Thanh y nam tử thần sắc quái dị, tràn ngập tò mò đuổi theo sau.
Dạ Nhất cũng lắc mình khỏi chỗ tối, trong lòng hắn đã có suy đoán.
Có thể làm Vương gia biến sắc, lại là nữ nhân, chắc hẳn là nàng - người bọn họ đã luôn tìm kiếm suốt một tháng trời.
Cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi a, hắn quả thật cảm động sắp khóc, một tháng qua, hắn đều mau bị vương gia đông chết!
Nhớ lại khí lạnh phát ra trên người chủ tử, Dạ Nhất không nhịn được rùng mình, quá đáng sợ huhu~
-------
Mà lúc này, Dung Mị vẫn hồn nhiên múa đến vui vui vẻ vẻ, chỉ là vừa hoàn thành động tác xoay người kết thúc, còn đang đắc ý chờ tiếng vỗ tay, hâm mộ gào thét, không khí sôi trào...
Kết quả...
Chờ được, chính là thân ảnh hắc y nam tử phá phong mà đến!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nam nhân lướt qua ôm lấy vòng eo của nữ tử, không đợi nàng phản ứng lại đã lôi kéo nàng rời đi.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt!
Trên sân khấu chỉ còn lưu lại cây đàn gỗ như minh chứng cho sự tồn tại của tuyệt sắc nữ tử.
Mọi người: "....." hay là bọn họ bị hoa mắt??
Một giây...
Hai giây.....
Ba giây............
"Chuyện gì xảy ra!!?"
"Nữ thần của chúng ta thế nhưng bị bắt cóc rồi!!?"
"Cái gì!?"
"Aaaaa..."
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, tất cả nam nhân ở đây đều vì mỹ nữ mà điên cuồng.
Nàng giống như yêu tinh rơi vào trần thế, làm bọn họ cảm thấy không chân thực.
Nàng rốt cuộc là ai a? Vì sao ở kinh thành chưa bao giờ nghe nói qua?
.....
Dung Thi và Lục Nhiễm quay đầu nhìn nhau, đều thấy sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Người khác không biết nhưng các nàng sao có thể không biết!?
Cái gì mà yêu tinh? Cái gì mà tuyệt sắc nữ tử?
Dung Mị chỉ là một cái phế vật xấu xí mà thôi!!
Vì sao lại có thể làm mọi người kích động, hô hào vì nàng chứ?
Bọn họ hận không thể lập tức xông lên vạch trần bộ mặt thật của hồng y nữ tử!
Mà Dung Thi quả thật làm như vậy!
Nàng hùng hổ tiến lên định nói cái gì, nhưng lời chưa xuất khẩu, đã bị Dạ Mặc Thành kéo lại. Nàng không vui nói:"Sao lại ngăn cản ta? Ta phải nói sự thật với bọn họ, không thể để Dung Mị đắc ý được!"
Dạ Mặc Thành đen mặt, hắn biết Thi Nhi tính tình đơn thuần, cũng vì vậy mới thích nàng, nhưng bây giờ thật là không đúng lúc a, nàng không thể động não chút sao!?
Lục Nhiễm đứng một bên cũng dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc nàng, bản thân mình cũng rất muốn nhào lên a, nhưng trường hợp không đúng!
Bọn họ vừa mới ở trước mặt tất cả mọi người cá cược nha. Nếu chứng minh hồng y nữ tử là Dung Mị, vậy có khác gì tự vả mặt mình đâu!
Hơn nữa, tiền cược... sủa tiếng chó gì đó, bọn họ làm không được!
Tuyệt đối không thể làm! Đây chính là nhục nhã!
Dung Mị nhất định là cố ý muốn bọn họ mất mặt, thật nham hiểm! Lục Nhiễm tức giận nghĩ, bàn tay giấu trong áo đã đem khăn tay vò nát.
Dung Mị, bổn tiểu thư nhớ kĩ ngươi!!
Không chỉ Lục Nhiễm, ngay cả Dung Thi cùng Dạ Mặc Thành cũng cho là như vậy, càng thêm chán ghét Dung Mị.
Nhưng bọn họ đã quên mất, người đặt cược chó sủa, là Dung Thi! Hơn nữa nếu như Dung Mị mà thua thì phải khoả thân đi dạo phố, đối với một nữ tử mà nói, đây chẳng khác nào kêu nàng đi tìm chết cả.
Rốt cuộc ai mới là kẻ lòng dạ đen tối, tâm địa ác độc??
--------
Mị cô nương không hề hay biết bản thân vừa mới rước thêm ba kẻ địch, bởi vì nàng hiện tại còn phải đối diện với một nguy cơ lớn nha!
Dung Mị nhìn đôi tay mình theo bản năng ôm lấy cổ nam nhân để không bị rơi xuống, lại nhìn nhìn khuôn mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, nàng âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Thật muốn chà đạp hắn một phen làm sao đây? Ai kêu hắn một cái nam nhân lớn lên đẹp như vậy làm gì~
Nhận thấy ánh mắt nóng rực của nàng, Dạ Mặc Thần hơi mất tự nhiên, nhanh chóng hạ xuống chỗ gốc cây gần đó.
Tiếp đất an toàn, Dung Mị buông lỏng tay muốn thoát ra, nhưng mà...
Vì mao cái kẻ cao lãnh nhìn như cấm dục này lại ôm lấy eo nàng không chịu buông, hơn nữa còn siết ngày càng chặt!??