Trong căn phòng của công chúa cũng dường như là chật kín người. Tôn Từ Y, Cố Nhược Nhiên và Trương Từ Hiểu nằm trên giường, công chúa cũng không hẹp hòi đến mức không cho ai ngủ cùng. Tôn Từ Y nằm giữa hai người. Còn Tướng quân, Lạc Dụng và các tì nữ đều rải chăn nằm la liệt dưới sàn.
Đêm đến, Trương Từ Hiểu tỉnh giấc vì thấy lạnh, cho dù có đắp chăn kín mít cũng không ấm lên được. Cảnh tượng Tôn Từ Y đang ôm công chúa ngủ say sưa bỗng đập vào mắt chàng. Chàng nhẹ nhàng quay cô qua, để cô tựa vào lòng mình, một tay quàng qua eo cô. Đúng là cái cảm giác ấm áp này, đây mới là chỗ ngủ lí tưởng với Trương Từ Hiểu.
Sáng hôm sau, Cố Nhược Nhiên tỉnh giấc cùng Trương Tướng quân và những người khác. Lúc này phu thê Trương Từ Hiểu vẫn đang ngủ. Đêm qua rõ ràng là Trương Từ Hiểu ôm cô nhưng sáng dậy đã đổi thành cô ôm chặt người ta không buông.
Nghe tiếng động Tôn Từ Y giật mình thức dậy. Cô vội buông người ta ra rồi quay lại nhìn mọi người:
"Từ Y, nếu con đã dậy rồi thì kêu A Hiểu dậy luôn nhé, giờ ta phải đi rửa mặt rồi ăn sáng" Trương Tướng quân dặn dò
Rồi cả bọn kéo nhau rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tôn Từ Y, Trương Từ Hiểu và một tì nữ đang chải tóc cho Cố Nhược Nhiên.
"Phu thê hai người đúng là tình cảm mặn nồng, lẽ ra ta nên để giường cho hai người" Cố Nhược Nhiên đùa cợt
"Công chúa đừng nói đùa nữa" Tôn Từ Y đưa tay đỡ trán
Trương Từ Hiểu mãi không chịu tỉnh giấc, dù cô lay thế nào cũng không chịu dậy. Chàng đẩy cô ra:
"Đi ra...ta muốn ngủ tiếp!"
Tôn Từ Y cũng không chịu thua, cô ghé sát tai phu quân:
"A Hiểu, A Hiểu, A Hiểu, A Hiểu..."
Trương Từ Hiểu khó chịu quay qua hướng khác ngủ, còn trùm kín chăn nữa. Cố Nhược Nhiên bật cười trước hành động của cô.
Tì nữ đang cài trâm cho công chúa bỗng thốt lên:
"Điện hạ, cây trâm hoa của người không thấy rồi"
"Kệ đi, chỉ là một cây trâm hoa" Cố Nhược Nhiên nói "Có lẽ nó đã rơi mất khi đi tìm đứa trẻ hôm trước"
Tôn Từ Y bước xuống giường và lại gần chỗ nàng:
"Người đừng coi thường một cây trâm hoa, dù thiếu một cây trâm nhưng cũng làm mất đi vẻ đẹp cao quý của người"
Rồi cô đem cây trâm ngọc của mình cài lên tóc công chúa. Trông nàng rất hài lòng với cây trâm mới.
"Ta chưa từng thấy tiểu thư cài cây trâm ngọc này"
"Đây là cây trâm mà thần vô tình có được khi ở trong Phượng Tịch Lầu. Đúng là chưa từng cài nó"
Phượng Tịch Lầu chính là một cửa hàng trang sức nhỏ của Trương Tướng quân, vì không chuyên tâm vào Phượng Tịch Lầu nên chỗ đó không được nổi bật trong kinh thành.
"Tiểu thư đang muốn mở lại Phượng Tịch Lầu sao?" Cố Nhược Nhiên hỏi
"Nếu có thời gian thần sẽ thử" Cô mỉm cười: "Lúc đó hoan nghênh công chúa đến mua hàng"
"Sẽ luôn dành những mẫu trâm mới nhất cho ta chứ?" Cố Nhược Nhiên hứng thú
"Tất nhiên ạ" Tôn Từ Y cầm lược chải đuôi tóc cho công chúa: "Từng có ai khen tóc của người đẹp chưa ạ?"
"Cũng có vài người nhưng ta không nhớ nổi"
Vào buổi chiều hôm đó, Trương Tướng quân sắp xếp người đưa con trai, con dâu và công chúa về kinh thành trước, còn mình thì ở lại xử lí nốt.
Ngồi trên xe ngựa, Tôn Từ Y gật gù mãi rồi cũng tựa vào vai công chúa ngủ say mất. Thấy vậy Trương Từ Hiểu vội kéo cô lại để cô nằm trong lòng mình. Cố Nhược Nhiên nhìn hai người thầm cười trong lòng.
Lúc cô tỉnh lại cũng là khi về đến Tướng quân phủ. Tôn Từ Y là người cuối cùng bước ra, Trương Từ Hiểu giơ tay ra, cô không hiểu:
"Chàng làm gì vậy?"
"Tay" Trương Từ Hiểu trả lời dứt khoát ngắn gọn
Tôn Từ Y nắm lấy tay Trương Từ Hiểu, thì ra là chàng muốn đỡ cô xuống xe ngựa.
Cố Nhược Nhiên và Tôn Từ Y cùng bước vào, nhìn cảnh vật trong phủ Tướng quân công chúa có vẻ ngạc nhiên:
"Ta không ngờ phủ Tướng quân lại rộng như vậy, đẹp không kém hoàng cung"
"Công chúa quá khen rồi, phủ Tướng quân không thể so sánh với hoàng cung được. Đó là một nơi tráng lệ" Trương Từ Hiểu đáp
"Ta muốn ở lại hai ngày, chắc không sao chứ?"
"Tướng quân phủ luôn chào đón công chúa"
Tôn Từ Y chạy về phòng ngay, cô thoải mái nằm uỳnh xuống giường:
"Xa căn phòng này có hai ngày thôi mà nhớ quá đi"
"Tiểu thư, đây là bánh hạt dẻ tỷ cần" Thất Nguyệt mang bánh bước vào
"Tốt lắm Thất Nguyệt, say xe nên ăn bánh này"
Tôn Từ Y ngồi dậy hào hứng ăn bánh. Trương Từ Hiểu bước vào phòng, lúc này dáng vẻ của cô đúng kiểu một đứa trẻ. Thấy phu quân cô trong mắt hỏi:
"Không phải chàng tìm phòng cho công chúa sao?"
"Ta để công chúa ở một căn phòng trong hậu viện...Nàng đang ăn gì vậy?" Chàng tò mò nhìn đĩa bánh
"Đây là bánh hạt dẻ, chàng có muốn ăn không?"
Vẻ mặt của Trương Từ Hiểu lộ rõ vẻ không hứng thú với loại bánh này.
"Không muốn"
Nhà họ Trương này mấy đời không thích ăn đồ ngọt. Trong nguyên tác, Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên cùng có một đứa con, đứa trẻ đó cũng không thích đồ ngọt.
Vậy mà Tôn Từ Y bất chấp cầm một miếng bánh nhét vào miệng Trương Từ Hiểu.
"Phu quân của ta, mau ăn đi. Thật sự rất ngon mà"
Vì miếng bánh quá lớn mà Trương Từ Hiểu không nói thêm được gì. Chàng phải chạy ra ngoài để nhổ nó ra.
"Khó ăn đến vậy sao?" Tôn Từ Y tự hỏi: "Có khi nào mình viết nhầm từ "không thích" thành "không thể" không?"
Một lúc sau cô đi qua xem Cố Nhược Nhiên thế nào. Căn phòng của công chúa ở ngay cạnh hoa viên, kế đó còn có sân rộng. Cả khu nhà này là của công chúa trong hai ngày này.
"Tôn tiểu thư, cô khỏe rồi chứ?" Cố Nhược Nhiên ân cần
"Đa tạ công chúa, nhờ công chúa mà thần khỏe rồi. Công chúa thấy ở chỗ này thế nào?"
"Rất tốt. Ta đã luôn mong muốn có một chỗ ở thế này...Tôn tiểu thư từng nói muốn học kiếm đúng không? Ta có thể dạy cô"
"Vậy..."
Trương Từ Hiểu bước vào cắt ngang cô:
"Không cần công chúa nhọc lòng, ta có thể dạy cho phu nhân của ta"
"Vậy à?" Cố Nhược Nhiên cười nhạt:"Ta biết kiếm pháp của huynh lợi hại, nhưng phu nhân học không nổi đâu"
"Ta không tin tưởng công chúa. Kiếm pháp của công chúa ta chưa từng thấy"
"Ngài có muốn đấu với ta một trận không?"
Tôn Từ Y thấy hai người gây chiến thì vô cùng đau đầu, chỉ là học kiếm thôi, có cần phải giành giật như vậy không?
"Tôn tiểu thư cô nói xem, đây là quyền lựa chọn của cô" Cố Nhược Nhiên kéo lấy tay cô
Tôn Từ Y nhẹ giọng:
"Thần...sẽ học kiếm với Trương Từ Hiểu. Công chúa nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng"
Trương Từ Hiểu được dịp đắc ý. Cố Nhược Nhiên không khỏi bức xúc:
"Ngay cả cô cũng vậy, lúc nào cũng lo về sức khỏe của ta. Cô là sợ hãi hay thật sự lo cho ta?"
"Thần thật sự là lo công chúa quá sức." Tôn Từ Y vội giải thích, cô nháy mắt một cái với nàng: "Pháp lực của thần vẫn phải nhờ công chúa"
Trương Từ Hiểu nhanh chóng kéo tay phu nhân rời khỏi đó. Cố Nhược Nhiên ngồi xuống ghế:
"Tức chết ta mất, để xem tên Trương Từ Hiểu đó có thể làm những gì?"
Đúng như Cố Nhược Nhiên nghĩ, cả hai chỉ đứng ở ngoài sân, không biết học từ đâu.
"Hay là thuộc hạ...biểu diễn một lần trước" Lạc Dụng đưa ra ý kiến
"Được" Tôn Từ Y hồi hộp
Đường kiếm của Lạc Dụng uyển chuyển và dứt khoát, tuy chưa đạt cảnh giới nhưng rõ ràng cũng là một người lợi hại.