Chương 88: Chiến Cửu Âm bị người ta ghét bỏ

Chiến Cửu Âm chỉ muốn thử một chút, xem tu vi hiện tại của nàng so với những thiên tài của các quốc gia khác chênh lệch lớn bao nhiêu mà thôi.

Trên quy tắc đã viết rõ ràng, có thể dịch dung, cũng có thể dùng tên giả.

Mục đích là để cho một số tu sĩ đã bị loại vì ngoại hình hay một số nguyên nhân khác, có một cơ hội bước vào tứ đại học viện.

Đã từng có tình huống như vậy xảy ra, một học sinh tên là Bạch Khải, bởi vì diện mạo xấu xí, lại bị thọt một chân, hắn bị các lão sư chiêu sinh của tam đại học viện ghét bỏ, vừa nghe thấy tên hắn liền trực tiếp lắc đầu, còn đuổi hắn đi.

Căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, chiêm ngưỡng thực lực của hắn.

Sau đó, hắn lại được học viện Nhất Mạt Tây Hợp trong tứ đại học viện thu nhận.

Mà người tên là Bạch Khải này, vào mấy chục năm trước đã trở thành học sinh đứng đầu của tứ đại học viện.

Tam đại học viện còn lại hối hận không thôi, vì muốn thu hút được học sinh ưu tú hơn, họ mới nghĩ tới phương thức tỷ thí.

Bọn họ sợ một số hạt giống tốt vì điều kiện bản thân không tốt, mà tự ti không dám lên đài, sẽ mất đi cơ hội bước vào học viện tốt.

Cho nên, mới thiết trí một quy định như vậy.

Có thể dịch dung, có thể dùng tên giả, nhưng cuối cùng sau khi học viện tuyển chọn được học sinh đó, học sinh đó phải dùng dung mạo và tên thật để xuất hiện.

Cho nên, Chiến Cửu Âm liền chọn bừa một cái tên, Lâm Đại Ngọc.

Thấy vị quan báo danh không có lễ phép như vậy, hai tay đang khoanh lại của Chiến Cửu Âm liền ghì mạnh xuống bàn báo danh hỏi: “Đi ra ngoài? Huyền giả bát giai, không xứng dự thi sao?”

Vị quan báo danh cười lạnh, “Đúng vậy, người chúng ta tuyển chọn chính là người xuất sắc của tứ đại học viện, tu vi phải đạt tới thực lực huyền vương nhất giai mới được, giống như ngươi ……”

Hắn lắc lắc đầu, tấm tắc ra tiếng, lại ghét bỏ nhìn Chiến Cửu Âm từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

“Với tu vi của ngươi, bị đánh chết, chúng ta còn phải giúp ngươi nhặt xác!”

Chiến Cửu Âm hơi mỉm cười, một ngọn dị hỏa cháy rực trong tay nàng, thiếu chút nữa đã đốt trụi tóc của vị quan báo danh kia.

“Ai u!”

Vị quan báo danh kêu la oai oái dựa vào lưng ghế, hai mắt phẫn nộ khi nhìn thấy ngọn dị hỏa to như chậu rửa mặt trong tay Chiến Cửu Âm, hắn xấu hổ cười cười, “Ai u, Lâm cô nương có ngũ hệ năng lực nha, ngài nói sớm là được mà, được chứ được chứ!”

Vị quan báo danh đột nhiên trở nên nhiệt tình, đối với đại học viện mà nói, bọn họ thích nhất là tuyển chọn được người có ngũ hệ năng lực.

Tuy rằng tướng mạo của nha đầu này tầm thường, nhưng tốt xấu gì cũng là hỏa hệ.

Những học sinh như vậy rất thiếu, cho nên trên cơ bản có thể nói là điều động nội bộ.

Cho dù tu vi của nàng kém một chút, nhưng ít nhất cũng có thể trúng tuyển học viện Tứ Hợp trong tứ đại học viện.

Nghĩ đến đây, vị quan báo danh ghi tên Lâm Đại Ngọc xong còn cố ý vẽ một vòng tròn, đánh dấu một chút.

Chiến Cửu Âm báo danh xong, cách giờ thi đấu còn nửa canh giờ, nàng liền tìm một chỗ râm mát, dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát.

Tối hôm qua nàng ở trong không gian luyện công đến khuya, bây giờ mới cảm thấy hơi mỏi mệt.

Lúc nàng đang ngủ ngon lành, giọng nói của một nữ nhân bỗng nhiên vang lên bên cạnh nàng.

“Sư tổ, ta có thể chứ?”

Giọng nói của nữ nhân này nhu nhu nhược nhược, vừa nghe liền khiến người đối diện muốn bảo vệ nàng ta, Chiến Cửu Âm đột nhiên mở mắt ra, chỉ muốn đánh chết nàng ta.

Quý Tuyết Liên!

Chiến Cửu Âm không nghĩ tới có thể gặp Quý Tuyết Liên nhanh như vậy, Chiến Long thương biến thành vòng tay trên cổ tay nàng phát ra sự chấn động.

“Tuyết Liên, ngươi vừa mới đạt được tu vi này, cần phải chăm chỉ rèn luyện một chút, sư tổ ta cảm thấy, nếu đối phó với những người tỷ thí ở Cửu Châu, thực lực của ngươi vẫn dư dả!”

Mã Bá Thiên và Quý Tuyết Liên đứng ở sau sân khấu, hai người một người từ ái, một người mảnh mai.

“Yên tâm đi, có sư tổ ở đây, ngươi sợ cái gì!” Mã Bá Thiên nhẹ nhàng vỗ vai Quý Tuyết Liên.

Trong mắt ông ta lộ ra một mạt tà quang, mạt tà quang này đúng lúc bị Chiến Cửu Âm bắt gặp.

A, thú vị đấy!

Chiến Cửu Âm nhịn xuống xúc động chỉ muốn một nhát đâm chết Quý Tuyết Liên.

Mã Bá Thiên bên cạnh nàng ta là huyền vương cửu giai trung phẩm, nếu Chiến Cửu Âm cùng lúc phải đối phó với ông ta và Quý Tuyết Liên, khó khăn có thể nói là tương đối lớn.

“Đồ quê mùa nhà ngươi đang nhìn cái gì!” Tiếng quát lớn của một nữ nhân truyền vào tai Chiến Cửu Âm.

Đằng sau Mã Bá Thiên, một nữ đệ tử ngang ngược đi ra, nàng ta nhìn thấy Mã phó viện trưởng vô cùng yêu thương Quý Tuyết Liên vừa mới tới, trong lòng nàng ta liền không thoải mái.

Nàng ta nhìn thấy một nữ tử diện mạo tầm thường, tu vi tầm thường đang nhìn các nàng, đúng lúc nàng ta có thể phát tiết một chút sự không thoải mái trong lòng mình.

Chiến Cửu Âm lười biếng dựa vào thân cây, giọng nói của nàng thanh lãnh, “Người thành thị như ngươi là ăn phân mà lớn lên à, miệng thối như vậy!”

Chiến Cửu Âm nhắm mắt lại, xoay người chỉ để lại cho nữ đệ tử kia một cái ót.

“Ngươi ngươi ngươi……”

Nữ đệ tử kia làm trò lại bị mắng trước mặt phó viện trưởng, nàng ta xấu hổ buồn bực cực kỳ, liền rút ra roi đánh về phía Chiến Cửu Âm.

Chiến Cửu Âm vững vàng tiếp được roi, dùng sức kéo một cái, nữ đệ tử kia trực tiếp bị ném bay ra ngoài, quăng ngã xuống đất với tư thế chó ăn phân.

“A, ngươi!”

Nữ đệ tử bị ngã trước sân khấu, lập tức kinh động đến những người xem trước đài.

Nàng ta nhanh chóng đứng dậy, một đầu roi của nàng ta còn bị nữ tử có tướng mạo tầm thường kia nắm ở trong tay.

“Bá Thiên phó viện trưởng!” Nữ tử hét lên một tiếng cầu cứu nũng nịu.

Chiến Cửu Âm bị một tiếng nũng nịu của nàng ta khiến nàng ghê tởm, dựng hết da gà lên.

Đây đâu phải là tiếng cầu cứu phó viện trưởng, quả thực là một con lừa đang vào thời kỳ động dục nên kêu la oai oái thì có.

Mã Bá Thiên nhíu mày, tiếng kêu này thật sự quá lộ liễu, tiếng kêu vừa cất lên, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người ông ta.

Ông ta lạnh mặt đi tới, một phen đoạt lấy cây roi trên tay nàng, Chiến Cửu Âm cũng đúng lúc buông lỏng tay.

“Đừng náo loạn, sắp phải tỷ thí rồi, ngươi muốn để ba học viện khác chế giễu sao?”

Vẻ mặt của ông ta không vui nhìn Chiến Cửu Âm đã dịch dung, liếc mắt một cái.

Thực lực tầm thường, diện mạo cũng tầm thường.

“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Quý Tuyết Liên đỡ Thanh Thanh sư tỷ lên, vẻ mặt đầy lo lắng.

Thanh Thanh trợn trắng mắt bỏ đi.

Hừ!

Mã Bá Thiên lại làm trò trước mặt Quý Tuyết Liên, quát nàng ta lớn tiếng như vậy, Quý Tuyết Liên tiểu tiện nhân này còn ở đây giả vờ gì chứ!

Giả mù sa mưa!

Ánh mắt của Quý Tuyết Liên quét về phía Chiến Cửu Âm đang dựa vào thân cây.

Một nữ tử tầm thường như thế, căn bản không xứng để một thiên chi kiều nữ như nàng cho nàng ta một ánh mắt.

Chiến Cửu Âm cong cong môi, thì ra diện mạo bình thường, tu vi thấp, thật sự sẽ phải chịu đựng sự ác ý tràn ngập, trong chốc lát thôi, nàng đã bị vài người ghét bỏ!

Ánh mắt của Quý Tuyết Liên lại quét về phía người đang ngồi trong toàn hiện trường, hình như không có ai có dung mạo và thực lực cao hơn nàng ta.

Trong mắt nàng ta dâng lên sự đắc ý dào dạt, đúng lúc lọt vào mắt Chiến Cửu Âm.

Đúng là chó không đổi được ăn phân, Quý Tuyết Liên vẫn là Quý Tuyết Liên trước kia thôi!

Nàng ta không thể chịu được có ai giỏi hơn nàng ta, nếu như có, nàng ta sẽ huỷ hoại thân thủ của người đó.

Nàng ta chỉ có thể để người khác kém hơn nàng ta, như vậy nàng ta mới an tâm!