn bộ mầm giống như một mảnh giấy dán lên người Chiến Cửu Âm.

Hơn nữa hôm nay Chiến Cửu Âm mặc quần áo màu xanh sẫm, làm nổi bật da thịt như tuyết.

Màu sắc của Tiểu Mầm cũng là màu xanh. Nó hoàn toàn hòa làm một thể với quần áo, giống như đồ trang sức trên váy Chiến Cửu Âm.

Chiến Cửu Âm hoàn toàn không nhận ra dị thường trên người.

Bởi vì, nàng nhìn thấy thủy triều trên hồ đang dâng lên cực nhanh.

Với tốc độ này, trong mười lăm phút nữa hồ nước sẽ nhấn chìm nơi này.

"Không xong rồi, thủy triều lên. Làm sao bây giờ, ta không thông thủy tính!" Đã có người kêu lên.

Bây giờ bọn họ không thể lui về lại.

"Quá độc ác, trận đấu lần này, không biết hệ thủy là đáng bị đào thải sao?"

Có tu sĩ Huyền Vương cấp một ngự kiếm muốn tới giữa không trung.

Nhưng hắn mới vừa bay được nửa đường đã bị một lực to lớn hút vào trong hồ nước. Trong tiếng kinh hô của hắn, bùa chú trong tay hắn rơi vào trong hồ. Ngay sau đó, hắn biến mất tại chỗ.

Một màn kinh khủng như vậy làm tất cả mọi người sợ tới mức thu hồi kiếm trong tay mình.

Bây giờ ngự kiếm trốn giữa không trung là không có khả năng, còn có thể trực tiếp bị loại.

Mặc dù trong lòng Quý Tuyết Liên sốt ruột, nhưng nàng vẫn cố gắng xây dựng hình tượng người lãnh đạo của mình.

"Mọi người đừng vội, nhất định sẽ có biện pháp!"

Những người dự thi tiến vào cửa thứ hai nhờ Chiến Cửu Âm đều hiểu được: nhìn Quý Tuyết Liên tu vi có vẻ kinh người, nhưng nàng dường như không phải là người có thể làm cho người ta yên tâm đi theo.

Nhưng mà bọn họ lại sợ Quý Tuyết Liên ghim rồi sau đó nhằm vào bọn họ, cho nên một vài người cúi đầu, không tiếp lời.

"Không nên vội? Vậy ngươi nói xem có biện pháp gì không?" Một giọng nói lạnh lùng mà khí phách nổ tung bên tai Quý Tuyết Liên.

Lại có người dám nói chuyện với nàng như vậy? Quý Tuyết Liên giận không kềm được nhìn người nọ.

Ha, Lâm Đại Ngọc, xấu nữ nhiều tác quái!