"Hai người rõ ràng biến mất dưới mắt ám vệ hả?" Cơ Mộc Ly nhìn về phía Đông Phương Lăng, hai mắt hơi nheo lên.
Tuy rằng hiện tại Cơ Vũ Trường đã bị tước bỏ danh hiệu thái tử , nhưng chỉ cần Ngô hoàng hậu cùng Ngô gia còn tồn tại, Cơ Vũ Trường rất có khả năng tro tàn lại cháy.
Kiếm Thập Nhất dám vào lúc này mất tích, cũng không sợ tam ca Kiếm Song Hoa của hắn mượn cơ hội này âm thầm rat ay sao ?
"Lăng, ám vệ nói như thế nào?" Thủy Y Họa mở miệng hỏi.
Đông Phương Lăng lập tức nói: "Tần Khuyết cô nương xuất phủ mua đồ , kết quả nửa đường mất tích . Bởi vì bên người nữ nhân này không có an bài ám vệ, cụ thể tình huống bên kia cũng không rõ ràng. Thập Nhất biết chuyện này sau lập tức đi ra ngoài tìm người, gia ngài cũng biết bản lĩnh của Thập Nhất , tuy rằng không bằng ngài , nhưng là cao hơn ám vệ một bậc . Những ám đó vệ vốn chỉ theo dõi động tĩnh của Kiếm phủ , cũng không chú ý, đợi đến lúc phát hiện tình huống không thích hợp , đã hoàn toàn tìm không thấy hành tung của Thập Nhất rồi."
Mấy người nghe xong mày càng nhíu thật chặt.
Kiếm Thập Nhất không phải là loại người không có chừng mực, khả năng thật sự là gặp phải chuyện gì khó giải quyết .
Thủy Y Họa trầm giọng nói: "Trước kia chỉ biết Tần Khuyết cô nương thân phận không rõ, nhưng cũng không đến mức đưa tới hiểm hoạ gì quá lớn , không nghĩ tới là ta khinh thường . Lúc này hai người mất tích chắc chắn liên quan tới Tần Khuyết ."
"Không phải nói là cô nương nông gia sao?" Cơ Mộc Ly thanh âm lạnh xuống, " Y Hoạ , nàng cũng quá liều lĩnh , không tra rõ ràng thân phận người này liền mang về phủ? !"
Thủy Y Họa thấy hắn thật sự tức giận , cảm thấy đuối lý, ấp úng nói: " Tần Khuyết trên người không nội lực, ta đã sớm thử qua , chính là thân phận của nàng luôn không tra ra được . Lúc trước ta xem Thập Nhất đối nha đầu kia có chút ý tứ, liền cố ý làm hồng nương."
"Nàng sẽ không sợ nha hoàn này là người khác phái tới tính kế chúng ta?" Cơ Mộc Ly nắm lấy khuôn mặt nàng , gương mặt trầm xuống nói. Trong lòng cũng là: Ha ha, lúc này không ăn đậu hủ thì đợi tới khi nào? Giờ phút này Y Hoạ là nghe lời nhất .
Thủy Y Họa hất ra móng vuốt của hắn , "Hiện thời không phải là lúc truy cứu chuyện đó , việc cấp bách là chúng ta phải xác định hai người này đến cùng có phải mất tích hay không , nhân tiện cũng điều tra luôn thân phận thật sự của Tần Khuyết ."
Cơ Mộc Ly thu hồi tâm tư trêu đùa , nhìn Đông Phương Lăng căn dặn nói: "Lập tức phái ra gấp đôi ám vệ, nhìn chòng chọc Cơ Vũ Trường cùng Ngô gia, còn ở Kiếm phủ thì sai người nhìn chằm chằm Kiếm Song Hoa, người này cùng Cơ Vũ Trường nhiều lần âm thầm gặp mặt, phải giám sát chặt chẽ một ít. Còn nữa , phái một nhóm người âm thầm tìm hiểu nơi Thập Nhất và Tần Khuyết mất tích ."
" Vâng , thuộc hạ đi làm ngay ." Đông Phương Lăng chính sắc trả lời. Lúc chuẩn bị rời đi , liếc mắt một cái quét đến Hạc Thần Uyên , ánh mắt hơi sáng ngời, "Uyên, ngươi ngày gần đây nhàn rỗi vô sự, không bằng theo ta cùng đi ?"
Hạc Thần Uyên không thú vị lướt mắt nhìn hắn, " Chút chuyện nhỏ như vậy đều làm không xong, còn tưởng ta đi theo ngươi cùng nhau làm chân chạy? Ngày gần đây ta còn có chuyện quan trọng đi làm, đừng có phiền ta."
Đông Phương Lăng sắc mặt cứng đờ. Cắt, người này tự đại trước sau như một . Không phải đều là cấp dưới của gia sao , mà người này suốt ngày thần bí lẩm nhẩm không biết đang làm gì Hắn hiện tại làm chính là quan hệ đến quốc gia đại sự , người này làm việc sao có thể so sánh với hắn được !
Đông Phương Lăng nói thầm vài câu đi rồi, để lại mấy người thần sắc khác nhau.
"Mộc Ly , dù sao ta ở trong phủ cũng không giúp đỡ được gì, không bằng ta cũng đi ra ngoài tìm Thâp Nhất ." Thủy Y Họa đề nghị nói.
Cơ Mộc Ly lập tức bác bỏ , "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Nàng và ta vừa mới đoàn tụ mấy ngày, không có ta ở cạnh nàng , nàng đừng mơ tưởng một người xuất phủ!"
Thủy Y Họa không nói gì thở dài. Suốt ngày ở trong phủ, nàng rảnh rỗi đến phát chán rồi .
Hạc Thần Uyên không cẩn thận bị xem nhẹ thản nhiên quét hai người liếc mắt một cái, " Hai người các ngươi xem ta chết rồi hả ? Muốn diễn ân ái đi ra ngoài diễn , ta xem hai ngươi liền phiền lòng."
Thủy Y Họa nhịn không được hé miệng cười cười, nàng suýt chút đã quên, phía sau bọn họ còn ngồi một người cô đơn cầu ái bất thành kìa .
"Lời nói của ta cũng đừng quên, tấm cổ họa thứ tư ta sẽ mau chóng lấy tới tay, nhưng là ngươi mau tìm nốt người có quỷ đồng tử thứ hai đi ." Hạc Thần Uyên nhìn về phía Cơ Mộc Ly , nhắc nhở một lần cuối cùng .
Dứt lời, hắn nhìn hai người vẫy vẫy tay, "Nói đều nói xong rồi , hai ngươi đều đi ra ngoài đi."
Trong lời nói lộ ra vài phần mỏi mệt, xem ra là thật mệt mỏi.
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, tất nhiên là rất nhanh lôi kéo Thủy Y Họa rời đi . Dù sao ánh mắt Hạc Thần Uyên nhìn về phía Thủy Y Họa làm hắn không thích, cứ việc hắn biết Hạc Thần Uyên là xuyên thấu qua Y Hoạ để nhìn một nữ nhân khác."Mộc Ly , huynh thật sự muốn tập hợp đủ bốn tấm cổ họa cùng Song Hàng Quỷ Tử ,rồi sau đó tìm bảo tàng trong truyền thuyết ?" Trở lại Trúc Hương các , Thủy Y Họa nhịn không được mở miệng hỏi.
Tuy rằng Cơ Mộc Ly không có giấu nàng chuyện về bốn bức tranh cổ và chuyện kho báu nhưng là nàng không nghĩ tới Cơ Mộc Ly thật sự có ý niệm mở ra kho báu này.
Cơ Mộc Ly nghe vậy khẽ cười một tiếng, "Ta còn tưởng rằng Y Hoạ biết đâu . Nếu không sao lúc ở Lam Đằng , vì sao nàng phải giúp ta trộm tấm hoa lan đồ ?"
Thủy Y Họa bĩu môi, "Người người đều cần tự nhiên là thứ tốt, huống hồ ban đầu lúc ở Lam Đằng , ta nhận thấy huynh muốn bức họa đó . Cho nên liền giúp huynh lấy tới ."
Cơ Mộc Ly khóe miệng nhếch lên, nhanh chóng hôn chụt một cái vào má nàng , " Y Hoạ thật sự là tri kỷ."
"Kỳ thật không phải là ta muốn lấy bảo tàng , mà là Hạc Thần Uyên, hắn đối bảo tàng trong truyền thuyết có h ứng th ú , mà ta đáp ứng giúp hắn."
Thủy Y Họa không hiểu nhíu mày, "Vì sao đáp ứng giúp hắn? Ta cũng không biết huynh cũng có lúc hảo tâm như vậy , hắn có phải d ù ng cái gì trao đổi với huynh không ?"
"Ai nha, Y Hoạ nàng thật sự là thông minh." Cơ Mộc Ly cười tán một tiếng, một phen ôm Thuỷ Y Hoạ lên giường .Hai ngày này bận chuyện trong triều , đều không có thời gian cùng tiểu kiều thê ôm ấp r ồi .
"Đừng náo loạn, hiện giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa ta đang hỏi huynh chuyện chính sự ." Thủy Y Họa đấy đấu hắn ra .
Cơ Mộc Ly tranh thủ hôn vào má lại vào cổ của nàng , vừa hôn vừa cười nhẹ nói: "Ban ngày ban mặt thì làm sao , từ trước tới nay ta muốn làm cái gì đều không nhìn thời gian."
Thủy Y Họa bị hắn ôm ở trên giường lăn một vòng, bất đắc dĩ để cho hắn chiếm hết tiện nghi .
Chờ hắn ngẩng đầu lên , Thủy Y Họa lập tức nghiêng đầu, ấn một nụ hôn ở trên môi hắn , cười tủm tỉm dụ dỗ nói: "Nói với ta, huynh cùng Hạc Thần Uyên trao đổi cái gì? Hả? Nói với ta , ta sẽ thưởng cho huynh ~ "
Cơ Mộc Ly miễn cưỡng nheo mắt lại , nhịn không được vươn đầu lưỡi lướt qua chỗ bị Thủy Y Họa liếʍ quá .
Thuỷ Y Hoạ nhìn xem động tác của hắn trong lòng nóng lên. Ta đi, này đến cùng là ai đang dụ dỗ ai ? ! Trước kia còn chưa có cảm thấy nhưng từ lúc hai người trải qua chuyện kia thì mỗi khi Thủy Y Họa nhìn đến Cơ Mộc Ly , liền cảm thấy tên đáng chết này càng ngày càng yêu nghiệt rồi.
"Y Hoạ thật muốn biết?" Cơ Mộc Ly cười đến mất tiếng, thanh âm vô cùng trầm thấp mê người.
"Ừ , huynh nói với ta , ta sẽ lại hôn huynh vài cái ." Thủy Y Họa vẽ vòng tròn ở ngực hắn . Một vòng lại một vòng, làm cho thân thể Cơ Mộc Ly tê dại .
Nhưng là mỗ yêu nghiệt vẫn thủ vững trận địa như cũ , bộ dáng không nhúc nhích chút nào.
"Y Hoạ , chỉ hôn ta vài ngụm thế nào đủ đâu, không bằng buổi tối chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa hơn đi , hả?" Cơ Mộc Ly nửa áp ở trên người Thủy Y Họa , động tác này vừa không dồn sức nặng của bản thân áp ở trên thân thể nàng, mà lại có thể ôm nàng vào trong lòng, như vậy hai người thoạt nhìn vô cùng thân thiết.
"Ta hai ngày này thân thể không khoẻ, ngày khác thế nào?" Thủy Y Họa dùng ngón út gãi nhẹ ở hầu kết của hắn .
"Thân thể không khoẻ? Y Hoạ nàng cảm thấy chỗ nào không thoải mái?" Cơ Mộc Ly vừa nghe lời này, bộ dáng yêu mị mê người vừa rồi bỗng chốc thu liễm không ít , lo lắng đánh giá sắc mặt của nàng.
Thủy Y Họa bị hắn hỏi có chút chột dạ, thấp giọng nói: "Cũng không có gì, có thể là gần nhất đi lại nhiều , cho nên thân thể cảm thấy có chút mệt mỏi."
Ngay từ đầu, nàng thật là tưởng giả bộ bệnh lừa dối quá quan, nhưng là vừa thấy tên háo sắc như vậy quan tâm bản thân, Thủy Y Họa liền không đành lòng . Thân mình có chút mệt rã rời, này nhưng là thật sự, không tính là gạt người.
Kỳ thực, nàng chẳng phải không muốn Cơ Mộc Ly , mà là muốn tìm lúc tinh lực bản thân dư thừa nhất , đến lúc đó nàng nhất định sẽ ở trên giường sửa trị Cơ Mộc Ly , để trả thù năm ngày ở dưới dốc núi vạn trượng kia !
Cơ Mộc Ly nghe xong lời của nàng đã không còn tâm tư như ban đầu , ngược lại đưa tay day huyệt thái dương cho nàng .
"Đều do ta gần nhất vội vàng chuyện của bản thân , không có thời gian chăm sóc nàng , về sau nàng thân mình không thoải mái thì cứ nói, có đồ đệ Vạn Độc Dược Thánh tại bên người, không cần uổng phí." Cơ Mộc Ly vừa xoa vừa nói. Đáng thương Đông Phương Lăng lúc này đã trở thành đại phu chuyện dụng cho vương phi nhà hắn .
Thủy Y Họa bị hắn ấn xoa thoải mái không ít, cười nói: "Cũng không phải thật sự bị bệnh, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, ngủ nhiều mấy ngày thì tốt rồi. Nhưng là huynh , gần nhất luôn luôn vội chuyện của Thái tử , bản thân cần phải chú ý thân thể nhiều hơn , đừng để quá mệt mỏi ."
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, trong lòng lại là một trận kích động, cuối cùng chỉ có thể nỗ lực chịu đựng.
"Nàng yên tâm, bản thân ta có chừng mực." Ánh mắt của Cơ Mộc Ly trở nên cực kì ôn nhu, trên tay càng không ngừng giúp Thủy Y Họa ấn vài cái huyệt vị, mãi cho đến lúc nàng mơ mơ màng màng sắp ngủ.
"Này , Mộc Ly ... Nhớ sớm đi tìm Thập Nhất , chẳng may hắn thật sự gặp nguy hiểm... Huynh nên sớm tìm được hắn..." Thủy Y Họa đã nhắm lại hai mắt bỗng nhiên mở, dặn một câu như vậy xong , ngay sau đó lại ngủ.
Cơ Mộc Ly không vui mấp máy miệng, " Thập Nhất trong thời gian ngắn không chết được, yên tâm ."
Hừ, đều nhanh ngủ vẫn còn không quên nhắc tới Thập Nhất , thế nào không thấy Tiểu hồ ly đối bản thân để bụng như thế ?
Không phải Cơ Mộc Ly không lo lắng Kiếm Thập Nhất, mà là hắn đối Kiếm Thập Nhất có tin tưởng . Dù sao hai người chung sống đã bốn năm , trình độ hiểu biết lẫn nhau không có mười phần cũng có tám phần. Chỉ cần Kiếm Thập Nhất không chủ động đi làm một ít chuyện ngu xuẩn, trên cơ bản không có ai có thể uy hϊếp được hắn . Nếu Kiếm Thập Nhất thật sự là không hay ho gặp nhân vật so với hắn còn muốn lợi hại , cho dù đánh không lại cũng có thể bình yên vô sự trốn đi .
Trong một túp lều nhỏ ở chỗ hẻo lánh , hai người bị buộc chặt cùng nhau chính đang xụi lơ vô lực tựa vào đống cỏ khô . Một người sắc mặt trầm lạnh như băng , con ngươi buông xuống, che lấp mọi cảm xúc bên trong , mà một người khác mặt không biểu cảm, chính là trong mắt rõ ràng mang theo mờ mịt không hiểu.
"Kiếm Thập Nhất, vì sao?"
Người mở miệng là Tần Khuyết, hắn đã khôi phục thanh âm nguyên bản của bản thân , nhẹ nhàng trong trẻo , lại mang theo chút lạnh lùng , càng dễ nghe hơn so với giọng nữ mà hắn tận lực giả vờ .
Trên người nữ trang đã bị xé rách , cổ áo dựng thẳng cũng bị người kéo ra , lộ ra hầu kết chỉ nam tử mới có , búi tóc kiểu nữ tử cũng bị buông lỏng , lộn xộn xoã ở trên vai, như vậy vừa thấy, đúng là một thiếu niên diện mạo cực kì tuấn tú .
Kiếm Thập Nhất vô lực ngã vào đống cỏ khô hồi lâu không có trả lời, chỉ hơi ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục trầm mặc.
Cánh môi khô nứt của Tần Khuyết mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng, "Thật xin lỗi... Ta luôn luôn che giấu thân phận thật sự của bản thân ... Kỳ thật , vừa rồi ngươi hoàn toàn không nên quan tâm ta, bọn họ sẽ không gϊếŧ ta, cùng lắm thì ta lại trở lại trong căn mật thất kia, bị người nọ giam lỏng , đợi đến lúc cần ta , lại làm ta đi chết..."
Kiếm Thập Nhất hơi hơi mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Thời gian lui trở lại một canh giờ trước .
Tần Khuyết đã tính toán âm thầm trốn đi , cho nên một ngày này hắn dựa vào thân phận thiếu phu nhân Kiếm phủ một mình ra phủ, đi làm một ít việc gì đó.
Trải qua chuyện Kiếm Thập Nhất đón dâu , hắn như thế nào cũng không muốn lại mặc nữ trang để trốn tránh đuổi bắt . Cho nên hắn phải mua mấy bộ nam trang, nam trang trước hết để tại một gốc cây táo ở ngoại ô , đợi đến lúc rời đi hắn sẽ thay quần áo . Ngoài ra hắn cần mua một ít đồ để cải trang , tuy rằng đổi về nam trang, nhưng hắn phải hoá trang để nhìn không ra bộ dáng nguyên bản .
Tính toán của hắn vốn được xưng tụng là không chê vào đâu được, nhưng lúc hắn vừa mới chuẩn bị mua nam trang , chợt phát hiện phía sau có hai người cố ý nhìn chằm chằm bản thân.
Ngay từ đầu hắn chỉ nghĩ bản thân đa tâm, nhưng là đợi lúc bản thân mua xong xiêm y đi ra ngoài thì thấy hai người vẫn còn đứng đó , ánh mắt nhìn bản thân có chút nghi hoặc không xác định .
Tần Khuyết trong lòng hoảng hốt, nhanh hơn bước chân đi về.
Chẳng lẽ là mình mua nam trang khiến cho bọn họ hoài nghi? Tần Khuyết ở trong lòng nói. Vốn tưởng rằng qua lâu như vậy, người mà Đoan Mộc Toái Phong phái tới bắt hắn sớm liền buông lỏng cảnh giác, xem ra là hắn nghĩ đến quá ngây thơ rồi!
Tần Khuyết đi đến chỗ đông người nhất , cho rằng như vậy những người đó cũng không dám dính vào, dieendaanleequuydonn ai đoán được có một chiếc xe ngựa chạy tới , có người động tác nhanh chóng bịt miệng hắn lại , nhanh chóng đưa hắn vào bên trong xe . Một miếng khăn tay tẩm mê dược bưng kín miệng và mũi của hắn , cuối cùng trước khi ý thức mơ hồ , chỉ xa xa nghe được thanh âm của Kiếm Thập Nhất .
Hắn cho rằng bản thân đại khái là nghe lầm đi .
Lúc tỉnh lại , xe đã chạy đến một mảnh hoang giao dã ngoại. Xe ngựa chạy rất nhanh , tiếng vó ngựa đát đát bên tai không dứt .
Bên cạnh hắn ngồi một nam nhân xa lạ ánh mắt nham hiểm , nam nhân kia thấy hắn tỉnh, cười lạnh một tiếng nói: "Khó trách chúng ta tìm lâu như vậy đều không tìm được, hoá ra là đóng giả nữ nhân . Chúng ta vì tìm ngươi, đã ở đây mấy tháng rồi . Ngươi thật đúng là lợi hại! Nếu không phải chủ tử có lệnh không được ngược đãi ngươi, ca thật muốn mỗi người cho ngươi một một đao!"
Người nọ hiển nhiên tức giận , thấy Tần Khuyết lạnh lùng trừng mắt hắn, một cái tát liền đi qua.
"Bốp - -" thanh âm cực kì vang dội, mặt Tần Khuyết lập tức liền sưng lên.
"Đừng tưởng rằng chủ tử nói không được thương tổn ngươi, chúng ta cũng không dám động thủ , ngươi lại trừng mắt thử xem?"
Người nọ khinh thường theo dõi hắn, vô cùng trào phúng nói: "Khuôn mặt cực kì đẹp mắt, khó trách ngươi nghĩ đến phẫn nữ nhân, khà khà ... Nói không chừng ngươi cũng giống nữ nhân thật đúng nằm dưới thân nam nhân rồi ."
Tần Khuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt như là muốn đem hắn cắt nát rồi nuốt vào bụng.
Nam nhân xa lạ giận dữ, lại tát cho một cái. Bàn tay vẫn là dừng ở chỗ cũ , khiến cho gương mặt vốn là phát sưng lại t ă ng thêm một tầng .
Tần Khuyết khinh miệt xì một tiếng, không lại nhìn hắn, từ từ nhắm nghiền mắt, một bộ không muốn nhiều lời .
Sớm biết rằng thoát đi Kiếm phủ sẽ gặp những người này, hắn có còn muốn đi hay không ? Tần Khuyết cũng không biết đáp án. Hắn từng đã cảm thấy, là nam nhân mà mặc nữ trang để tránh những người này đuổi bắt, là một chuyện cực kỳ sỉ nhục , nhưng là sau này, vì cứu mạng cùng tự do, hắn vẫn là làm như vậy .
Nếu tiếp tục đứng ở Kiếm phủ, tình huống hiện tại sẽ không xảy ra đi? Tần Khuyết cười khổ nghĩ .
"Không tốt, tiểu tử kia lại đuổi theo rồi !" Một nam nhân có gương mặt bí đao đang đánh xe kêu một tiếng.
"Mẹ nó! Những người khác không phải đi ngăn đón hắn sao, đã gần hơn nửa canh giờ , tiểu tử này vậy mà đuổi tới được !" Trong xe nam tử chửi bậy một câu, vội vàng vén mành lên nhìn, quả nhiên thấy phía sau xe ngựa có một công tử áo tím theo sát sau .
Trong tay người kia nắm lấy một thanh bảo kiếm, dĩ nhiên là đi bộ đuổi theo một đường. Cho dù là người có khinh công cao , có thể vận dụng khinh công liên tục lâu như thế ít lại càng ít.
Không quá bao lâu, người đuổi theo xe ngựa mạnh lôi kéo dây cương, ghì ngựa, xe ngựa kịch liệt chồm lên một chút.
"Thả người trên xe , bằng không, chết !" Kiếm Thập Nhất tay nắm chỉ bạc nhận kiếm càng nắm càng chặt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tần Khuyết nghe được giọng nói Kiếm Thập Nhất , trong mắt xẹt qua cảm xúc khác thường , nhưng cũng chỉ là ngắn ngủn một cái chớp mắt.
Ngoài xe truyền đến tiếng đao kiếm va chạm vào nhau , một lúc sau , hết thảy quay về bình tĩnh.
Kiếm Thập Nhất cười lạnh chỉ kiếm vào người lái xe , trong mắt sát ý dày đặc , một tay nhắc kiếm, ngay sau đó kiếm kia sẽ hung hăng đâm vào trái tim người này .
"Dừng tay!" Bên trong xe truyền đến tiếng rống giận giữ của tên còn lại, người nọ đem đao đặt tại trên cổ Tần Khuyết , đắc ý nở nụ cười một tiếng, "Nếu không muốn hắn chết, liền ngoan ngoãn buông vũ khí trong tay, sau đó dựa theo ta nói đi làm."
Dứt lời, trên tay hắn dùng lực, trên cổ Tần Khuyết liền xuất hiện vết thương, máu tươi nhất thời thấm ra, nhuộm đỏ cả lưỡi dao .
Tần Khuyết mặt không biểu cảm nhìn Kiếm Thập Nhất, cho dù người nọ cứa môt vết đao ở trên cổ hắn , hắn cũng không có nhíu mày.
Kiếm Thập Nhất nhìn đến miệng vết thương , trong nháy mắt hai mắt chợt co rụt lại, ánh mắt chạm đến gương mặt sưng đỏ của hắn , càng là trầm lãnh trừng mắt người hành hung . Mà người có gương mặt bí đao nằm dưới kiếm hắn có thể kéo dài hơi tàn lập tức né tránh, chạy nhanh đứng cùng đồng loã hung thần ác sát kia .
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn chết ở trước mặt ngươi?" Nam tử ánh mắt có chút âm lãnh lại cầm đao ấn sâu thêm một phần, miệng vết thương trên cổ Tần Khuyết càng thêm rõ ràng rồi.
"Thả nàng!" Sắc mặt Kiếm Thập Nhất đã như mùa đông băng giá , đông lạnh làm cho người ta không khỏi run lên.
"Thả hắn có thể, chỉ cần ngươi vứt bỏ kiếm trong tay , lại ăn Nhuyễn Cân Tán của chúng ta là được ." Người nọ cười càng đắc ý .
Kiếm Thập Nhất cơ hồ không có nghĩ nhiều, nhẹ buông tay, chỉ bạc nhận kiếm vật bất ly thân bị hắn quăng đến trên mặt đất.
Ngay sau đó , người nọ ném tới một cái bình nhỏ , "Lại ăn viên thuốc này vào , ta sẽ thả hắn."
Thấy hắn nhưng lại thật sự ném kiếm, còn muốn dùng Nhuyễn Cân Tán, Tần Khuyết mặt luôn luôn không biểu cảm rốt cục vừa động, quát bảo ngưng lại nói: "Kiếm Thập Nhất, đừng ăn viên thuốc đó , cứ mặc kệ ta!"
"Khuyết Nhi, đừng sợ, ta sẽ không mặc kệ nàng ." Kiếm Thập Nhất nghiêm cẩn nhìn hắn, động tác không có chút chần chờ đổ viên thuốc trong chai ra.
Mắt xem xét hắn sẽ ăn Nhuyễn Cân Tán, Tần Khuyết khó có thể tin trừng mắt hắn, rốt cục thì thốt ra nói: "Mặc kệ ta, ta căn bản không phải Khuyết Nhi mà ngươi thích , ta là nam nhân, ngươi đi, mặc kệ ta!"
Tay Kiếm Thập Nhất nắm bắt viên thuốc hơi hơi cương một chút, cuối cùng vẫn là đem viên thuốc nuốt.
"Ngươi!"
Tần Khuyết cả kinh nói không ra lời, hắn đều nói ra sự thật , vì sao tên ngốc này vẫn muốn mắc mưu! Hắn Tần khuyết đời này đến cùng là thiếu người này cái gì? !
Hai tên bắt cóc hiển nhiên không đoán được người trước mắt này lại vụng về như thế , thế nhưng thực sự nghe lời bản thân . Sửng sốt một lát sau, hai người liếc nhau, khà khà nở nụ cười.
"Vương Thạch, ngươi đi đem người nọ trói lại, hắn dùng Nhuyễn Cân Tán, lúc này đã không có khí lực."
Tên là Vương Thạch cùng Lý Phong hai người cột lấy Kiếm Thập Nhất cùng Tần Khuyết đi một cái túp lều nhỏ, một người canh giữ ở cửa, một người khác giống như là đi tìm đồng lõa đi.
Hiện thời trong nhà tranh chỉ còn lại có hai người, một người xấu hổ mà mờ mịt, một người khác sắc mặt nặng nề, nhìn không ra vui buồn .
"Ta đã nói ta là nam nhân, ngươi thế nào còn muốn chịu chết, ngươi thế nào liền nghe bọn hắn ..." Tần Khuyết lại lặp lại hỏi một câu, lúc này đã lầm bầm lầu bầu rồi.
Kiếm Thập Nhất tuy rằng buộc cùng hắn , nhưng là từ lúc bị trói đến bây giờ, một câu nói đều không có nói.
Tần Khuyết không rõ ràng hắn đến cùng đang nghĩ cái gì, nhưng là có một chút hắn thật xác định, Kiếm Thập Nhất không bao giờ có khả năng dùng thái độ trước kia đối đãi hắn rồi.
Bởi vì hắn là nam nhân a. A... Hắn là nam nhân .
Vốn tưởng rằng người này sẽ không bao giờ muốn nói với hắn nữa , Tần Khuyết rốt cục nghe được câu nói đầu tiên của hắn .
"Ta đã sớm đã nhận ra..."
Tần Khuyết nhất thời cứng đờ, giật mình trợn tròn mắt. Ánh mắt hắn rất đẹp , giống như là một đôi ngọc lưu ly xinh đẹp, vừa đen lại sáng.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Giọng nói của Tần Khuyết trở nên khàn khàn, thoáng mang theo âm rung. Không biết vì sao, ánh mắt trở nên có chút ướŧ áŧ.
Ha ha, nam nhân này lại còn nói hắn đã sớm đã nhận ra?
Đã sớm nhận thấy được hắn là nam nhân? !
Vì sao hắn cảm thấy buồn cười ...
"Ngươi nghĩ rằng ta ngốc đến vậy sao ?" Thanh âm của Kiếm Thập Nhất đ ều đ ều , như dĩ vãng giống nhau, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc.
"Tuy rằng ta chưa có tiếp xúc qua nữ nhân, nhưng là ở chung lâu, ta vẫn có thể phân biệt nữ nhân và nam nhân . Có đôi khi ta cũng chỉ là lừa gạt bản thân thôi.
Ta lại như thế nào đoán trước được , lần đầu tiên có người khiến ta động tâm lại d ĩ nhi ê n là nam nhân ..." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm từ từ nhỏ xuống .
Tần Khuyết gắt gao mím môi, ánh mắt phức tạp.
"Đúng... Thực xin lỗi."
"Thôi." Kiếm Thập Nhất cười khổ một tiếng.
Hai người dựa vào cùng nhau, trầm mặc hồi lâu.
Mãi cho đến khi hắn mở miệng hỏi một câu, " Tên thật của ngươi là gì?"
"Tần... Tần Khuyết." Một người khác trả lời.