Chương 89: Linh thực giống như có đôi mắt quá dài?

Lúc cuộc thi đấu sắp bắt đầu, Chiến Cửu Âm mới chậm rì rì đi tới vị trí của mình.

Dung mạo và thực lực của nàng thật sự quá bình thường, cũng không có ánh mắt của bất kỳ người nào dừng trên người nàng quá một giây.

Chiến Cửu Âm lấy mứt hoa quả ra, dựa vào lưng ghế lười biếng ăn.

Hôm nay Quý Tuyết Liên trang điểm rất tỉ mỉ, còn đeo búi tóc giả ở đuôi tóc của nàng ta, lộ ra cần cổ thon dài, dung mạo tuyệt đẹp khiến nàng ta trở thành nữ tử hấp dẫn sự chú ý của nhiều nam nhân nhất trong toàn bộ hiện trường.

Nàng ta biết dung mạo của mình rất xinh đẹp, hôm nay tất cả người ở Cửu Châu đều đến đây, nàng ta đương nhiên là người đẹp nhất.

Đúng là phải cảm tạ tiện nhân Chiến Cửu Âm, ba viên băng cơ ngọc cốt đan không phải là ăn không trả tiền, bây giờ làn da của nàng ta trắng nõn, một đôi mắt to ngập nước và bờ môi căng mọng cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Quý Tuyết Liên, có phải là cháu gái của Quý lão tướng quân ở nước Thú Thế hay không?”

“Còn không phải sao, không nghĩ tới dung mạo lại xuất chúng như vậy.”

“Không trách được người ta nói rằng nước Thú Thế sinh ra mỹ nhân, vừa nhìn đã cảm thấy đúng là như thế.”

Mấy người con cháu thế gia ở cách đó không xa ngươi một câu ta một câu trò chuyện, khóe môi của Quý Tuyết Liên ngoéo một cái.

Nơi không có Chiến Cửu Âm, đúng là quá tốt đẹp, ngay cả không khí cũng thơm ngọt!

Nàng ta chính là tiêu điểm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nam nhân ái mộ, nữ nhân ghen ghét!

Trong thành Quang Minh, dựa theo thực lực mạnh yếu, tứ đại học viện lần lượt là học viện Đệ Nhất, học viện Ma Long, học viện Tam Lâm, học viện Tứ Hợp.

Trên đài chỗ ngồi của giám khảo có bốn người, đều là người đã đạt đến cấp bậc phó viện trưởng.

Phó viện trưởng Thương Hà của học viện Đệ Nhất, phó viện trưởng Mã Bá Thiên của học viện Ma Long, phó viện trưởng Hạ Hà Xuân của học viện Tam Lâm, phó viện trưởng Lý Thanh của học viện Tứ Hợp.

Bốn người khách khí chào hỏi bề ngoài, thu hồi nụ cười trong giây lát.

Giữa bốn người bọn họ có một vị trí để trống, ghế dựa cũng xa hoa quý trọng hơn bốn người, không biết là để lại cho ai.

Mỗi năm vị trí này đều để dành cho một vị khách quý quan trọng, không biết năm nay là ai?

Giám khảo trên đài đã vào chỗ, trận đấu đã sắp bắt đầu.

Lúc này, bên cạnh Quý Tuyết Liên liền có một số nam nhân vây quanh, đại đa số bọn họ đều tới xum xoe.

Một nam nhân anh tuấn tiêu sái mặc bạch y đi tới, hắn nói chuyện mang theo ý cười, “Quý cô nương, chúng ta là sư huynh của học viện Tam Lâm, cô nương có thể đến học viện của chúng ta nha, tài nguyên tu luyện trong học viện của chúng ta rất phong phú……”

“Học viện Tứ Hợp của chúng ta cũng hoan nghênh cô nương.”

Quý Tuyết Liên cười tự tin, “Cảm ơn các vị học trưởng……”

Môi đỏ của nàng ta khẽ mở, không cho bọn hắn bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Các học trưởng của học viện Đệ Tam, Đệ Tứ cũng bắt đầu đến đây lôi kéo người, bọn họ đã mơ hồ cảm nhận được tu vi trên người Quý Tuyết Liên.

Cô nương trẻ tuổi như vậy đã đạt đến tu vi huyền vương ngũ giai, tuy rằng bọn họ không nhìn thấu, nhưng thực lực này có thể nói rằng, trước mắt nàng ấy là thiếu nữ thiên tài lợi hại nhất Cửu Châu.

Quả nhiên, vẫn là người của Quý gia bọn họ!

Còn một thiếu nữ thiên tài đến đáng sợ nữa ở Cửu Châu, chính là cô mẫu Quý Thi Vân của Quý Tuyết Liên.

Quý Tuyết Liên đã trở thành tiêu điểm toàn trường, bởi vì Chiến Cửu Âm đang ăn mứt hoa quả, cho nên cũng bị người khác theo dõi.

“Ngươi xem phế vật như vậy, sắp thi đấu rồi mà vẫn ăn!”

“Nếu không thì nói như thế nào, người càng ưu tú càng nỗ lực, kẻ càng phế vật càng trầm luân!”

Ở dưới đài, một số người xem nảy sinh ác ý với những nữ tử có tướng mạo vô cùng bình thường.

Giống như một người có diện mạo bình thường, thì không xứng được tới tỷ thí vậy.

Vị trí mà Quý Tuyết Liên ngồi có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của Chiến Cửu Âm, trong mắt nàng ta tràn đầy ý cười.

Nếu nàng ta mà xấu như vậy, thì chết quách cho xong.

Ấm !

Trên không trung có một tiếng vang phá trời, Chiến Cửu Âm ngẩng đầu liền thấy được một dải khói ngũ sắc báo động.

Người chủ trì là một nam nhân trung niên có giọng nói to lớn vang dội, “Các vị, hôm nay là ngày tứ đại học viện tuyển sinh.”

“Anh tài hội tụ tại Cửu Châu, hôm nay có hơn một trăm tuyển thủ, quy tắc thi đấu là: Nhóm 20 người có thể tránh né nguy hiểm, ra khỏi thiên huyền bí cảnh nhanh nhất!”

Ở trên không trung, người chủ trì lấy ra một cái gương ngũ quang thập sắc, trong gương phóng ra năm màu quang mang.

Ngũ quang kính!

Đôi mắt của Chiến Cửu Âm sáng ngời, đây là một bán thần khí, rất ít người biết, thiên huyền bí cảnh có thể mở ra một thế giới nhỏ nối liền với Trung Giới.

Đây là lời Tiêu Nhất Dương ở trong khóa hồn linh đã nói cho Chiến Cửu Âm.

Có điều, tiểu thế giới chỉ là hư vô hay thực sự tồn tại, không có ai biết.

“Trên người mỗi người các ngươi đều có một lá bùa liên kết với hạ giới, nếu gặp phải nguy hiểm, hãy mau chóng dùng lửa đốt lá bùa để rời khỏi thiên huyền bí cảnh, trước khi tìm ra nhóm hai mươi người, lá bùa của tất cả các thí sinh đều có thể tự đốt bỏ, sau khi trở về đây, không được gϊếŧ người trong bí cảnh, nghe hiểu chưa?”

Ra lệnh một tiếng, tất cả người dự thi đều đồng thời đứng lên, đứng trước quang trận.

Chiến Cửu Âm nghe quy tắc xong, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ồ, không được gϊếŧ người à!

Tay nàng khẽ động một chút, rồi cùng những người khác đi vào trong quang trận.

Sau khi hơn một trăm người tiến vào trong quang trận, một thủy mạc vô cùng lớn xuất hiện ở trung tâm quảng trường.

Hơn trăm người trong hội trường, mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm bí cảnh của thủy mạc mà châu đầu ghé tai.

“Trời ạ, đây là thiên huyền bí cảnh sao!”

“Có điều, sao năm nay lại phái người mới đi bí cảnh!”

“Quá nguy hiểm, cho dù là đám sư huynh sư tỷ bọn họ cũng không chịu nổi nửa canh giờ, sẽ phải chạy ra khỏi bí cảnh thôi!”

Ngoại trừ những người đứng xem, các sư huynh sư tỷ của các đại học viện cũng tới.

Cho dù là bọn họ, đa số mọi người đều không vào thiên huyền bí cảnh, đôi mắt của bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm thủy mạc, đi theo thân ảnh của các sư đệ sư muội tương lai.

Bọn họ sợ bỏ lỡ chi tiết gì, hôm nay là ngày khảo hạch, không phải nghỉ phép, không thể để bọn họ tìm được đường ra nhanh như vậy, rồi đi ra được.

Chiến Cửu Âm ở trong thiên huyền bí cảnh, giờ phút này nàng đang nhìn chằm chằm sương mù dày đặc ở phương xa, nơi này hơi giống không gian thần thức của nàng.

Liếc mắt một cái, không thể nhìn thấy biên giới.

Chẳng qua, không gian của nàng không lớn như vậy mà thôi.

Không gian của nàng chỉ có nhà ở, linh tuyền và một số đồ vật đơn giản ra, nơi này lớn hơn không gian của nàng gấp trăm lần.

Nàng đánh giá khắp nơi, ở phía xa là một khu rừng liếc mắt không nhìn thấy biên giới.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây, chiếu vào linh thực, tỏa ra ánh sáng giống như ánh sáng đom đóm.

Linh thực ở đây cũng nhiều hơn bên ngoài gấp mấy lần.

“Trời ạ, đây là, đây là linh thực tiểu đông thảo hiếm có đấy!” Có một người gầy ốm yếu kinh hô.

“A!” Kế tiếp lại có một người lên tiếng kinh hô.

Ánh mắt của Chiến Cửu Âm đảo qua, lại phát hiện đầu ngón tay của người nọ đang chảy máu, hắn lập tức thả viên tiểu đông thảo kia xuống.

“Ngươi không biết sao? Tất cả đồ vật ở đây đều không thể kinh động, càng không thể lấy mang đi!” Lão sư dẫn đầu là một nam nhân để ria mép, thanh âm của ông ta vang lên sau lưng nam tử.

“Dạ dạ dạ!” Người gầy kia cũng không dám nhiều lời, hắn cảm nhận được, dường như tất cả linh thực ở đây đều có sinh mệnh, vừa rồi nó đâm thủng làn da của hắn, chỉ là cảnh cáo hắn một chút mà thôi.

Lão sư để ria mép tiếp tục nói: “Bây giờ, các ngươi có thể tiến vào bí cảnh, hợp tác hoặc là một mình hành động, có thể trở thành nhóm hai mươi người đầu tiên đi ra hay không, phải xem bản lĩnh của các ngươi!”

Một trận gió lạnh buốt mang theo mùi cỏ xanh thổi đến, thổi qua gương mặt của Chiến Cửu Âm, lông tơ trên người nàng liền dựng thẳng lên.

Vì sao nàng lại cảm thấy những linh thực này giống như có đôi mắt rất dài, đang cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.