Trên lôi đài, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tiết Triệt đã tới, song song đối mặt, mà đám người vây quanh phía tâm tình loại nào cũng có.
" Hoàng Bắc Nguyệt, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi quỳ xuống van xin ta thì lôi đài luận võ này coi như xong"
Tiết Triệt cười to kiêu ngạo nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng một bên nghe,môi hơi giương lên
" Van xin ngươi? Ta e rằng người quỳ xuống không phải là ta mà là ngươi! "
" Khẩu khí lớn lắm, xuất chiêu đi! "
Tiết Triệt bị mấy câu nói của nàng chọc giận. Hắn gầm lên một tiếng rồi lao đến tiến công, không chút hạ thủ lưu tình. Hoàng Bắc Nguyệt liền xoay người một cái, động tác thoạt nhìn đơn giản nhưng lại có thể tránh được chiêu thức của Tiết Triệt.
Mọi người phía dưới quan sát liền " òa " lên một tiếng. Với chiêu thức của Tiết Triệt thì khó có ai có thể tránh được, vậy mà Hoàng Bắc Nguyệt lại dễ dàng tránh ra, từ khi nào Bắc Nguyệt quận chúa lại nhanh như vậy.
Tiết Mộng nghe lời bàn tán liền hừ lạnh, hướng lôi đài hét to
" Ca ca, ngươi phải đánh nhanh thắng nhanh, không nhất thiết phải hạ thủ lưu tình! "
Anh Dạ nghe vậy liền cau mày, Tiết Mộng dám nói vậy khi nàng vẫn đang còn đứng ở đây sao? Thật ngông cuồng!
Tiết Triệt cũng không có ý định hạ thủ lưu tình, từng chiêu vô cùng nhanh, toàn đánh vào chỗ hiểm của Hoàng Bắc Nguyệt. Mà nàng nãy giờ cũng không đáng trả, chỉ đơn giản tránh các chiêu thức của hắn thôi.
" Nếu ngươi đã không ra tay thì đừng có trách ta! "
Nãy giờ nàng không đáng trả khiến Tiệt Triệt nổi giận, đây khác gì là khinh thường hắn không? Tiết Triệt không để ý có Công chúa Anh Dạ và các viện sĩ ở đây, lôi điện trong tay liền xuất hiện đánh về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
" Bắc Nguyệt! "
Anh Dạ bên dưới thấy vậy liền hô to, Bắc Nguyệt không phải là triệu hoán sư sao có thể tránh được lôi điện chứ? Nàng thật muốn lên ngăn cản nhưng không thể phá vỡ quy tắc của lôi đài. Bắc Nguyệt mà bị gì thì nàng nhất định sẽ không tha cho Tiết Triệt.
Nhưng khi lôi điện đánh đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt thì thân ảnh của nàng liền biến mất, lôi điện không chỗ dừng liền lập tức đánh vỡ bức tường phía sau
" Cái gì!? "
Mọi người trợn mắt há mồm sửng sốt, sao lại không nhìn thấy thân ảnh của Bắc Nguyệt quận chúa nữa?
Tiết Triệt cũng bất ngờ vì tốc độ của Hoàng Bắc Nguyệt, chưa kịp hoàn hồn thì cảm giác bên người có nguyên khí phong lưu động, trong lòng hô không xong lập tức Hoàng Bắc Nguyệt không biết từ đâu vọt tới một cước đá vào mặt của Tiết Triệt. Hắn chật vật lui lại vài bước, gương mặt sửng sốt khó tin nhìn nàng.
Một cước của Hoàng Bắc Nguyệt cũng không phải là nhẹ, bên mặt bị đá của hắn sưng đỏ lên, bên môi tràn ra tia máu.
Dưới lôi đài, đám người mới vừa còn thấp giọng nghị luận giờ phút này triệt để an tĩnh. Từng người há hốc mồm khó tin.
Vừa rồi thân ảnh của Hoàng Bắc Nguyệt chợt biến mất, chẳng lẽ.....
" Triệu hoán sư thuộc tính phong!? "
Anh Dạ ngạc nhiên hô nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cũng là một triệu hoán sư nên cũng nhận biết được các loại thuộc tính nguyên khí.
Tiếng của Anh Dạ cũng không nhỏ lập tức mọi người xung quanh cũng nghe được, ai cũng sốc khi biết tin này. Hoàng Bắc Nguyệt mang danh phế vật từ nhỏ mà lại là một triệu hoán sư!!? Hơn nữa còn là một triệu hoán sư mới 12 tuổi, nhìn tốc độ biến mất của nàng như vậy chắc chắn thực lực ko thấp.
Thái tử Chiến Dã vừa đi đến liền nhìn thấy màn này, hắn cũng không quá ngạc nhiên vì đã biết Bắc Nguyệt là triệu hoán sư thuộc tính phong từ buổi cung yến lần trước. Chiến Dã ngước nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, bỗng thoáng chốc ngây người.
Hoàng Bắc Nguyệt bị nhìn chằm chằm nhưng vẫn ung dung. Một thân kỵ mã y nhẹ nhàng, thân ảnh nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, đôi con ngươi tựa như biển sâu không một tia gợn sóng, cả người tỏa ra khí chất ưu nhã của quý tộc.
Cao quý, lãnh ngạo, không thể xâm phạm.
Xung quanh nàng nguyên khí phong mơ hồ lưu động làm nàng càng thêm khí phách.
Chiến Dã vô pháp chuyển mắt đi hướng khác, như có thuật pháp gì đó làm hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng. Trong lòng tim lại nhảy mạnh một cái làm hắn cũng thoáng ngạc nhiên, cảm giác này là gì chứ?