Chương 72: Ngươi làm sư phụ của ta đi

Dạ Mặc Phong ném đồng xu qua cho Dung Mị, "Này, cho ngươi kiểm tra, tránh để lát nữa thua rồi lại bảo bổn hoàng tử gian lận."

Dung Mị chụp được, suy tư nhìn đồng vàng trong lòng bàn tay....

Đồng xu cân đối và đồng chất, xác suất úp ngửa đều là 5-5, giả dụ bằng cách nào đó ăn gian được lên 6-4 thì nhiêu đó vẫn chưa đủ...

Dung Mị nhắm mắt, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, lúc mở mắt, trong mắt đã là một mảnh sáng tỏ, đồng thời loé lên sự giảo hoạt.

Nàng... hình như đã hiểu hắn muốn làm gì rồi!

......

Yên tĩnh---

Mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người Dạ Mặc Phong, nói đúng hơn là trên đồng vàng hắn cầm.

Dạ Mặc Phong đặt đồng vàng trên tay phải, dưới sự mong đợi của mọi người tung nó lên không trung.

Chỉ trong khoảng khắc đồng xu bay lên, Dạ Mặc Phong đắc ý cười, không cần suy nghĩ gì nói:"Mặt sấp!"

Tung đồng xu? May nhờ rủi chịu?

Không có khả năng!

Hắn nhưng không có muốn chịu thiệt như vậy.

Nếu như thường xuyên tung đồng xu trong một tư thế nhất định, cơ thể sẽ tự động sản sinh ra một thứ gọi là trí nhớ cơ bắp. Một khi trí nhớ đó được hình thành thì mỗi lần tung, cơ thể sẽ tự điều chỉnh vào tư thế quen thuộc, có nghĩa là!

Kết quả tung là cố định! Xác suất 100 phần trăm!

Tất nhiên, cái này là phân tích theo cơ sở khoa học nên Dạ Mặc Phong không nghĩ được nhiều như vậy. Hắn chỉ biết, lúc trước đã từng chơi trò này rất nhiều, dần dần tạo thành thói quen, mỗi lần tung đều sẽ là mặt sấp!

Cũng chính vì như vậy nên Thập Nhất thiếu niên không hề biết rằng, trò tiểu xảo của hắn đã sớm bị một người hiện đại như Dung Mị nhìn thấu!

Trên thực tế, Dung Mị nhớ lại lúc mới vào nghề, nàng cũng là tổ tông của cái trò lừa này. Nhưng càng về sau, nàng gặp được càng nhiều cao thủ lợi hại, mánh khoé này trở nên vô dụng, hơn nữa nàng cũng phát hiện độ chính xác của nó không phải là tuyệt đối!

Cho nên phương pháp này đã bị nàng từ bỏ lâu rồi.

Thay vì áp dụng một định luật có sẵn, tại sao chúng ta không tự mình tìm ra kết quả? Chỉ có bản thân mới là tuyệt đối nhất!

Nàng không hề nhìn đồng xu ngược lại nhắm mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Nàng phân tích tu vi của đối phương thế nào, lực đạo lúc tung ra sao, tính toán hướng gió, trọng lực, vận tốc, từ trường, lấy xác xuất, ....

Tất cả diễn ra trong một cái hít thở!

Chỉ một chút trước khi đồng xu tiếp đất, Dung Mị khẽ mở môi đỏ:"Mặt ngửa."

Leng keng---

Tất cả đều như ngừng hô hấp!

Mọi người hồi hộp nhìn vào đồng xu dưới đất.

Là sấp! Hay là ngửa!?

Kết quả...

"Là... ngửa! Mặt ngửa!!" Một người không kìm được nhỏ tiếng hô.

Nhưng dù âm thanh nhỏ, giờ phút này lại làm toàn trường oanh động dậy sóng!

Trời ạ! Thập Nhất hoàng tử thua rồi! Sòng bạc Thiên An thua rồi!

Điều này quá không thể tưởng tượng nổi!

Thiếu niên thần bí này, hắn là con của thần may mắn sao? Thật sự... không nói nên lời!

Mặc cho mọi người kinh hô cảm thán, Dung Mị không vội đắc ý, nàng chỉ lo nhìn Dạ Mặc Phong lúc này đang hơi cúi đầu như đang nghĩ gì, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

Dung Mị híp mắt, người này có định thực hiện đúng lời hứa không đây mới là quan trọng, nếu hắn lật mặt... vậy thì đừng trách nàng không khách khí.

Đột nhiên, Dạ Mặc Phong đi nhanh về phía Dung Mị, dường như là chạy như bay qua đi!

Dung Mị:"!!!!"

Nàng toàn thân căng chặt, âm thầm đề phòng có thể đánh trả bất kỳ lúc nào.

Lúc khoảng cách chỉ còn có một bước, Dung Mị hơi đưa tay thủ thế, chính là vừa động, Dạ Mặc Phong cũng cùng lúc đó đột nhiên nắm lấy hai tay Dung Mị.

"!!!!!"

"Ngươi... Ngươi làm sư phụ của ta đi!!" Dạ Mặc Phong ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.

Dung Mị: Cái quái gì...?

Thanh niên này thật là không ra bài theo lẽ thường gì hết. Nàng vừa mới thắng sòng bạc của hắn, hắn lại đi bái nàng làm sư phụ? Không lầm chứ?!

Dạ Mặc Phong trong lòng lúc này vô cùng kích động. Thua chính là thua, hắn cũng không có oán hận hay gì, ngược lại còn trở nên sùng bái người trước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai thắng được hắn trò này, ngay cả vị Cửu ca vương giả tối cao kia cũng không ngoại lệ!

Nhớ lúc hắn muốn mở sòng bạc này, Cửu ca ban đầu không đồng ý đâu, chính nhờ một đồng xu mà thay đổi quyết định.

Mà hiện giờ, sòng bạc chuyển nhà cũng là vì trò chơi này.

Hắn cảm thấy... quả thật không biết dùng từ gì để diễn đạt.

Chỉ là... có chút vi diệu~

Cửu ca, hắn, vị công tử này... giống như có một mối liên hệ mạc danh nào đó... hoặc đây có lẽ là thứ gọi là vận mệnh chú định đi!

Nói tóm lại, sư phụ này hắn nhận chắc rồi!

Dung Mị: "Ách!? Ngươi thả tay ra trước đã, có gì từ từ nói."

Mọi người đều đang nhìn a, cầm tay ta như vậy... không tốt lắm đâu~

Dạ Mặc Phong cũng phản ứng lại đây, lập tức buông tay Dung Mị, cười hắc hắc:"Ngại ngùng~ Hơi kích động."

Dung Mị gật đầu:"Nếu đã thua rồi, vậy làm phiền đưa khế đất cho ta trước, còn kia cái gì... có thể nói sau cũng được."

"À, được thôi." Dạ Mặc Phong sảng khoái nói, ra hiệu cho An Sinh đi lấy đồ.

Không bao lâu, An Sinh đã trở lại, trên tay cầm theo xấp giấy...