Trương Từ Hiểu bước xuống giường tiến về phía Tôn Từ Y, chàng cứ tiến một bước cô lại lùi về phía sau một bước, cứ như vậy cho đến khi cô bị ép vào tường, không lùi được nữa:
"Lẽ nào nàng sợ ta "ăn sạch" nàng sao?"
Giọng nói đầy sự dịu dàng vang lên bên tai cô, khuôn mặt Tôn Từ Y bất giác ửng đỏ khi nghe câu này. Đây không phải là câu mà mấy năm trước cô đã từng nói với Trương Từ Hiểu sao?
"Ai sợ chứ?" Cô mạnh mẽ đẩy đối phương ra rồi ôm gối trở lại giường.
Nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô Trương Từ Hiểu chợt bật cười, thấy cô nhìn vội quay lại dáng vẻ lạnh lùng kia.
Đêm đó hai người nằm cạnh nhau, Trương Từ Hiểu lại được cảm nhận hơi ấm quen thuộc ngày nào, chỉ có nằm cạnh cô chàng mới không gặp ác mộng giữa đêm.
Tôn Từ Y lăn đi lăn lại mấy vòng không ngủ được, thấy người bên cạnh hình như chưa ngủ, cô liều hỏi:
"Trương Từ Hiểu, mấy năm chàng ở biên cương Trương Tướng quân đều gửi nữ nhân đến cho chàng sao? Ta từng thấy chàng nhắc đến trong thư"
"Đúng vậy, ông ta muốn có cháu trai"
"Mọi chuyện thế nào?" Tôn Từ Y tò mò ngồi dậy
"Nàng đoán xem" Chàng lạnh lùng đáp, đôi mắt nhìn lên phía trên
"Ta không đoán"
"Đã có 5 cô gái được gửi đến cho ta trong 5 năm, nhưng ta không chạm vào ai cả. Nếu ông ta muốn có người nối dõi ta càng không theo ý ông ta, ta sẽ đích thân hủy hoại Trương gia"
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y chỉ biết im lặng hồi lâu. Một người không muốn Trương gia tồn tại sao có thể để đứa trẻ mang dòng máu của người nhà họ Trương ra đời. Đúng là Trương Tướng quân đã khiến Trương Từ Hiểu phải sống trong sự đau khổ, còn áp đặt nhiều thứ lên một đứa trẻ, nhưng cũng không đến mức cả cơ ngơi Trương gia đáng bị tan nát.
"Chàng muốn làm gì cũng được, nhưng Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán là tâm huyết của ta..."
"Ta sẽ không động đến hai nơi này" Trương Từ Hiểu cắt ngang
Chỉ nghe được vậy Tôn Từ Y cũng yên tâm phần nào. Cô nằm xuống và ôm lấy cánh tay Trương Từ Hiểu:
"Ngủ sớm đi, ngày mai chàng còn phải đến Hoàng Vệ Quân mà, công vụ bận rộn"
"Nghe nàng"
Sáng hôm sau
Tôn Từ Y muốn tự mình lên núi tìm thêm hoa, một trong những ngọn núi có nhiều loài hoa kì lạ được người ta nhắc đến chính là núi Gông. Biết được ý đồ của phu nhân, Trương Từ Hiểu liền lên tiếng ngăn cản:
"Nàng không thể đi, trên núi rất nguy hiểm. Có thể có quái vật trên đó"
"Chàng yên tâm, thân thủ của ta cũng tiến bộ không ít"
"Dù sao thì vẫn phải mang theo người"
"Đường đi vất vả lắm, đưa theo nhiều người sẽ làm chậm tiến độ. Chàng tin ta đi mà"
Trương Từ Hiểu không còn lựa chọn ngoài việc tin vào lời nói của cô. Sau khi Tôn Từ Y vừa rời đi, chàng nhìn Lạc Dụng:
"Hôm nay không cần đến Hoàng Vệ Quân nữa, nhiệm vụ của ngươi là theo sát bảo vệ Tôn Từ Y"
"Tuân lệnh" Lạc Dụng liền chạy theo Tôn Từ Y
Đường đi gồ ghề, xe ngựa phải dừng lại dưới chân núi. Tôn Từ Y xuống xe và một mình tìm đường lên núi, cô không phát hiện ra có Lạc Dụng theo sát phía sau.
Tôn Từ Y phải trầm trồ khi thấy ở đây có rất nhiều loài hoa:
"Hoa đẹp thế này mà cũng ở trên núi sao?"
Cảm nhận được hình như có ai theo sau mình, Tôn Từ Y vội núp ra phía sau một cái cây. Lúc này Lạc Dụng chạy đến, hắn nhìn xung quanh không thấy ai.
"Tôn Từ Y lại chạy đâu rồi?"
Cô chạy ra định hù dọa Lạc Dụng từ phía sau nhưng chưa kịp làm gì Lạc Dụng đã rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ cô:
"Lạc Dụng, là ta" Tôn Từ Y đẩy lưỡi kiếm ra bằng hai ngón tay
Lạc Dụng vội thu kiếm về, khuôn mặt có phần lo lắng:
"Không dọa cô sợ chứ?"
"Ta không sợ, chỉ là có chút ngạc nhiên về sự nhạy bén của huynh. Sao lại chơi bẩn theo ta đến tận đây chứ?"
"Tướng quân không yên tâm để cô đi một mình"
"Từ khi nào hắn biết quan tâm đến ta vậy?" Tôn Từ Y cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng hái bông hoa có màu trắng tinh khôi
Lạc Dụng thấy câu này của Tôn Từ Y vô cùng sai trái, vốn dĩ từ mấy năm trước Trương Từ Hiểu đã biết quan tâm cô.
"Trước đây ta đã từng đến đây một mình rồi, cũng từng gặp nhiều quái vật, nhưng ta vẫn đứng ở đây mà" Tôn Từ Y dửng dưng bước vào một lối đi nhỏ và hẹp.
Lạc Dụng cũng vội vàng đi theo:
"Nhưng an toàn là trên hết mà, hơn nữa...tư cũng lười rồi, mọi việc đành giao lại cho Tướng quân rồi"
Cô mỉm cười, cả hai cùng tiến vào vách đá sâu và hẹp kia. Tôn Từ Y không khỏi tò mò ở bên kia sẽ có gì:
"Không ngờ ở đây lại có lối đi thế này"
"Ở đây xe ngựa và hàng hóa vốn không thể đi qua, cô nên cẩn thận một chút"
Lạc Dụng vừa dứt câu bỗng phía trên rất nhiều đá rơi xuống, to có, nhỏ có, không cẩn thận sẽ mất mạng. Lạc Dụng ôm lấy Tôn Từ Y để tránh cho đá rơi trúng cô, cả hai nhanh chóng đi qua bên kia.
Nhưng khi sắp tiến đến lối ra, đột nhiên một hòn đá to rơi xuống, Lạc Dụng đẩy Tôn Từ Y ra còn mình thì bị đá đáp trúng lưng. Cô hoảng hốt kéo Lạc Dụng qua bên kia. Phía bên đó là một khoảng đất khá rộng, có cây và hoa. Bị ngăn cách bởi núi đá cao, đá rơi xuống đã lấp lối ra.
Lạc Dụng đau đớn ngồi xuống một tảng đá. Cô vô cùng áy náy:
"Xin lỗi Lạc Dụng, ta không nên đi qua chỗ này"
"Không sao cả, cô cũng đâu phải người đưa ra chủ ý này"
Áo Lạc Dụng đã thấm đầy máu, khuôn mặt cũng dần trở nên trắng bệch. Tôn Từ Y đặt giỏ mây trên tay xuống, vội vàng chạy lại:
"Ta có đem theo chút thuốc để phòng rủi ro, huynh mau cởi đồ ra, ta bôi thuốc giúp huynh"
Lạc Dụng cũng ngoan ngoãn làm theo, chỉ là có chút ngại ngùng. Lưng Lạc Dụng đã bị thương khá nặng, máu cũng ngừng chảy. Cô rút khăn tay lau sạch máu xung quanh vết thương. Thấy động tác của cô có chút nhẹ nhàng, hắn nói:
"Cô không cần phải nhẹ tay đâu, ta không đau. Vết thương này thì có là gì? Hồi ở trên chiến trường ta còn có vết thương nặng hơn nữa, vốn không cần bôi thuốc"
Nghe vậy Tôn Từ Y không khỏi xót xa, dù sao hồi đó Lạc Dụng mới chỉ là một đứa trẻ non nớt, bây giờ mới chỉ 20 tuổi thôi.
"Nhất định phải bôi thuốc, lúc ở trên chiến trường với bây giờ khác mà. Lát nữa ta sẽ gửi người giấy cho Trương Từ Hiểu, để hắn tới đón chúng ta"
"Cũng được"
Lạc Dụng có chút lo lắng vì ở Hoàng Vệ Quân có nhiều việc cần Trương Từ Hiểu giải quyết, nhưng đó là cách duy nhất để hai người ra khỏi đây.
Tôn Từ Y nhìn xung quanh, hai người vốn không thuộc đường đi trên núi này, sợ đi lung tung sẽ bị lạc, hơn nữa Lạc Dụng đang bị thương.
"Từ Y, cô có ngửi thấy mùi gì không?"
Nghe câu hỏi của Lạc Dụng, Tôn Từ Y cũng cố gắng ngửi xung quanh có mùi gì.
"Mùi? Ta không thấy" Cô quả quyết lắc đầu:"Lẽ nào huynh bị thương nên khứu giác bị ảnh hưởng rồi?"
"Ta không có ngửi nhầm đâu. Là mùi bột lưu huỳnh" Hơi thở Lạc Dụng ngày một không ổn định
"Bột lưu huỳnh? Có người đặt thuốc nổ bên trên nên đá mới rơi xuống?"
Lạc Dụng gật đầu, hắn giống như là có thể ngủ bất cứ khi nào. Đột nhiên một đám hắc y nhân khoảng 5 người xuất hiện, nhìn là biết chúng không có ý tốt gì. Bọn chúng là muốn lấy mạng hai người. Lạc Dụng vốn muốn đứng dậy bảo vệ Tôn Từ Y nhưng hắn đã không còn chút sức lực nào nữa.
Tôn Từ Y giơ tay về phía lũ hắc y nhân, xung quanh nàng tỏa ra ánh lửa đỏ rực. Những tên tiến lên trước đều là những tên bị hỏa pháp của cô đánh trúng trước, nội lực vô cùng thâm hậu. Tuy không luyện võ nhưng thân thủ của Tôn Từ Y không tồi, dễ dàng tránh được những nhát kiếm từ phía thích khách. Trước thực lực của cô, Lạc Dụng có chút ngạc nhiên, ngày hôm đó ngọn lửa đẹp đẽ lại vô cùng mãnh liệt kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
Chẳng bao lâu sau thích khách đều đã nằm xuống, không còn ai tỉnh táo.
"Chết rồi, ta lỡ tay. Nếu bọn chúng mà ngủ hết làm sao ta có thể hỏi chúng ai đứng đằng sau chứ?" Tôn Từ Y lo lắng ngồi xuống bên Lạc Dụng
"Chuyện này đợi khi chúng tỉnh lại là được. Ta từng nghe nói Trương Tướng quân là người dạy bản lĩnh cho cô, không ngờ cô lại lợi đến vậy. Mấy năm nay đều không thấy xuất hiện thêm người sử dụng pháp lực hệ hỏa"
"Trương Tướng quân thường hay ra ngoài, ta cũng học hỏi được một chút từ nhị công chúa"
Lạc Dụng cười một cái, nụ cười này có chút khổ sở:
"Thảo nào hai người lại giống nhau như vậy"
"Giống lắm sao? Trước đây bọn ta đi trên phố cùng nhau vẫn hay bị nhầm là tỷ muội"
Bỗng hai mắt Lạc Dụng dần nhắm lại, Tôn Từ Y cũng không để ý mà kể tiếp:
"Ta từng nói với công chúa rằng không thích học theo phong thái của cô ấy, nhưng nhị công chúa vẫn dạy ta bằng được. Nhưng ta không thể so sánh với công chúa, y thuật càng không thể"
Cho đến lúc Lạc Dụng hoàn toàn ngủ sâu tựa vào vai cô thì cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này. Cô chỉ có thể bất lực lay người Lạc Dụng:
"Lạc Lạc, huynh đừng ngủ mà, mau tỉnh dậy đi"
Nhưng Lạc Dụng không tỉnh táo nổi nữa, Tôn Từ Y đưa tay sờ trán hắn:
"Trán nóng quá, là sốt rồi. Cơ thể cũng lạnh nữa"
Cô lục lọi đồ trong giỏ mây, cũng may hôm nay cô có mang theo người giấy. Người giấy đã được gửi đi, bây giờ cô chỉ còn chờ kết quả, hi vọng đối phương hiểu những gì người giấy miêu tả, ở đây cô không có mực và bút nên không thể viết thư.
Tại Mạnh vương phủ, một nơi vô cùng đẹp đẽ, Mạnh vương gia đang đánh cờ cùng Cố Nhược Nhiên.
"Nước cờ của nhị tỷ rất cao tay"
"Ta có cao tay đến đâu thì cũng sắp thua rồi, quả nhiên vẫn không thắng đệ được" Cố Nhược Nhiên mỉm cười
Trong lúc đó người giấy của Tôn Từ Y bay đến. Trong mấy năm nay quan hệ của hai người vẫn rất tốt, Tôn Từ Y cũng nhiều lần dùng người giấy để liên lạc với Cố Đạt, hai người vừa nhìn đã nhận ra đây là người giấy của cô.
Người giấy cúi chào hai người còn dùng hành động để miêu tả, Cố Đạt nhìn mãi mà không hiểu nó muốn nói gì, nhưng Cố Nhược Nhiên chỉ cần nhìn qua đã đoán được phần nào vấn đề. Nàng và Tôn Từ Y thân thiết với nhau, sớm đã hiểu tính cách đối phương, chủ nhân thế nào thì người giấy cũng sẽ có tính cách như vậy.
"Ngươi muốn nói chủ nhân ngươi đang gặp nguy hiểm?" Cố Nhược Nhiên đưa ngón tay sờ phần đầu người giấy
Chỉ thấy nó gật đầu ưng ý vì cuối cùng cũng có người hiểu ý mình. Cố Đạt mỉm cười khi Cố Nhược Nhiên đoán ra.
"Ta thật tình không hiểu ý ngươi, ngươi có thể dẫn ta đi không?"
Người giấy liền bay lên, chuẩn bị sẵn tâm thế. Cố Đạt ngăn cản ngay:
"Hoàng tỷ, phụ hoàng muốn tỷ ở đây để an tâm dưỡng bệnh, tỷ thật sự không thể đi"
"Ta chỉ đi một lúc thôi, hơn nữa hôm nay ta rất khỏe, không có vấn đề gì hết"
Nhìn ánh mắt của tỷ tỷ, Cố Đạt không còn cách khác ngoài tin tưởng nàng.
Người giấy dẫn hai người đến trước lối đi hẹp đã bị chặn đá kia. Cố Nhược Nhiên nhìn người giấy:
"Cô ấy thật sự ở trong đây sao?"
Người giấy khẳng định chắc nịch. Cố Đạt quan sát xung quanh:
"Có lẽ cô ấy đến đây ngắm cảnh nhưng núi đá bị lở"
Thế là các thị vệ và cung nữ nhanh chóng tìm cách vào trong để cứu người.
Ở bên kia Tôn Từ Y đang ôm chặt lấy người Lạc Dụng chờ đợi, cô cũng dần thϊếp đi vì mệt, khi đánh nhau với hắc y nhân đã dùng không ít sức lực.
Khi nhìn thấy cả Tôn Từ Y và Lạc Dụng, mọi người đều kinh ngạc:
"Lạc Dụng?" Cố Nhược Nhiên phát hiện ra trên người hắn có vết thương
"Công chúa, vương gia, cuối cùng hai người cũng đến rồi" Tôn Từ Y mừng rỡ