Đông Diệu cùng Tuyết Ly đối chiến gần ba năm, thắng bại ngang nhau, trong một tháng cuối cùng của chiến dịch. Đông Diệu lương thảo đã không đủ, lại có tin tức truyền đến, âm thầm có quý nhân đưa lương thảo tới tương trợ, Đông Diệu được lương thảo sung túc, sĩ khí tăng nhiều, thắng trận này.
Vốn tưởng rằng Đông Diệu sẽ thừa dịp này tiếp tục tấn công Tuyết Ly, ai đoán được Đông Diệu nhưng lại chủ động đưa ra nghị hòa, làm cho tất cả mọi người rất là không hiểu.
Không chỉ như vậy, Đông Diệu Thái tử Đoan Mộc Toái Phong còn chủ động tống xuất một bức cổ họa vô giá, từ đây hai nước đình chiến.
Mà Tuyết Ly được tấm họa cổ không lâu sau lại đưa cho quốc quân của Hỏa Vũ, mặt ngoài xưng là tạ lễ vì cho mượn binh.
Trong đó việc nhỏ không đáng kể kết quả như thế nào, chỉ sợ chính là đương sự mới biết.
Hỏa Kỳ vương phủ.
Tuy rằng Đoan Mộc Toái Phong hiện thời đã là Đông Diệu Thái tử, đáng lý nên vào ở Đông cung của Thái tử, nhưng bởi vì rườm rà phiền toái, Đoan Mộc Toái Phong vẫn là ở tại vương phủ của bản thân.
Lúc này, sắc mặt Đoan Mộc Toái Phong hơi có chút không vui xem nam nhân trẻ tuổi bên cạnh, nhưng cũng không mất tôn trọng hỏi, "Hoàng thúc, vì sao ta phải đưa bức họa cổ tổ truyền đi , đó nhưng là có thể cởi bỏ bí mật bảo tàng gì đó!"
Bên người hắn nam tử nhìn như anh tuấn trẻ tuổi đúng là Hạc Thần Uyên đã biến mất khỏi Viêm Đạm vương phủ đã lâu, tên thật Đoan Mộc Trầm Uyên, mười mấy năm trước liền rời đi Đông Diệu. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện tại bên cạnh hoàng chất Đoan Mộc Toái Phong này, lại giúp đỡ hắn cùng nhau bày mưu tính kế, Đoan Mộc Toái Phong tự nhiên thật tín nhiệm hắn.
Đoan Mộc Trầm Uyên thấp mắng hắn một câu, "Phong nhi, ngươi làm việc còn chưa thỏa đáng, có đôi khi còn dễ dàng xúc động.Nếu không đổi được tật xấu này, ngày sau có thể nào làm được đại sự?"
Đoan Mộc Toái Phong tự biết đuối lý, lại cũng có chút giận, "Hoàng thúc tổng nói ta không sánh bằng Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly, điệt nhi ta trừ bỏ ngẫu nhiên xúc động, lại có những phương diện nào không bằng hắn?"
Đoan Mộc Trầm Uyên âm thầm lắc đầu, tuy rằng hắn cùng Cơ Mộc Ly luôn luôn là quan hệ giao dịch, nhưng là ở chung nhiều năm, không thể không nói không có một chút cảm tình, Cơ Mộc Ly so với hoàng chất này của hắn càng có thể ẩn nhẫn, càng thiện quyết sách, thủ đoạn quyết đoán sắc bén hơn, nhưng Đoan Mộc Toái Phong cũng có ưu thế của bản thân, hắn thiện lung lạc nhân tâm, thưởng phạt phân minh, chỉ dùng người mình biết.
"Phong nhi, ta đời này chuyện ảo não nhất chính là không thể lưu lại nữ nhân mình yêu thích, mà áy náy nhất chuyện đó là bỏ quên Đông Diệu không để ý, tùy hứng đi làm chuyện bản thân muốn làm. Lúc trước hoàng huynh cực lực giữ lại, ta là một mực đi làm việc riêng của bản thân quăng hắn một người ứng phó nhiều việc như vậy, ta... Thẹn với tiên hoàng lâm chung nhắc nhở. Cho nên, ta thề phải giúp ngươi lấy được bảo tàng trong truyền thuyết, lấy để làm cho Đông Diệu ta trở nên càng cường đại hơn."
Đoan Mộc Toái Phong nghe thế, thở dài nói: "Hoàng thúc vì sao không chịu báo cho phụ hoàng biết người đã trở lại. Phụ hoàng biết sẽ phải thật vui sướиɠ đi. Về phần chuyện bảo tàng, hoàng thúc vì sao nắm chắc như thế? Hoàng thúc sẽ không sợ Viêm Đạm vương có tâm tư khác?"
Sau khi hai người nhận thức không lâu, Đoan Mộc Trầm Uyên liền đem những chuyện mình trải qua trong nhiều năm nói cho Đoan Mộc Toái Phong, Đoan Mộc Toái Phong từ mới bắt đầu kinh ngạc cùng hoài nghi hiện tại đã biến thành tín nhiệm cùng lo lắng.
Tín nhiệm Đoan Mộc Trầm Uyên trung tâm, lo lắng Viêm Đạm vương sẽ có tâm tư khác sau khi hẹn ước mười năm kết thúc.
Đoan Mộc Trầm Uyên lắc lắc đầu, "Mộc Ly đứa nhỏ này là ta nhìn lớn lên, mấy năm nay hắn đúng là tận tâm tận lực giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Còn nữa, mười năm ước hẹn rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó hắn như thật sự mang tâm tư khác ta cũng không có tư cách khiển trách hắn."
"Hoàng thúc vì sao không sớm tìm tới điệt nhi? Điệt nhi ta cũng có thể giúp hoàng thúc." Đoan Mộc Toái Phong có chút căm giận nói.
Hắn rất sớm chỉ biết bản thân có một vị hoàng thúc yêu võ thành si, bỏ lại vương vị đi chung quanh bước chân vào giang hồ, học được một thân võ nghệ, nếu là bản thân có thể được hắn chân truyền, chắc chắn so Cơ Mộc Ly càng xuất sắc. Hiện tại hắn chính là muốn học cũng vô dụng , một là chính vụ nhiều lắm, mà là võ công của chính hắn cũng đã hình thành, lại đi học hoàng thúc sẽ dễ dàng biến thành vẽ hổ không thành lại thành ra vẽ chó.
Đoan Mộc Trầm Uyên bùi ngùi nói: "Khi đó ta cảm thấy thẹn với ngươi cùng phụ hoàng ngươi.Cho nên không dám quay về Đông Diệu, còn nữa, Cơ Mộc Ly lúc trước thân phận cùng tình cảnh là thích hợp nhất làm việc này."
"Thôi, không đề cập tới chuyện năm đó , đã nói hiện tại. Trận chiến cuối cùng là ai đã đưa lương thảo tới cho Đông Diệu ta, Phong nhi ngươi hẳn là trong lòng có tính toán, đã đối phương đưa ra yêu cầu này, chúng ta đương nhiên muốn hết lòng tuân thủ lời hứa, ngocthuybachdang. quan trọng hơn là, ta biết cổ họa sẽ rơi xuống tay Cơ Mộc Ly. Cho nên, đưa cho Tuyết Ly hay đưa cho Cơ Mộc Ly căn bản không có gì khác nhau. Hiện tại, Mộc Ly hắn đại khái đã tập hợp đủ..."
Đoan Mộc Toái Phong hơi có chút hưng phấn mà hỏi: "Hoàng thúc nói nhưng là thật sự? Cơ Mộc Ly bây giờ đây đã tập hợp đủ bốn bức họa và Song Hàng Quỷ Tử để mở ra bảo tàng?!"
"... Không sai. Đến lúc đó ta sẽ đi theo hắn, bảo tàng ta ĐoanMộc Trầm Uyên muốn định rồi!"
Editor:[email protected]
Viêm Đạm vương phủ - tình hình lúc này có thể dùng một từ để hình dung: Gà bay chó sủa.
Bánh Bao Nhỏ - Cơ Thần Tinh ở trong vương phủ to như vậy chằng khác nào con khỉ con liên tục bay nhảy, yêu nghiệt phụ thân Cơ Mộc Ly theo sát phía sau, hí mắt nhìn hắn, nguy hiểm cười nói: "Ta xem tiểu tử ngươi còn có thể chạy. Dám trốn nhà đi chơi? Hôm nay không đánh cho mông ngươi nở hoa, cha ngươi sẽ không họ Cơ!"
Bánh Bao Nhỏ vừa thở hổn hển vừa nhảy lên, vừa quay đầu khóc cầu nói: "Phụ thân, Tinh Tinh sai rồi được không? Hu hu, ta cũng không dám nữa rồi..."
"Cầu xin tha thứ cũng không tác dụng!" Cơ Mộc Ly đề khí bay lên, một tay xách Bánh Bao Nhỏ xuống.
"Cứu mạng - - mẫu thân, cứu Tinh Tinh - - "
"Gọi nương ngươi cũng vô dụng!"
Cuối cùng, kết quả chính là Cơ Mộc Ly đánh cho mông nhỏ trắng nõn của Cơ Thần Tinh sưng đỏ, Bánh Bao Nhỏ nằm sấp ở trên giường rêи ɾỉ, trong lòng đối cha mình lòng dạ hẹp hòi lại khinh bỉ một phen.
...
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Cơ Mộc Ly gọi tất cả tâm phúc đến tề tụ ở Tiêu Dao cung, không khí ngưng trọng.
Bốn tấm họa cổ tập hợp, theo thứ tự là: Mai, Lan, Trúc, Cúc, mà Song Hàng Quỷ Tử Tần Khuyết cùng Thượng Quan Điệt Nhị đứng ở một bên. Trong điện, Quỷ Sát Huyết Tôn Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa ngồi trên ghế, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng đứng hai bên, vẻ mặt hoặc kích động hoặc khẩn trương, Bạch Hổ Ôn Hạo Nhiên cùng Chu Tước Diệp Tùy Phong cũng nín thở chờ đợi.
Bốn bức họa đã tập hợp đến cùng nhau, Tần Khuyết cùng Thượng Quan Điệt Nhị hai mắt dần dần chuyển sang màu xanh quỷ dị.
"Các ngươi nhìn thấy gì?" Thủy Y Họa chống cằm hỏi, nàng không có bỏ qua ánh mắt khẽ biến của hai người.
"Ta nhìn thấy một dãy núi, giống như hình bàn tay, mà phía trên còn đánh dấu mấy địa điểm, chấm đỏ ở giữa chắc là chỗ bảo tàng." Tần Khuyết trả lời.
Thấy ánh mắt mọi người lại dừng ở trên người mình, Thượng Quan Điệt Nhị hơi hơi nhíu mày nói: "Ta nhìn thấy bốn chữ ngũ linh cổ mộ. Ta nghĩ bảo tàng hẳn là tại trong cổ mộ này."
"Ngũ Linh cổ mộ?"Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly liếc nhau, trong mắt khó nén kinh ngạc. Ngọn núi giống hình bàn tay, lại có hai chữ ngũ linh, hay núi Ngũ Linh Phong nằm trên biên giới Tây Nam của Lam Đằng?!
Nói là biên cảnh của Lam Đằng, kỳ thực nơi này dân chúng Lam Đằng đều rất là kính ngưỡng. Truyền thuyết nơi đó hàng năm nhiều sương mù, trong vòng mười dặm đều là một mảnh trắng xóa, thấy không rõ cảnh sắc phía dưới sương mù. Chỉ có những lúc trời quang, người qua đường từ xa mới có thể nhìn đến hình dáng ngọn núi.
"Gia, quả thật là bản đồ kho báu!" Đông Phương Lăng kích động nói, ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ. Xuyên qua lớp sương mù bên ngoài núi Ngũ Linh Phong, trên đường đi qua Phong Lồi cốc liền đến Ngũ Linh cổ mộ!
Trên đường đi chỉ ba địa danh, nhìn như thật dễ dàng, Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly nhưng chưa lơi lỏng.
"Ly Ly, huynh có phát hiện chỗ nào khác lạ hay không?" Thủy Y Họa nhíu mày xem bản vẽ, hỏi người bên cạnh.
" Ừm, núi Ngũ Linh Phong rộng lớn, diện tích phải bằng năm tòa thành trì của Hoả Vũ ta, nhưng trên bản đồ chỉ có ba địa danh, tìm ra cũng không dễ dàng. Ta nghĩ... ba địa phương này sẽ rất nguy hiểm ."
Mọi người vừa nghe, sắc mặt chuyển ngưng trọng.
"Này lại có sợ gì? Thuộc hạ đi theo gia đã trải qua nhiều việc như vậy, há có thể sợ núi Ngũ Linh Phong." Kiếm Thập Nhất kiệt ngạo nói.
Tần Khuyết quét mắt nhìn hắn một cái, trong mắt thần sắc lo lắng chợt lóe lên.Một lúc sau, hắn không dấu vết đi đến bên người hắn, nhẹ nhàng đạp hắn một cước, "Ta và các ngươi cùng đi."
"Không được, ngươi võ công quá kém, ở Kiếm phủ chờ ta là tốt rồi." Kiếm Thập Nhất nói được trảm đinh tiệt thiết, một bộ khẩu khí không thương lượng, làm Tần Khuyết tức giận thật muốn đương trường cãi nhau với hắn một trận.
Mọi sự chuẩn bị thỏa đáng, đoàn người lặng yên không một tiếng động rời khỏi Hỏa Vũ. Vì không làm cho người ta chú ý, mọi người tách riêng từng nhóm hành động, ước định tụ họp dưới chân núi Ngũ Linh Phong.
"Ly Ly, phía sau có người theo dõi." Thủy Y Họa thấp giọng nói. Nàng cùng người bên cạnh đóng giả thành giang hồ hiệp nữ cùng hiệp sĩ, cũng không tính gây chú ý.
Cơ Mộc Ly chợt nhíu mày, nhìn về phía sau, không chút ngoài ý muốn thấy phía sau có người theo dõi, lớn tiếng nói: "Đoan Mộc Trầm Uyên, ngươi đã có tâm nhường ta phát hiện, hiện tại cần gì phải trốn trốn tránh tránh?"
Không bao lâu, một người thong thả bước ra, đúng là Đoan Mộc Trầm Uyên.
Đoan Mộc Trầm Uyên ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói: "Mộc Ly, ngươi quả nhiên phái người dò xét thân phận của ta." Lập tức có chút không vui nói: " Ngươi đã tìm được bảo tàng, nhưng là ngươi vì sao không có cho ta biết?"
Cơ Mộc Ly cười nhạo một tiếng, "Hạc Thần Uyên, nếu không có kính ngươi đem võ nghệ truyện thụ cho ta, chỉ bằng thân phận hiện thời của ngươi, ngươi cảm thấy bổn vương có lập trường gì báo cho ngươi biết? Bổn vương luôn luôn nói lời giữ lời, đã mười năm ước định còn không có kết thúc, bổn vương cũng sẽ tiếp tục tuân thủ ước định. Nếu không có như thế, ngươi làm sao có thể dễ dàng như vậy liền tìm được bổn vương? Chẳng qua ngươi ta ước định là ta giúp ngươi tìm được vị trí của bảo tàng, về phần tìm được về sau như thế nào thì lại không có ở trong ước định rồi."
Đoan Mộc Trầm Uyên thầm kêu một tiếng hồ ly, liếc hắn một cái nói: "Này ta biết, ngươi chỉ để ý mang ta đi tới chỗ bảo tàng, chuyện phía sau dựa vào bản lĩnh riêng."
Kỳ thực, thấy đồ nhi bản thân một tay dạy dỗ có tâm cơ thế này, Đoan Mộc Trầm Uyên vẫn là vui mừng, cứ việc hai người không tính chính thức là sư đồ. Nếu không phải thân phận của hắn không cho phép, hắn thật đúng vui mừng vì Cơ Mộc Ly đã tìm được bảo tàng trong truyền thuyết.
Năm ngày sau, mấy người đã tề tụ dưới chân núi Ngũ Linh Phong.
Thấy nhiều ra một người, mấy người cũng không hỏi nhiều, đã người nọ là Cơ Mộc Ly mang đến, chắc là có thể tin. Mà chỉ có Đông Phương Lăng cùng Kiếm Thập Nhất biết người này đã không còn chung một chiến tuyến với họ rồi.
"Gia, vương phi, ta đã xem qua , lại đi về phía trước ba dặm, chính là rừng sương mù." Kiếm Thập Nhất nói, hiển nhiên đã tìm hiểu trước tình huống.
" Chẳng qua, sương mù này có chút kỳ quái, ta vẫn cảm thấy trong sương mù còn có thành phần khác, cho nên ta mới nghiên cứu qua , phát hiện một hiện tượng kỳ quái: Như là chúng ta ở trong sương mù thời gian quá dài cả người sẽ trở nên mềm yếu vô lực." Đông Phương Lăng khẩn cấp xen vào nói.
Thủy Y Họa khẽ cười một tiếng, "Xem bộ dáng không biết sợ của ngươi, hẳn là có mang theo giải dược đi?"
"Ha ha, vẫn là vương phi hiểu biết ta." Đông Phương Lăng cực kì lên mặt.
Chờ mỗi người ăn vào một viên dược hoàn xong, Thủy Y Họa tìm đến một sợi dây thừng, mỗi người túm vào sợi dây thừng đi, chỉ cần không buông dây thừng ra, đoàn người sẽ không thất lạc.
Sương khói mù dầy đặc hơn so mọi người nghĩ, hơn nữa càng đi vào chỗ sâu sương khói mù càng dày đặc, thế nhưng chỉ có thể nhìn đến mọi thứ trong vòng nửa trượng.
Thủy Y Họa cẩn thận để ý cảnh vật xung quanh, đi qua phần lớn là một ít cây cối bụi cỏ thông thường, cũng không dị thường.
Trong lúc vô tình nhớ tới lúc trước tìm được Cổ Cương cũng đυ.ng phải rất nhiều quái vật ăn thịt người. Sau khi vượt qua rất nhiều trở ngại mới tới được thánh địa Cổ Cương, như vậy lúc này đây, có phải cũng sẽ gặp được trở ngại sau đó mới tìm được bảo tàng trong truyền thuyết?
Hoặc là nói, trong chỗ sâu nhất của rừng rậm cũng có một bộ lạc thần bí giống như Thị Huyết tộc?
Ý tưởng cũng chỉ là chợt lóe lên, Thủy Y Họa lập tức lại tập trung tinh lực xuyên qua làn sương mù dày đặc này.
"Mọi người không cần tùy tiện chạm vào cây cỏ trong rừng này." Thủy Y Họa bỗng nhiên trầm giọng dặn một câu. Nếu sương mù dày đặc là thiên nhiên mà thành, mà trong sương màu lại chứa đựng những vật khác, như vậy khẳng định có liên quan tới cây cỏ trong rừng này.
"Y Họa, có phải nàng phát hiện ra cái gì phải không?" Cơ Mộc Ly luôn luôn nắm tay nàng hỏi.
Thủy Y Họa lắc đầu, nhớ tới hắn khả năng thấy không rõ động tác của bản thân, liền mở miệng nói: " Nếu sương mù này không giống sương mù bình thường, ta đoán có thể là một ít hương vị của thực vật phát ra dung nhập vào trong đó. Mặc kệ có phải như vậy hay không, cẩn thận một chút cũng không sai."
"Y Họa nói rất đúng." Cơ Mộc Ly giọng điệu thư giãn thích ý, một chút không giống như người đang tìm kiếm bảo tàng, mà như là đi du sơn ngoạn thủy.
Thủy Y Họa nói chuyện thanh âm không thấp, mấy người khác tự nhiên đều nghe được, trong lòng cũng cực kỳ đồng ý. Mấy trăm năm không có người phát hiện bảo tàng nhất định phải ở một nơi cực kỳ bí mật lại nguy hiểm, bằng không đã sớm bị hậu thế phát hiện rồi.
Mọi người đi lại càng thêm cẩn thận, có thể nghe rõ cả hơi thở của nhau.
Cũng không biết đi bao lâu, mấy người rốt cục phát giác không thích hợp.
"Tôn thượng, ta cảm thấy chúng ta giống như đang đi vòng quanh chỗ này." Bạch Hổ Ôn Hạo Nhiên nói.
Đông Phương Lăng nghe vậy, lập tức phụ họa một tiếng, "Đúng! Chính là loại cảm giác này, trước ta thấy cây đại thụ kia vỏ cây thật bóng loáng, ta liền nhìn nhiều vài lần, nhưng là hiện tại ta lại nhìn đến nó rồi!"
Những người còn lại chỉ biết im lặng.
Trong nhóm người này chỉ có Đoan Mộc Trầm Uyên kinh nghiệm phong phú nhất, nhưng là hắn hiện tại cũng không có chiêu, loại việc lạ này hắn cơ hồ chưa bao giờ gặp.
Mấy người chỉ phải nhìn về Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa đi ở phía trước, bọn họ cũng chỉ là mơ hồ nhìn đến một ít bóng dáng.
"Tiếp tục đi." Cơ Mộc Ly trầm giọng nói, "Lần sau nếu lại phát hiện cây này thì dừng lại."
Tuy rằng không biết Cơ Mộc Ly có chủ ý gì, nhưng mấy người vẫn là nghe theo lời hắn nói tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, Đông Phương Lăng lập tức kêu lên: "Gia, ta lại nhìn đến cái cây kia rồi!"
Cũng không biết là Đông Phương Lăng cùng cây đại thụ này có duyên vẫn là sao, mỗi một lần Đông Phương Lăng đều có thể rất nhanh tìm được nó.
Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly đến gần cây đại thụ này, mấy người khác cũng chậm chậm vây quanh lại.
"Ha ha, ta hiểu được." Thủy Y Họa mỉm cười.
Cơ Mộc Ly nghe vậy, nhéo nhéo tay nàng, trong mắt mang theo ý cười, " Y Họa quả nhiên nghĩ giống ta."
"Gia, ngài với vương phi đến cùng đang nói cái gì? Đừng nói khó hiểu như thế chứ." Đông Phương Lăng hừ nói. Đều tới khi nào, vẫn còn không quên diễn trò bọn họ ăn ý.
"Bạch Hổ, mượn đao của ngươi dùng một chút."
Ôn Hạo Nhiên hồ nghi đưa qua đại đao.
"Trận pháp này tâm trận đó là ngươi đi!" Cơ Mộc Ly hai mắt dừng lại, không chút nào do dự cầm đao giơ lên, mấy cây đại thụ trong khoảnh khắc bị chặt đứt.
Lúc cây bị chém thành hai đoạn, tự nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết hết sức quỷ dị, sau đó tiếng hét thảm này rất nhanh biến mất.
Mấy người nghe sợ nổi da gà, hai mặt nhìn nhau.
"Mau nhìn! Sương mù tản ra rồi!" Đông Phương Lăng cao hứng kêu một tiếng.
Mấy người đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy sương mù lúc trước còn nồng đậm tán không ra lúc này đang lấy một loại tốc độ quỷ dị rất nhanh tản ra.
Thủy Y Họa ngưng thần nhìn xa xa, hết sức đề cao cảnh giác. Khu rừng sương mù này lại thật sự có trận pháp, hoặc là những người ở xung quanh đây bày trận pháp, hoặc là chính những tiền bối đã mất cố ý lưu lại.
Cơ Mộc Ly nghiêng đầu xem nàng, " Y Họa đừng sợ, có ta đây."
Thủy Y Họa thật không nể mặt liếc mắt lườm hắn.
Trận pháp bị phá, mọi người rất nhanh liền đi ra khỏi rừng sương mù, tiến vào núi Ngũ Linh Phong.
Núi Ngũ Linh Phong trông cũng không khác những ngọn núi bình thường khác, đường lên núi cũng không tính khó đi. Nhưng càng lên cao càng làm cho người ta có cảm giác trầm lặng.
" Bao giờ mới đến đỉnh núi Ngũ Linh Phong đây?" Đông Phương Lăng duỗi thẳng cổ nhìn lên trên xem, thế nào đều nhìn không thấy đỉnh núi, dựa theo bản vẽ, đi qua núi Ngũ Linh Phong không lâu sau có thể đến Phong Lồi cốc. Ngọn núi này chẳng lẽ không có đỉnh sao?
"Đã bản vẽ có Phong Lồi cốc, liền nhất định có thể tìm được." Thủy Y Họa hai mắt tối đen lóe lên, rất sáng.
Không có người kêu khổ kêu mệt, những người này đã từng trải qua rất nhiều chuyện, đã lựa chọn đi cùng Cơ Mộc Ly đến đây, cũng đã nghĩ tới các loại khả năng.
Sau một hồi, Đông Phương Lăng hưng phấn mà hô to một tiếng, "Đến đỉnh rồi! Chúng ta đến đỉnh núi rồi! Các ngươi xem, các ngươi - -" thanh âm im bặt đình chỉ, biểu cảm của Đông Phương Lăng đã không đủ để dùng từ khϊếp sợ để hình dung rồi.
Bọn họ thật là đến đỉnh núi, nhưng là đỉnh Ngũ Linh Phong không phải là bằng phẳng sao. Vì sao phía trước lại là đoạn dốc núi! Nương, này không phải là trêu người sao!
Mấy người nhìn đoạn dốc núi trước mắt, trong lúc nhất thời trầm mặc không lời.
Chẳng lẽ con đường này là sai? Nhưng là đi qua rừng sương mù, chỉ có một con đường để đi tới Ngũ Linh Phong, hiện tại đường cụt, mặt sau lại nên làm cái gì bây giờ?
"Nơi này có tấm bia đá." Thượng Quan Điệt Nhị chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Thủy Y Họa lập tức nhìn tấm bia đá, đưa tay đẩy ra đám cỏ dại che khuất bia đá, không ra dự kiến thấy được mấy chữ. Tám chữ khắc sâu xuống bia đá, chỗ lõm có tô màu đỏ lại bị tro bụi che khuất, thoạt nhìn có từ rất lâu rồi.
"Tuyệt xử phùng sinh, thất bất tái lai?" Thủy Y Họa thì thầm ra tiếng. Những người khác cũng không hiểu.
Tuyệt là nói đoạn dốc núi, vậy sinh lại là có ý gì? Chẳng lẽ là nhảy vào đoạn dốc núi?! Thủy Y Họa hai mắt rõ ràng sáng ngời, càng nghĩ càng cảm thấy chính là ý tứ này. Nhưng là, nếu nàng nghĩ sai như vậy nhảy xuống cũng là lấy chính tính mạng của mình ra làm trò đùa rồi!
"Y Họa, ta đi thử xem đi." Cơ Mộc Ly nhíu mày, cũng hiểu ý nghĩa của mấy tấm bia đá này.
"Muốn đi cùng đi!" Thủy Y Họa nắm chặt tay hắn, nhìn hắn nhạt nhẽo cười.
Ở đây mấy người cũng đều là người thông minh, tự nhiên cũng trong thời gian rất ngắn cân nhắc rõ rồi.
"Gia, ta cùng Lăng trước đi dò thám tình huống đi!" Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng liếc nhau, đã sớm ăn ý mười phần.
Cơ Mộc Ly lại lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Hiện tại lời nói của ta các ngươi đều nghe cho rõ. Tuyệt xử phùng sinh, thất bất tái lai có nghĩa nhảy xuống dốc núi này, rất có thể không trở lại được. Vậy con đường kế tiếp ngay tại dưới dốc núi, hơn nữa chỉ có cơ hội một lần đi xuống, cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể cùng nhau nhảy vực, nhưng là ta Cơ Mộc Ly cũng không có thể cam đoan các ngươi an toàn."
Nói đến đây, hắn rõ ràng dừng một chút, thanh âm cũng trầm vài phần, "Hiện tại các ngươi nếu rời đi vẫn còn kịp, phương pháp hóa giải rừng sương mù các ngươi đều thấy được. Quay về hay là tiếp tục, các ngươi bản thân lựa chọn, ta sẽ không nói nửa câu oán hận."
"Cạc cạc, ta Đông Phương Lăng đã sớm chán sống, không tìm đến bảo tàng trăm năm khó gặp này, ta là như thế nào đều sẽ không sáng mắt, cho nên gia, chết sống ta đều theo ngươi rồi!" Đông Phương Lăng cười cười tùy tiện mở miệng.
Kiếm Thập Nhất chỉ nói một câu, "Thuộc hạ cho dù chết cũng đi theo gia cùng vương phi."
Bạch Hổ ánh mắt cũng trở nên kiên định, "Nếu không có tôn thượng nơi nào có Ôn Hạo Nhiên. Tôn thượng không cần nhiều lời, ta Bạch Hổ với ngươi."
Chu Tước Diệp Tùy Phong quét Bạch Hổ liếc mắt một cái, đôi môi hồng nhạt mang theo tươi cười, "Bạch Hổ đại ca đi chỗ nào, ta liền đi chỗ đó." Nàng bây giờ tuy rằng còn mặc nam trang, lại không cải trang thành Chu Tước tóc hồng nữa, thoạt nhìn giống như một vị thiếu gia đẹp mắt.
Ôn Hạo Niên chống lại đôi mắt nàng cất giấu tình ý, có chút không được tự nhiên quay mặt đi.
Thượng Quan Điệt Nhị càng tùy ý, "Mạng của ta vốn là tôn thượng."
Đoan Mộc Trầm Uyên hừ lạnh một tiếng, "Mộc Ly, ngươi hẳn là biết tính toán của ta, lời vô nghĩa đừng nói nữa."
Thủy Y Họa thấy mọi người quyết tâm như thế, dương môi cười, "Đã như vậy, mọi người còn chờ cái gì? Chúng ta nhảy!"
Cơ Mộc Ly nắm tay Thủy Y Họa nhảy xuống, những người khác ngay sau đó cũng nhảy xuống.
Nhìn từ đàng xa, tám chấm đen nhanh chóng rơi xuống dưới, tình cảnh này trông buồn cười lại hết sức khó gặp.
Còn chưa rơi xuống bao lâu, mấy người nhưng lại cảm thấy chân chạm vật gì đó, vừa nhìn xuống, mới phát hiện dĩ nhiên là một khối đá lớn. Khối đá này trông không tự nhiên như mấy phiến đá trên vách núi, mà là khối đá do con người mài thành.
Bên vách đá có một cánh cửa đá, trên cửa có viết dòng văn tự bằng chữ cổ.
Đông Phương Lăng vỗ vỗ trái tim mình, lòng còn sợ hãi nói: "Này tám chữ nói quả nhiên không sai, nhảy xuống thật sự không chết được! Không chỉ có không chết được còn tìm được cửa đá!"
Đoan Mộc Trầm Uyên ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm dòng chữ trên cửa đá, thì thào lẩm bẩm: "Nơi này xem như là một tòa cổ mộ, chẳng lẽ nơi này đó là Ngũ Linh cổ mộ?!"
"Nơi này quả thật là một tòa cổ mộ, nhưng cũng không phải Ngũ Linh cổ mộ." Thủy Y Họa lướt mắt nhìn hắn, bắt đầu ở trên cửa sờ soạng chốt mở.
Còn chưa có đi qua Phong Hồi cốc, lại làm sao có thể đến Ngũ Linh cổ mộ?
Không biết có phải tay Thủy Y Họa chạm vào chốt mở hay không mà cửa đá phát ra một tiếng ầm vang, dưới ánh mắt chăm chú của mấy người từ từ mở ra.
Đợi cánh cửa đá mở ra hoàn toàn, mọi người liếc nhìn nhau, rồi sau đó lấy ra hỏa chiết tử bắt đầu đi vào. Cơ Mộc Ly và Kiếm Thập Nhất đều cầm hỏa chiết tử, một người đi ở phía trươc, một người đi ở cuối cùng.
Nếu đây thật là một tòa cổ mộ, vậy thật sự làm người ta khó hiểu. Đến cùng là loại người nào, nhưng lại hao tổn của cải tu kiến cổ mộ cho bản thân, vẫn là đặt tại trong vách núi này?
Lại nhìn phong cách phô trương của cổ mộ, chỉ là đường vào còn dài như vậy, liền tính Thủy Y Họa không biết gì về khảo cổ, cũng đoán được ra nơi này cũng không phải là mộ của người bình thường.
" Vậy mà chôn cất tại đây? Nói vậy chủ nhân cổ mộ này nhất định là đầu óc không bình thường." Đông Phương Lăng nói thầm, giống như cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, sợ tới mức hắn lập tức sửa lại miệng, nói: "A, ha ha, chủ nhân táng ở nơi này thật sự là quá thông minh, chỗ này thật sự là thanh tĩnh rất khác biệt, còn không ai tìm được đến..."
Không đợi Đông Phương Lăng nói xong, Đoan Mộc Trầm Uyên âm điệu lạnh lùng đánh gãy hắn: "Lăng, ở chỗ này, ngươi vẫn là ít nói đi, miễn cho va chạm chủ nhân cổ mộ."
Đông Phương Lăng cho rằng Đoan Mộc Trầm Uyên chính là ngại bản thân ầm ĩ, ai án quét mắt một cái, thế nhưng phát hiện tất cả mọi người sắc mặt ngưng trọng dừng bước.
Đường hầm càng đi vào trong, càng là tối đen, cho dù đầu đuôi hai người trong tay cầm hỏa chiết tử, ánh sáng phát ra cũng sẽ không xuyên thấu đến nửa trượng bên ngoài.
Mắt nhìn không thấy, mấy người thính lực trở nên so bình thường muốn mẫn cảm rất nhiều.
Thủy Y Họa hoàn toàn nín thở ngưng thần, luôn mãi nghe sau rốt cục xác định bản thân không có xuất hiện ảo giác. Trừ bỏ trong bóng đêm có tiếng hít thở của mấy người, thì chỗ sâu nhất của con đường còn truyền đến tiếng địch trầm thấp.
Khúc nhạc cực kỳ êm dịu, làn điệu lại nhẹ nhàng uyển chuyển, thế nào nghe đều cảm thấy như là tiểu thư khuê các ngống trông lang quân về. Nhưng là tại trong cổ mộ đột nhiên nghe đoạn nhạc như thế, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy nổi da gà.
Đông Phương Lăng cuộc đời không sợ cái gì, chỉ riêng sợ những thứ âm trầm quái dị gì đó, liền như ở Cổ Cương khi nhìn đến đám quái vật bề ngoài ghê tởm có thể làm cho lực công kích của hắn đại giảm.
Đúng lúc này, Bạch Hổ bỗng nhiên kêu một tiếng, "Kiếm Thập Nhất thế nào không thấy nữa?!"
Kiếm Thập Nhất đi ở tuốt phía sau, nhưng là lúc này, phía sau Bạch Hổ đã không có một bóng người.
Ôn Hạo Nhiên đã trải qua rất nhiều những cuộc gϊếŧ chóc máu tanh, nhưng là lúc này trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia sợ hãi. Một khắc trước Kiếm Thập Nhất vẫn còn nói với bản thân, thế nào trong chớp mắt nói không thấy đã không thấy tăm hơi? Chỗ này thật là có chút tà môn.
Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly vội vàng quay lại, vẫn là không thấy được bóng dáng Kiếm Thập Nhất.
Đột nhiên, Thủy Y Họa tựa đầu vào trên tường đá, " Phía sau tường đá có tiếng động!" Dừng một lát, khẳng định hô nhỏ một tiếng, "Là Thập Nhất! Thập Nhất đang sử dụng kiếm phá đá."
"Sao lại thế này? Thập Nhất làm sao có thể ở phía sau tường đá được!" Đông Phương Lăng kinh dị trừng mắt nhìn tường đá, cơ hồ ngay sau một khắc, hắn lại lập tức kêu sợ hãi ra tiếng, "Gia, mau nhìn, trên tường đá có điêu khắc vài thứ!"
Ôn Hạo Nhiên cùng Diệp Tùy Phong vội vàng đem hỏa chiết tử gom lại gần tường đá, chỉ thấy hai bên tường đá có khắc năm sáu cái phù điêu hình đầu người thân thú trông rất kỳ quái, có rất nhiều hình đầu người thân rắn, hình đầu người thân hổ, hình thái khác nhau, lại điêu khắc trông rất thật, tự dưng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Này... Người này đầu thế nào nhìn giống như người thật vậy?"
Đông Phương Lăng bỗng nhiên chỉ vào một cái phù điêu ngay bên cạnh kêu lên, vừa nói vừa nuốt một chút nước miếng.
Mấy người nghe vậy nhìn lại, đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, bức phù điêu cuối cùng là một hình đầu người thân nhộng. Một bàn tay từ trong thân nhộng đưa ra ngoài, tuyệt vọng hướng về mấy người, người này miệng há lớn, hai mắt trừng to như chuông đồng, như là bị kinh hách tột độ, mà người này tất cả bộ phận khác giống như bị nhốt lại trong thể xác của con nhộng.
Lại nhìn kĩ, đây không phải là hình vẽ đầu người, rõ ràng chính là đầu người thật sự bị con nhộng nuốt vào trong!
" Nương của ta, đây là người thật!"