"Còn muốn nhìn tới khi nào!" Giọng nói lạnh băng không độ ấm, mang theo hơi thở cuồng bạo nguy hiểm.
Dạ Nhất và Dạ Tam chỉ thấy toàn thân giống như rớt vào hầm băng, uy áp cường đại khiến hai người giật mình hoàn hồn, lập tức quỳ một gối xuống đất.
"Tham kiến vương gia!"
Những người phía sau vừa mới đuổi tới cũng không tránh khỏi, một đám quỳ rạp đầy đất. Bọn họ không có thực lực như Dạ Nhất và Dạ Tam hai người thủ lĩnh, nên bị Dạ Mặc Thần làm hoảng sợ đến run cầm cập.
Dạ Nhất thầm hô không xong, vương gia tức giận rồi!
Có điều, rất nhiều năm rồi hắn đều chưa từng thấy vương gia tức giận, bởi vì không ai dám làm hắn tức giận, cũng không ai có cái bản lĩnh đó!
Dạ Mặc Thần giống như thần chi tại thượng, chưa từng có ai làm hắn động dung dù chỉ một chút.
Cho nên đám người Dạ Nhất suýt chút nữa quên mất, khi vương gia nổi giận, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào!
Dạ Tam nhanh chóng nhận sai:"Vương gia, thuộc hạ canh giữ không nghiêm, để kẻ trộm đột nhập. Xin người hãy giao hắn cho thuộc hạ, ta nhất định sẽ xử lý thoả đáng!"
Chính là, không nói còn tạm được, vừa nói xong, Dạ Tam liền cảm thấy thân thể nặng nề, chưa kịp phản ứng liền hộc ra một ngụm máu.
Tiếng nói âm trầm từ đỉnh đầu truyền tới, "Đi Hình Ngục 5 ngày."
"Tuân lệnh!" Dạ Tam lau vết máu trên môi, dứt khoát nhận lệnh rời đi.
Hắn chỉ nghĩ là do mình không hoàn thành nhiệm vụ nên mới bị phạt, đây hẳn là điều tất nhiên.
Không chỉ Dạ Tam, hầu hết mọi người ở đây kể cả đám thị vệ cũng nghĩ như vậy, trừ....
Dạ Nhất như suy tư gì ngẩng đầu nhìn hai người đứng cùng nhau, nếu nói về việc an ninh... vậy hắn mới là người có tội lớn nhất không phải sao?
Dù sao chính mình mới là người trực tiếp phát hiện giao thủ với kẻ trộm, nhưng mà vì sao hắn vẫn có thể còn nguyên vẹn ở đây? Có cảm giác cơn giận của vương gia từ đầu đến cuối đều nhắm vào một mình Dạ Tam!
Chỉ là... vì sao?
Vương gia vốn bất cận nhân thân, bây giờ lại đem áo ngoài của mình khoát cho một nữ tử, hơn nữa còn đem nàng ôm vào trong lòng.
Một cái ý tưởng cực kỳ đáng sợ hiện ra trong đầu Dạ Nhất....
Mặc cho hắn nghĩ gì, hai người đang đứng lúc này lại là một phen tình cảnh.
Dung Mị chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hận không thể trùm luôn trong áo choàng.
Ta nói mà, cái vận khí này, thiên hạ vô địch a!
Gặp lại oan gia thì thôi không nói, nhưng bọn họ vừa gọi hắn là gì đó?
Vương gia? Vương gia!!!
Thông minh như nàng, dùng ngón chân nghĩ cũng biết được chuyện gì đang xảy ra!
Còn không phải là bị hố sao! Hơn nữa là cái thể loại bị hố thật thảm!
Thì ra ngay từ đầu đã bị hắn tính kế, nhớ lại lúc chính mình quang minh chính đại ở trước mặt Dạ Mặc Thần thừa nhận là trộm, hơn nữa còn bắt hắn dẫn đường cho mình, Mị cô nương quả thật mất mặt muốn chui xuống đất.
Phi vụ đầu tiên, thất bại thảm hại!!
Hiện giờ, nàng đâu rảnh bận tâm Cỏ Bảy Màu gì đó, thoát khỏi đây an toàn mới là cấp bách a!
Nhìn Dung Mị đôi mắt loạn đảo, dáng vẻ giảo hoạt, Dạ Mặc Thần cười lạnh, đều đã nằm trong lòng ngực hắn mà còn muốn chạy trốn?
Mơ tưởng!
Dạ Mặc Thần đưa tay nhéo cằm Dung Mị, nâng đầu nàng lên nhìn mình, "Tiểu nha đầu, suy nghĩ cái gì đó? Ngươi đã hứa là sẽ không trốn."
Dung Mị không cam lòng phản bác: "Nhưng đó là do ngươi lừa ta trước! Nếu biết ngươi chính là Minh Vương, ta sẽ nhờ chỉ đường sao?"
Cho dù hắn không phải vương gia, thì nàng vốn chỉ hứa lèo thôi a, căn bản chưa từng có ý định thực hiện luôn chứ đừng nói.
"Ngươi có hỏi sao?" Hắn bình tĩnh trả lời.
Ngươi có hỏi sao.... Ngươi có hỏi sao...
Hỏi cái mao! Ta làm sao ngờ tới mà hỏi!
Tên này là đang đổ mọi tội lỗi cho nàng luôn chứ gì? Ý là vì nàng không hỏi nên hắn mới không nói, vậy nên không phải hắn lừa nàng, đúng không?
Dung Mị chỉ muốn dùng một cái tát chụp bay bàn tay nắm cằm mình ra!
Nhưng sau cùng vẫn chịu đựng nhịn xuống, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tình cảnh hiện tại không cho phép nàng tùy hứng.
"Vậy giờ ngươi muốn thế nào?!"
Dạ Mặc Thần:"Tự ý đột nhập vương phủ, tử tội! Xông vào Tàng Bảo Các, tử tội! Đắc tội bổn vương, tử tội! Ngươi nói xem?"
Dung Mị: ....
Ngươi ức hϊếp ta mới xuyên không không biết luật phải không? Thế quái nào mỗi cái đều là tử tội???
Dung Mị đáng thương nói:"Vương gia, tiểu nữ tử chỉ có một cái mạng, lấy đâu ra nhiều tử tội như vậy? Ngươi tha cho ta lần này đi~"
Tính ra còn không phải hắn dung túng nên nàng mới vào vương phủ, đi tới bảo các được sao? Giờ ngẫm lại, căn bản là đang dẫn nàng phạm tội!
Cố tình nàng còn vui vui vẻ vẻ nhảy vào hố, hiện tại hiểu ra thì quá muộn rồi.
Sao trên đời lại tồn tại yêu nghiệt phúc hắc như thế này chứ! Nàng đấu trí không lại, đấu dũng càng không, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, âm thầm ghi sổ.
Đợi Dung Mị ta cường đại rồi, tuyệt đối sẽ cho ngươi đẹp!!