Một hắc y nhân tiến vào phòng, nói nhỏ gì đó bên tai Dạ Nhất. Dạ Nhất không biết nghe được những gì, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vẫy tay bảo hắn lui ra.
Dạ Nhất nhìn vương gia ngạo kiều nhà mình tay cầm sách, bộ dáng xem rất nghiêm túc.
Hắn thật sự rất muốn nhắc nhở Dạ Mặc Thần: Vương gia, ngài cầm sách ngược rồi...
Trong đầu Dạ Mặc Thần lúc này, khi thì hiện lên khuôn mặt nhỏ đáng thương của Dung Mị, khi thì nhớ tới bộ dáng mị hoặc như yêu của nàng, khi lại nghĩ đến môi đỏ mềm mại...
Quả thật xem không xong!
Dạ Mặc Thần ném quyển sách qua một bên, ngẩng đầu liền đối diện Dạ Nhất một bộ muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì?" Ngữ khí tràn ngập không vui.
Dạ Nhất cung kính bẩm báo:"Thật ra cũng không có gì, là vừa rồi nhìn phản ứng của cô nương thì xem ra vương gia đã đoán đúng. Thuộc hạ nhất thời tò mò cho người đi điều tra tên của nàng, đã có kết quả."
Dạ Mặc Thần như là không thèm để ý ừ một tiếng.
Không khí lại lâm vào yên tĩnh...
Dạ Mặc Thần:"...." Sao không nói tiếp?
Dạ Nhất ngoài mặt kính cẩn, trong lòng lại sắp cười phun, vương gia rõ ràng là rất tò mò về cô nương, đã vậy còn trưng bộ dáng không hề quan tâm. Lần này hắn nhất định phải ép vị vương gia ngạo kiều nhà mình lộ nguyên hình mới được!
Dạ Mặc Thần âm thầm nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho Dạ Nhất.
Nhưng mà Dạ Nhất mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như là không nhận được ánh mắt của hắn.
Dạ Mặc Thần:"...."
Hết cách, hắn đành phải mở miệng: "Tiếp tục nói!"
Dạ Nhất cười tủm tỉm, quả nhiên! Chỉ cần liên quan đến Mị cô nương, tâm tư của vương gia liền rất dễ đoán!
"Vâng! Theo như điều tra, cô nương này chính là tứ tiểu thư hầu phủ, Dung Mị..."
Mặt sau liền đem hết mọi thứ liên quan đến nàng bẩm báo.
Dạ Mặc Thần nghe xong lúc đầu là ngạc nhiên, lúc sau là nhíu mày nghi hoặc.
Xấu xí bất kham?
Phế vật?
Nhát gan yếu đuối?
Mấy từ này, là chỉ nàng sao? Cái thứ nhất... còn tạm chấp nhận, chính là còn lại...
Không chỉ Dạ Mặc Thần mà ngay cả Dạ Nhất mới nghe báo lại cũng kinh ngạc vô cùng.
Một phế vật có thể đánh ngang tay với hắn sao?
Nhát gan... Nàng vừa mới cưỡng hôn Minh Vương điện hạ đấy! Xin hỏi, yếu đuối chỗ nào vậy??
Tin đồn này, không khỏi quá sai lệch đi?
Trong lúc hai người nghiền ngẫm thân phận của Dung Mị, Lương ma ma từ ngoài bước vào.
"Tham kiến vuong gia."
"Ừ." Minh Vương điện hạ lại khôi phục bộ dáng ngạo kiều, vươn tay lấy sách tiếp tục xem.
Lương ma ma ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, ngược lại quay sang nói chuyện với Dạ Nhất.
"Dạ Nhất, ngươi thấy Dung Mị tiểu thư thế nào?" Hiển nhiên, Lương ma ma cũng lập tức điều tra được thân phận Dung Mị.
Dạ Nhất nháy mắt hiểu ý:"Mị cô nương kể ra cũng không tệ lắm, chỉ là vì sao thanh danh lại không tốt nhỉ?"
Lương ma ma tiếp lời:"Cái này còn phải nói, đứa trẻ này nhất định không được sủng ái ở hầu phủ nên mới bị bắt nạt! Ngươi nhìn xem, nàng đã gầy thành cái dạng gì!"
Hai người nói chuyện không lớn tiếng, nhưng vừa vặn lọt vào tai người nào đó đang "chuyên tâm" đọc sách.
Dạ Mặc Thần không khỏi nghĩ tới thân mình gầy như cây trúc của nàng, ôm lên quả thật không có chút thịt nào, hắn hơi chau mày.
Lương ma ma thấy thế càng nói càng hăng:"Mị cô nương đáng thương a~ Ở nhà bị ngược đãi còn không tính, ra ngoài cũng bị ức hϊếp."
Nói, còn lấy khăn tay lau lau khóe mắt, một bộ tình thương của mẹ lan tràn.
Dạ Mặc Thần cuối cùng vẫn phải rời mắt khỏi sách, "Bổn vương có ức hϊếp nàng sao?" Nam tử nghiến răng nói.
Hắn cảm thấy chính mình hẳn là đã rất rất rộng lượng với nàng luôn rồi!
Lương ma ma sụt sịt vài cái:"Lão nô đâu có nói ngài, ngài phản ứng lớn như thế làm gì?"
"Ta chỉ đang đau lòng cho..."
Dạ Mặc Thần gân xanh trên trán nhảy nhảy, "Được rồi, đừng diễn nữa! Bổn vương phạt nàng không được ăn, chẳng lẽ các ngươi không biết mang nàng ra ngoài ăn sao?!"
Bình thường hai người này rõ ràng rất hiểu ý hắn, vì sao tới lúc này lại không phối hợp đâu!?
Chính mình tự nói ra... nhiều mất mặt a?
Thật là tức chết bổn vương!!
Dạ Nhất âm thầm bật ngón cái với Lương ma ma, quả nhiên là gừng càng già càng cay a! So với trò nhỏ của mình lúc nãy, cái này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác!
Vương gia thế nhưng tự mình mở miệng sửa lại mệnh lệnh!
Tuyệt đối là chuyện chưa từng có!
Lương ma ma cười khẽ, mặc dù đúng là có công lao thổi gió châm củi của nàng, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm của vương gia thôi!
Nếu nàng cầu xin cho người khác, vương gia tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng chỉ cần là Mị cô nương....
Nàng lắc đầu thở dài, aizz, không ngờ vương gia đối với Dung Mị cô nương đã tình rễ đâm sâu như vậy. Chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng chưa nhận ra...
---------------
Được sự cho phép của Dạ Mặc Thần, Dung Mị ngay lập tức không chờ nổi kéo Dạ Mặc Phong ra ngoài.
Dạ Mặc Phong trừng mắt nhìn thiếu niên bạch y, "Ngươi ngươi ngươi!!!"
"Ta cái gì mà ta? Lên xe rồi nói, đừng lãng phí thời gian!"
Thế là, sau khi vừa mới bị bất ngờ trước thân phận tiểu thư hầu phủ của Dung Mị, Dạ Mặc Phong lại phải tiếp thu thêm một sự thật, Dung Mị cũng chính là Ly công tử nữ cải nam trang!