Chương 36: Tính trẻ con

Sau khi chương trình học buổi sáng kết thúc, công chúa Anh Dạ dẫn Hoàng Bắc Nguyệt ra Tùng Cúc đình ăn trưa.

Đông Lăng cùng hai nha hoàn của Anh Dạ là Vô Hoan và Vô Song tán gẫu ko tệ, ba nha đầu cười cười nói nói, trong Tùng Cúc đình một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.

Lúc này, đột nhiên có tiếng đàn truyền đến, thánh thót róc rách, chợt cao chợt thấp, trong chốc lát như gió thổi mây bay, trong chốc lát như giọt nước rơi trên đá.

" Là tiếng đàn của Dực vương tử "

Vô Song vẻ mặt say mê

" Dực vương tử đúng là quân tử ôn nhuận phong nhã "

Ôn nhuận phong nhã? Hoàng Bắc Nguyệt hơi cười lạnh, hắn bây giờ đúng là ôn nhuận phong nhã nhưng đợi đến khi hắn thành Tu La vương thì.... Lãnh huyết vô tình chứ ôn nhuận cái gì chứ!

" Bắc Nguyệt, ngươi còn chưa chính thức gặp qua Dực vương tử đi? Bây giờ hắn là lão sư dạy đánh đàn, ta đưa ngươi đi gặp hắn "

Công chúa Anh Dạ đột nhiên đứng lên, lôi kéo Hoàng Bắc Nguyệt.

Đông Lăng nói

" Công chúa điện hạ, tiểu thư của chúng ta không chọn khóa học đánh đàn.... "

" Cũng được, ta cùng công chúa đi "

Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nói. Trước sau gì cũng phải đi.

Cầm uyển

Đường nhỏ xa xa, vài cây tử đằng buông xuống, đóa hoa màu tím nhặt cực kì giống ánh mắt của ai đó.

Gạt hoa ra mà đi, bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ, tiếng đàn dần dần gần.

Thời điểm bọn họ tới gần, tiếng đàn tuyệt vời tựa thiên âm liền dừng lại.

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh. Giả thần giả quỷ cái gì?

Công chúa Anh Dạ dừng bước, lặng lẽ lè lưỡi, thấp giọng nói

" Lúc hắn đánh đàn, không muốn bị làm phiền, có vẻ bị phát hiện rồi "

Công chúa Anh Dạ vẻ mặt thất vọng, xoay người định đi thì Hoàng Bắc Nguyệt kéo tay nàng nói

" Nếu đã tới, thì chúng ta đi bái kiến tiên sinh luôn "

Trong lúc Anh Dạ đang còn do dự, Hoàng Bắc Nguyệt đã vượt qua nàng, đi đến trước, công chúa Anh Dạ chỉ bất đắc dĩ theo sau.



Trong đình hóng mát cây cỏ xum xuê, trên bàn đặt một cây đàn, có vài cánh hoa tím rơi trên dây đàn, mà bên cạnh cây đàn đã không có ai.

" Bắc Nguyệt, đừng chạm loạn "

Công chúa Anh Dạ phía sau người nói, nàng cũng nhìn trong đình hóng mát, không có ai, trong lòng biết nhất định hắn không vui, cho nên rời đi.

Nàng muốn gọi Bắc Nguyệt rồi đi nhanh chóng thì lúc này, cửa cầm uyển mở ra, Phong Liên Dực mặc một thân bạch y đứng ở cửa, trên mặt thản nhiên tươi cười, đôi mắt tím gợn sóng.

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn,

thế này mà Anh Dạ cứ lo là đã làm phiền hắn.

Công chúa Anh Dạ không khỏi ngẩn ra, có chút ngạc nhiên.

Phong Liên Dực nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó nhìn sang Anh Dạ

" Sao công chúa lại tới đây? "

Trong lòng Công chúa Anh Dạ vui vẻ, vội vàng nói

" Nghe được tiếng đàn thanh thoát, bị hấp dẫn nên đã tới "

Nàng vừa nói, cũng không quên Hoàng Bắc Nguyệt, đi lên phía trước kéo tay nàng nói

" Vị này là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa, hôm mới đến Quốc Tử giám, ta mang nàng đến đây gặp ngươi "

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, liền hơi cong khóe môi, nói

" Phong thái Dực vương tử, Bắc Nguyệt ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc chân chính nhìn thấy "

" Bắc Nguyệt quận chúa quá khen, đại danh của quận chúa, ngày hôm qua đã truyền khắp thành Lâm Hoài, không nghĩ rằng quận chúa nhỏ tuổi như vậy mà đã là một triệu hoán sư vô cùng lợi hại "

Phong Liên Dực cũng mỉm cười nói.

" Không dám không dám, chỉ là may mắn có thuộc tính nguyên khí thiên về tốc độ thôi "

" Quận chúa tài giỏi thật sự sao có thể là may mắn chứ? "

Phong Liên Dực vẫn ưu nhã phong dật, nói về thực lực của nha đầu này thì không thể là may mắn. Với sức mạnh nghịch thiên của nàng thì có thể nói trên đại lục này rất ít người có thể là đối thủ của nàng.

Công chúa Anh Dạ cười nói

" Dực ca ca nói đúng, Bắc Nguyệt

đúng là thiên tài triệu hoán sư nhỏ tuổi nhất nước ta, thực lực của nàng hẳn không dưới tứ tinh "



" Công chúa quá khen, người cũng rất lợi hại nha, có đầu linh thú mạnh mẽ như vậy thì chắc thực lực ngươi tăng lên ko ít "

" Hì, là nhờ Hí Thiên giúp đỡ "

" Công chúa, lần trước ngươi đưa tới trà tốt nhất để ở chỗ nào, còn nhớ rõ không? "

Phong Liên Dực ảm đạm cười, ánh mắt ôn nhuận nhìn về phía Anh Dạ.

Công chúa Anh Dạ biết hắn muốn pha trà khoản đãi các nàng, vui mừng nói

" Ta biết, Dực ca ca cứ ngồi đây trước, ta đi pha trà! "

Nói xong vui vẻ chạy đi.

Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, thật là một thiếu nữ đơn thuần, bị người cố ý sai khiến cũng không có phát hiện ra mà vô cùng vui mừng.

Anh Dạ vừa rời đi, thái độ của Hoàng Bắc Nguyệt liền khác hẳn, ý cười càng sâu

" Chàng khá thật đó, có thể thoát khỏi trận pháp của ta nhanh như vậy "

Phong Liên Dực cười khổ, nói

" Trận pháp đó làm ta tổn thất một lượng nguyên khí lớn chỉ trong vài dây, suýt bị nội thương đến nơi rồi "

" Ha "

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ, từ nạp giới lấy ra Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh.

" Ta muốn hai viên tẩy tủy đan "

Nàng tung lò dược cho Phong Liên Dực, hắn sửng sốt vội vàng đỡ lấy. Đây là trân bảo sao nha đầu lại có thể tùy tiện ném lung tung như vậy?

" Chàng luyện dược, ta sẽ tìm dược liệu "

Hoàng Bắc Nguyệt nói, trước mắt nàng sẽ khá bận sau này, tốt nhất là để cho hắn luyện dược, nàng cũng đã luyện đủ những đan dược đủ cho mình rồi.

" Nàng dễ dàng đưa Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cho ta, sao hôm qua lại còn dành với ta? "

Rõ ràng là trước sau gì hắn cũng là người luyện dược, vậy mà hôm qua nàng cố gắng dành được lò đỉnh, còn dùng trận pháp vây khốn hắn. Giờ lại tùy tiện ném lại cho hắn, là muốn chọc tức hắn sao?

" Ta thích! "

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay kiêu ngạo, quay mặt đi chỗ khác nói.

Phong Liên Dực hơi thở dài, cái tính tùy hứng này là tính trẻ con sao?