Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Cải Mệnh: Phá Mệnh Người

Chương 10: Ta ác độc như thế nào ngươi còn chưa biết hết đâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng Bắc Nguyệt đến Bố Cát Nhĩ phường thị mua vài món dược liệu. Thuốc trong nạp giới của nàng vẫn còn khá nhiều nhưng nhưng toàn là dược liệu dùng để chữa thương.

Đang tìm vài món dược thì bỗng nghe thấy có người gọi mình phía sau, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại thì thấy một hộ vệ đầm đìa mồ hôi chạy lại.

" Hí Thiên đại nhân, may là người ở đây. Thái tử Chiến Dã bảo ta đưa cho ngài cái này "

Hắn nói rồi lấy một tấm thiệp ma vàng ra,Hoàng Bắc Nguyệt nhận lấy vẫn cảm thấy có nguyên khí mơ hồ giao động.

" Xin đại nhân thứ lỗi, điện hạ hiện đang đi Phù Quang rừng rậm nên không đưa cho ngài đc. "

" Cung yến sao ?"

Dù biết trước nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn nhàn nhạt hỏi.

" Ân, cung yến do Hoàng Hậu tổ chức, đại nhân chính là khách quý "

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu rồi đi mất.

Buổi trưa về đến phủ Hoàng Bắc Nguyệt liền thay quần áo rồi lên giường nằm luôn. Đông Lăng bước vào thấy nàng nghỉ ngơi cũng không dám phá. Chỉ lẳng lặng đi đổi ấm trà nóng.

" Đông Lăng, có chuyện gì xảy ra không? "

Hoàng Bắc Nguyệt nằm trên giường lười biếng nhắm mắt nhưng nàng thật ra vẫn rất tỉnh táo.

" Thưa tiểu thư, lão gia sai người hỏi xem người có muốn đến nơi ở mới ko vì nơi này khá cũ rồi ạ "

" Không cần, nơi này thực hảo. Chỉ cần sữa chút là đc "

Lưu Vân Các dù rách nát cũ kĩ nhưng lại rất yên tĩnh, không ồn ào, đúng nơi nàng thích.

" Vậy ta thông báo với lão gia về chuyện này "

" Được, mai mới bắt đầu. Bây giờ ta cần không gian yên tĩnh."

" Vâng"

Đông Lăng đáp rồi xoay người ra ngoài. Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt mới đứng lên, lấy lò đan và dược liệu ra chuẩn bị luyện. Lò đan này đc làm từ tinh thạch cao cấp, nàng đc Phong Liên Dực tặng từ kiếp trước, dùng đến bây giờ vẫn rất tốt. Nàng bắt đầu ngồi xuống luyện đan, nàng luyện ra vài viên độc dược và vài viên dược khác. Thuật luyện đan của Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại tuyệt đối cao nên đến xế chiều nàng đã luyện ra đc một đống dược phẩm cao cấp.



Xong xuôi, Hoàng Bắc Nguyệt vươn vai vài cái rồi đến bên bàn uống trà. Nàng rất hài lòng nhìn đống dược mình luyện ra, bỗng lúc này có tiếng nói vang lên

" Hắc hắc, ko ngờ nha đầu ngươi lại biết luyện dược "

Thanh âm quỷ mị vang lên có thể khiến cho người khác sợ chết ngất nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn bày bộ mặt bình thản, động tác uống trà vẫn không dừng lại.

" Ai? "

Hoàng Bắc Nguyệt hỏi với giọng lười biếng. Nàng hỏi cũng chỉ cho có lệ mà thôi, dù sao thì nàng xuyên lại nên biết chứ tên Yểm này có biết gì đâu. Với lại chọc tức gia hoả này rất vui nha.

Quả nhiên là thấy vậy Yểm vô cùng bực tức

" Này, Hoàng Bắc Nguyệt ngươi ko thấy lạ khi ta biết ngươi sao? "

" Ta mà còn biết lạ lẫm sao? "

Hoàng Bắc Nguyệt cao giọng hỏi. Hừ chuyện gì xảy ra với nàng sau này nàng đều biết.

" Vậy ngươi muốn nhìn thấy ta không ?"

" Ngươi xấu xí như vậy sao ta phải nhìn ngươi chứ. Với lại ngươi ở nhờ trong thân thể ta như vậy còn ko biết điều"

Yểm nghe nàng nói như vậy liền tức giận nhưng khi nghe nói hết câu thì không khỏi giật mình. Hắn khó tin hỏi

" Sao ngươi biết ta ở nhờ trong thân thể của ngươi? "

" Hừ, nguyên khí của ta bị hút như vậy không phải là do ngươi sao "

" Sao ngươi biết? "

" Ta đoán! "

Đoán mà chúng nhiều như vậy nha đầu này quả không tầm thường đi.

" Ha ha, quả không hổ danh là truyền nhân của người đó" Yểm cười nhưng trong thanh âm lại mang vẻ oán hận.

" Lão quái vật ngươi không cần úp úp mở mở trước mặt ta, người đó là ai?"

Không nên tỏ vẻ biết nhiều như vậy được, trước mặt cứ giả vờ với hắn đã.



" Ta không thể nói tên hắn đc, nhưng hắn và miếng hắc ngọc của ngươi có quan hệ lớn lao đó"

" Hắn liên quan đến miếng hắc ngọc của ta? "

" Đơn nhiên "

Yểm nói nhưng vẫn rất bực tức. Lòng tự tôn của hắn bị vẻ mặt bình thản của nha đầu này đánh bay hết rồi.

" Ngươi ko thắc mắc ta là ai hay sao? "

" Việc gì ta phải thắc mắc. Ngươi chỉ là con thú sống nhờ trong thân thể ta mà thôi! "

Mấy câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn chọc giận Yểm rồi. Hắn không thèm nói chuyện với nàng nữa mà đi vào chỗ sâu nhắc trong Hắc Thuỷ cấm lao nghỉ ngơi.

Thấy hắn yên rồi Hoàng Bắc Nguyệt cũng không làm gì nữa. Đang chuẩn bị đi nghỉ thì nghe thấy có tiếng người gõ cửa.

Lại là ả Tuyết di nương đó, nàng lại phải

đóng kịch với ả rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt ra mở cửa rồi tiếp tục giả vờ đóng vai với ả nhưng lần này giọng nàng không nhu nhược như trước mà rất khí phách.

Lúc này Tuyết di nương nghĩ dù nàng có tụ tập đc nguyên khí nhưng vẫn là tên ngốc mà thôi.

" Tam cô nương uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, Tuyết di ko quấy rầy nữa. Mai ta sẽ cho người sữa sang lại viện phủ này"

" Vậy đa tạ Tuyệt di rồi"

Sau khi đuổi ả đi thì Hoàng Bắc Nguyệt liền cười lạnh, độc tố màu đen bị ép chảy từng giọt từ ngón tay nàng ra.

Yểm nãy giờ quan sát mọi chuyện thấy vậy liền cười ha hả.

" Không ngờ nha đầu ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy"

" Hừ, ta ác độc như thế nào ngươi còn chưa biết hết đâu! "

Yểm không khỏi rùng mình. Có phải hắn ngốc trong Hắc Thuỷ cấm lao lâu quá rồi nên mọi thứ bên ngoài đều thay đổi rồi ko. Chứ sao một nha đầu nhỏ tuổi như vậy mà đã mưu mô xảo quyệt như vậy rồi. Lão thiên a.....
« Chương TrướcChương Tiếp »