"Ồ! Ngươi không nói ta không chú ý nha! Đúng là đã không còn linh động như lúc trước nữa rồi!"
"Ây dô, trải qua chuyện lần trước, chắc ả ta cũng hoảng sợ lắm! Bất quá tiếng đàn không linh động cũng tốt, ta cũng an tâm hơn, chứ linh động như ả ta để rồi gọi linh thú đến, có lữ sau này ta không dám tham dự những bữa tiệc như này nữa mất!"
"Đúng đúng, coi như ả ta thông minh một lần, cũng đỡ phải khiến mọi người sợ hãi."
"Quả thật, nếu mà..."
Tiếng ồn ào bàn tán nhanh chóng vang lên, Hàn Ân Ý nghe thấy những lời nhận xét của mọi người xung quanh liền tức đến cắn chặt răng, ngoài mặt không chút biểu cảm duy trì việc đánh đàn, trong lòng âm thầm ghi nhớ lại những khuôn mặt đã nói xấu ả, hung hăng ghim lại chờ tương lai có cơ hội sẽ trả thù bọn họ, cho bọn họ biết kết cục của việc nói xấu khinh thường ả.
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung bưng ly trà lên khẽ nhấp, hai mắt rũ xuống khiến người khác không nhìn ra thị đang suy nghĩ gì, ma ma thân cận đứng bên cạnh thị khẽ đung đưa quạt giấy quạt mát cho chủ tử, nhỏ giọng nói cười nhận xét các danh môn khuê tú nào năm nay có khả năng nhận được nhiều hoa nhất, hoặc công tử thế gia tuấn tú khôi ngô nào năm nay làm lễ trưởng thành, có thể cưới chính thê.
Hàn Ân Ý đàn xong một bài liền chậm rãi đứng dậy, hạ người hành lễ với Hưng Mị Lung rồi lui về sau, yên tĩnh hòa vào đám tiểu thư quyền quý đang đi dạo, bất quá tình huống có chút ngược lại với mọi lần. Trước kia khi ả ta đi đến đâu cũng đều có người tiền hô hậu ủng chào đón quấn quýt, bây giờ thì ngược lại, đi đến đâu người nơi đó đều nhanh chóng tản ra như tránh tà, tựa như trên người ả ta có thứ gì đó vô cùng đáng sợ có thể lây nhiễm.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Hàn Ân Ý siết chặt khăn tay trong tay áo, ngoài mặt nở một nụ cười yếu ớt điềm đạm, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mấy tên công tử không học thức mọi lần thấy ả đều sẽ im lặng không nói gì chỉ dám dùng mắt nhìn theo, hiện tại thấy ả liền ngả ngớn huýt sáo trêu chọc, nói ra một vài câu từ cợt nhả đáng khinh.
Hưng Diệu Nhi ngồi ở bên cạnh trưởng công chúa một lúc, mãi đến khi thị mở lời mới nhanh chân đứng dậy, mỉm cười nhanh chân chạy đi tìm Hàn Ân Ý, lúc đó mới khiến ả ta bớt nghe những lời nói nhục nhã xúc phạm.
Hai người đi ngang qua vườn hoa lê trắng, đang mải ngắm những cánh hoa rơi rụng trong không trung liền chạm mặt với một vị tiểu thư Kỷ gia, Kỷ Quyên.
Vị thiểu thư Kỷ Quyên này vẫn luôn ghen ghét với Hàn Ân Ý được nhiều người ái mộ, mỗi một lần gặp nhau đều khó tránh khỏi việc xô xát vài câu. Hiện tại Hàn Ân Ý rớt đài, tiểu thư Kỷ Quyên kiêu ngạo này càng không thể bỏ qua cho đối thủ một mất một còn của mình.
"Tiểu nữ bái kiến tam công chúa." Kỷ Quyên rất thông minh mà nhún người hành lễ.
"Đứng lên đi." Hưng Diệu Nhi biết hai người này là kẻ thù luôn đối đầu với nhau, thầm cảm thán bọn họ cũng thật là trùng hợp, đang muốn kéo Hàn Ân Ý đi chỗ khác lại nghe thấy lời của tiểu thư Kỷ gia.
"Ai da, vị tiểu thư lá ngọc cành vàng vạn người truy phủng nào đây a! Sau sự kiện lần trước, vậy mà vẫn còn mặt mũi đi tham dự yến tiệc sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy, ai ai ở nơi này cũng đều đang tránh né mình sao a?!" Trong giọng nói muốn có bao nhiêu trào phúng khinh bỉ liền có bấy nhiêu, Kỷ Quyên dùng quạt tròn che nửa mặt chớp chớp mắt, âm dương quái khí cất lời.
"Kỷ tiểu thư chú ý lấy ngôn từ của ngươi lại, bổn công chúa không ngại cho người giáo huấn ngươi đâu!" Hưng Diệu Nhi cau mày chắn trước mặt Hàn Ân Ý, thái độ cứng rắn đối đáp lại với Kỷ Quyên.
Hàn Ân Ý cúi đầu không nói gì, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm dưới đất, âm thầm ghét bỏ hành động bảo hộ của Hưng Diệu Nhi, nếu nàng ta không lên tiếng, hôm nay ả chắc chắn sẽ cho tiện nhân Kỷ Quyên kia biết tay!
"Vâng thưa công chúa, tiểu nữ sẽ chú ý chừng mực." Kỷ Quyên nhún người hành lễ nhưng ngoài mặt lại chẳng có bao nhiêu cung kính, vẫn như cũ mà khinh thường nhìn Hàn Ân Ý được bảo hộ phía sau, xoay người rời đi cùng nha hoàn thân cận.
"Ân Ý, ngươi không cần phải để ý đến lời của nàng ta." Hưng Diệu Nhi nhìn Hàn Ân Ý đang cúi đầu, khẽ nhíu mày lo lắng. "Nếu không... ngươi có muốn đến phòng nhỏ nghỉ ngơi một chút không, nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm!"
Hàn Ân Ý suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu đồng ý. Thay vì đứng ở nơi này nghe đám tiện nhân đáng ghét thấp kém kia bình phẩm, còn không bằng việc ả ta tìm một nơi nghỉ ngơi, ngồi chờ thời gian yến hội kết thúc.
Khi hai người đi đến dãy phòng nghỉ trong phủ trưởng công chúa, từ trong phòng đi ra một nha hoàn lam y, nhìn thấy hai người liền nhanh nhảu hành lễ. Hưng Diệu Nhi có chút nghi hoặc, mở miệng hỏi nha hoàn đó ở trong phòng làm gì.
"Dạ bẩm tam công chúa, nô tỳ nhận mệnh của quản sự, đi vào trong phòng nghỉ thắp trước lư hương, chờ cho khách nhân nào mệt mỏi muốn nghỉ ngơi liền có thể đi vào, không cần chuẩn bị làm phiền khách nhân đó nữa." Nha hoàn mỉm cười cúi đầu bình tĩnh đáp.
"Được rồi, ngươi lui ra đi." Hưng Diệu Nhi nghe lời giải thích cũng không còn nghi ngờ gì nữa, phong cách hành sự của hạ nhân trong phủ đều giống như nghĩa mẫu của nàng, mọi thứ đều phải chuẩn bị trước thật kỹ lưỡng.
"Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui, đi châm lư hương những phòng khác." Nha hoàn nhún người hành lễ rồi lui xuống, mang theo giỏ trúc tiến vào một gian phòng khác.
"Ân Ý, ngươi tạm thời cứ nghỉ ngơi ở đây nhé, khi nào tan tiệc ta sẽ cho người đi gọi ngươi."
"Tạ công chúa." Hàn Ân Ý mỉm cười gật đầu, trực tiếp bước vào gian phòng mà nha hoàn vừa đi ra.
Dãy phòng nghỉ tổng cộng có năm gian, gian mà ả ta chọn là gian nằm ở giữa. Bước vào bên trong, hương khói trong lư hương lượn lờ tản ra một mùi thơm nhẹ nhàng thanh khiết, vô cùng dễ chịu, ấm trà trên bàn vẫn đang bốc khói trắng, chứng tỏ có người vừa chuẩn bị xong.
Trong phòng không còn ai, Hàn Ân Ý cũng lười phải mang mặt nạ, cả khuôn mặt trong nháy mắt đã trầm xuống, hai mắt ác độc mà bước vào bên trong buồng ngủ, ngồi trên giường êm, cầm lấy khăn tay mà vò nát.
"Mấy con tiện nhân khốn khϊếp cùng đám thối tha kinh tởm đó! Hàn Ân Ý ta sẽ không bao giờ tha cho các ngươi, rồi sẽ có một ngày, bổn tiểu thư sẽ khiến các ngươi ăn năn hối hận vì đã nhục mạ khinh thường ta! Đặc biệt là tiện nhân Kỷ Quyên kia, ta sẽ băm vằm tiện nhân đó ra thành ngàn vạn mảnh rồi ném cho chó ăn!" Hàn Ân Ý tức giận ác độc mà nguyền rủa, ném thẳng khăn tay đã nát bươm xuống đất, xoay người nằm xuống giường.
Lư hương vẫn nhẹ nhàng tỏa ra khói trắng.....
.......................
Hưng Diệu Nhi trở lại yến tiệc, sau khi nói qua với trưởng công chúa Hưng Mị Lung xong liền cho cung nữ báo cho nha hoàn của Hàn Ân Ý, để cho nàng ta đi đến gian phòng canh chừng chờ sai bảo.
Trưởng công chúa không nói gì với lựa chọn của Hàn nhị tiểu thư, yên lặng phẩm trà nhìn mấy tiểu thư khuê các cùng nhóm công tử khôi ngô tuấn tú vui đùa, trao đổi hoa và tặng nhau hoa trong khuôn viên. Hưng Diệu Nhi ngoan ngoãn ở bên cạnh bồi thị, mồm miệng lanh lảu chọc nghĩa mẫu cười ra tiếng, sau đó vui vẻ đánh giá những người có thể đạt giải nhất cùng ma ma hầu cận.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, thấy đã sắp đến lúc tan tiệc, Hưng Diệu Nhi đang định cho người hầu đi gọi Hàn Ân Ý dậy thì bỗng từ phía xa truyền đến tiếng gào thét nhốn nháo.
"Cháy! Cháy rồi!"
"Người đâu, mau dập lửa!"
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung nhíu lại mày liễu, ma ma hầu cận nhanh mắt ra hiệu cho một nha hoàn ngay đó, nha hoàn vừa chạy đi đã hốt hoảng chạy lại. "Bẩm chủ nhân, là... là dãy phòng nghỉ cho khách nhân đột nhiên bốc cháy ạ!"
"Cái gì?!" Hưng Diệu Nhi đứng bật dậy. "Ngươi nói dãy phòng nghỉ ngơi cho khách nhân bị cháy? Ân Ý vẫn đang nghỉ ngơi ở trong đó bây giờ như thế nào?"
"Nô tỳ... nô tỳ cũng không rõ." Nha hoàn quỳ dưới đất cúi đầu thật thấp.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, nhìn thấy Hưng Diệu Nhi không chút để ý hình tượng nhấc làn váy chạy đi, các quý nữ cùng công tử cũng tò mò, nhanh chân đuổi theo phía sau hóng chuyện.
Trưởng công chúa cảm thấy mọi chuyện không tốt, nhíu mày đứng dậy bước nhanh về phía đám khói đang bốc lên trên trời, âm thầm nghi hoặc Hàn nhị tiểu thư năm nay có vẻ như gặp nạn hỏa, đi đến đâu nơi đó liền có đám cháy, lần sau tốt nhất là nên cân nhắc trước khi mời vị tiểu thư Hàn gia đến tham dự bất cứ loại yến tiệc nào.
Đám cháy không lớn, là căn phòng đầu tiên của dãy phòng nghỉ đang bốc khói, căn phòng bên cạnh cũng bắt lửa nhưng chưa được bao nhiêu đã bị hạ nhân trong phủ phát hiện, ngay lập tức múc nước dội tắt. Lúc mọi người đuổi đến, căn phòng đầu tiên chỉ còn lại một chút lửa tí tách không quá nguy hiểm, hạ nhân chỉ chạy thêm vài vòng liền dội tắt hoàn toàn.