Chu thị ngồi một bên thấy vậy, trong lòng chấn kinh, ánh mắt thanh lãnh này quả thật y hệt con hồ ly tinh Lam Vọng Nguyệt kia! Mặc dù nàng ngu ngốc nhưng từ trong xương cốt đều vô hình phát ra sự cao quý không thể khinh nhờn, giống như băng tuyết nữ vương giáng thế.
Dựa vào cái gì!? Tiện nhân kia chẳng qua là một cái nữ nhân điên bị nhặt bên đường, một thϊếp thất mà thôi! Nàng mới là tiểu thư xuất thân từ danh môn, hơn nữa còn là vợ cả, nhưng luôn cảm thấy không thể với tới nàng. Lam Vọng Nguyệt tựa như thần tiên không nhiễm khói bụi trần gian.
Mà bây giờ nàng chết rồi, lại nhảy ra một cái Dung Mị! Quả thật là âm hồn không tan.
Chỉ mới có một ngày, làm sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy? Nhìn thấy khuôn mặt của Dung Mị vẫn còn những vết sẹo, nàng mới bình tĩnh một chút. Chỉ là đột nhiên rất bất an, cảm thấy mọi chuyện có chút đi trật quỹ đạo ban đầu...
Không thể không nói, trực giác của nữ nhân thật đáng sợ, gừng càng già càng cay a!
Chu thị thu hồi biểu tình, lên tiếng chất vấn:"Mị Nhi, ngươi tại sao lại không hiểu lễ nghĩa như vậy? Không chào hỏi trưởng bối còn tự tiện ngồi xuống."
Dung Mị bắt chéo chân, "Ngại quá, còn không phải nhờ phu nhân dạy dỗ sao?". Còn gọi nàng là Mị Nhi? Ghê tởm, chúng ta không thân!!
"Ngươi!"
Theo quy định, tất cả lễ nghi và nữ công của các tiểu thư trong phủ đều được đại phu nhân chỉ dạy. Nhưng một người thừa thải, bị gọi là phế vật như Dung Mị thì làm sao có thể tham gia chứ? Hoàn toàn bị coi như không tồn tại! Dung Mị nói vậy chính là muốn chửi xéo Chu thị a!
Thấy đại phu nhân thiệt thòi, các thϊếp thất trong lòng vui sướиɠ không thôi, cũng âm thầm kinh ngạc nha đầu Dung Mị này từ lúc nào trở nên lanh mồm lanh miệng như vậy.
Thấy tình huống không ổn, Dung Tề mới ra mặt:"Đủ rồi! Dung Mị, ngươi có biết tại sao mình lại ở đây không?"
Dung Mị nhún vai, nàng cũng muốn biết a! Mới bước chân vào cửa là đã bị gọi đến tiền sảnh, thật muốn về ngủ một giấc~ Vác cái thân thể này lăn lộn cả một ngày, nàng cũng rất mệt được không?
"Một cái nữ nhi chưa gả chồng như ngươi, ra ngoài cả đêm không về, còn thể thống gì nữa!" Dung Tề tiếp tục quát.
Chu thị ngồi một bên châm dầu vào lửa:"Đúng vậy! Hơn nữa nhìn xem bộ dáng của ngươi... có còn muốn danh tiết hay không?"
Dung Mị híp mắt hồ ly, trong lòng cười lạnh, thật độc ác! Danh tiết đối với nữ tử ở cổ đại quả thật còn quan trọng hơn mạng sống, nàng dùng một câu nói liền định tội cho mình, không hổ danh là mẹ kế!