Chương 12: Tiến độ yêu đương 12%

Chiều tối thứ sáu, cả hai vẽ tranh đến rất muộn. Mãi cho đến khi trời tối hẳn, đèn trong trường học đều được bật lên, Giang Vận mới tô xong mảng màu cuối cùng, cô lấy bức họa ra khỏi bảng vẽ đưa cho Chiến Nhiêu.

"Vẽ không tốt lắm, có chút vội vàng, bỏ qua cho."

Chiến Nhiêu cầm lấy, cẩn thận nhìn ngắm, Giang Vận vẽ rất đẹp, so ra còn ưa nhìn hơn cô ở ngoài một chút, càng rạng rỡ đáng yêu hơn, trái tim như bông hoa nở rộ.

Sau khi cẩn thận ngắm xong, nàng đưa lại bức họa cho Giang Vận.

Giang Vận khó hiểu nhìn nàng.

Chiến Nhiêu cong môi mỉm cười ngọt ngào, nói: "So với việc cậu tặng tôi bức họa này, tôi thật ra càng hi vọng cậu giữ lại nó."

Giang Vận ngẩn ra, hỏi lại: "Vì sao vậy?"

Chiến Nhiêu xoắn xuýt nắn nắn bàn tay, bĩu môi: "Emmmm...... thì là hi vọng vậy thôi a."

Nếu Giang Vận tặng bức họa cho nàng, vậy bức họa đó chỉ có ý nghĩa với nàng. Nàng hi vọng Giang Vận lưu giữ bức họa này, để cô nhớ rõ cô đã vẽ một người. Như vậy, đối với Giang Vận mà nói, ấn tượng sẽ càng thêm sâu sắc.

Đương nhiên, ngoại trừ chút tâm cơ nho nhỏ này, còn có, Giang Vận dường như không có vẽ người, nếu giữ lại bức họa hình nàng, vậy khi người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ, đối với Giang Vận, nàng không giống những người khác.

Giang Vận là vị cứu tinh của nàng, mà nàng, cũng muốn trở thành, một người đặc biệt với Giang Vận.

"Bạn học Giang Vận, cậu sẽ bảo quản bức họa này mà phải không?"

Nữ sinh đầy mặt chờ mong nhìn về phía cô, Giang Vận cảm thấy hiện tại nếu cô nói 'không', là nhẫn tâm đến cỡ nào a?

Có vài phần bất đắc dĩ, cười: "Được a, tôi sẽ bảo quản thật tốt. Chờ khi nào cậu muốn lấy, đều có thể."

"Quá tốt a!"

Chiến Nhiêu kích động lập tức nhào đến, ôm Giang Vận thật chặt.

Giang Vận:......

Hai thân thể mềm mại dựa vào nhau, cảm giác này...... ừm...... mặt, không hiểu sao có chút nóng lên......

"Quyết định như vậy. A, còn có, cuối tuần phải chăm chỉ cố gắng ôn tập nha ~ cậu đã hứa với tôi rồi á, phải trở nên thực ưu tú." Chiến Nhiêu cảm thấy mĩ mãn mới buông Giang Vận rồi, nhắc nhở nói.

Dáng vẻ đắc ý vừa mới thực hiện được gian kế của cô gái nhỏ, thật giống một bé mèo con ngạo kiều, Giang Vận lấy lại tinh thần sau cái ôm bất ngờ, phụt một tiếng nở nụ cười: "Được, tôi hứa với cậu."

Chiến Nhiêu nhướng mày, "Một lời đã định."

"Một lời đã định."

Nhận được cái gật đầu của Giang Vận, Chiến Nhiêu mới thỏa mãn đi về, từ đầu đến cuối khóe miệng đều không ngừng giương lên.

Hôm nay thế mà nàng đã ôm được Giang Vận rồi! Thân thể Giang Vận thật sự quá mềm! Tóc cũng rất thơm! Eo mảnh mai vô cùng! Thật muốn ôm thêm chút nữa, nhưng không thể để đối phương phát hiện, Chiến Nhiêu không thể trắng trợn táo bạo như vậy được.

"Tương lai còn dài!" Nàng siết lòng bàn tay, trong lòng kiên định.

*

Nhìn Chiến Nhiêu rời đi, lại nhìn bức họa trong tay, Giang Vận cũng nhịn không được câu môi lắc lắc đầu. Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại dung túng Chiến Nhiêu đủ đường như vậy.

Có lẽ bởi vì...... Chiến Nhiêu quá mức xinh đẹp?

Đẹp đến khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

Cô cẩn thận cất bức họa vào.

Giang Vận vốn dự định sẽ trực tiếp trở về nhà. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ nghiêm túc làm bài tập, đều là tìm người làm giúp, căn bản là không có khái niệm, thứ sáu sau khi tan học còn phải về lớp học lấy cặp sách.

Nhưng là nghĩ đến vẻ mặt mong chờ của tiểu nữ sinh kia, Giang Vận lại...... đau đầu.

*

Buổi tối, 7 giờ 30 phút, Giang Vận xuất hiện ở phòng học.

Lúc đó tiết tự học buổi tối đã bắt đầu được một tiếng rưỡi. Đột nhiên thấy cô xuất hiện, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Tân Khả Khả chọt chọt cánh tay Lê Nguyệt, ý bảo cô ấy nhìn ra cửa.

Lê Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Tân Khả Khả, nhìn thấy Giang Vận.

"Lúc này cậu ấy quay lại đây làm gì? Không phải cậu ấy không bao giờ lên lớp tiết tự học buổi tối sao?" Tân Khả Khả dán vào tai Lê Nguyệt, kỳ quái hỏi.

Ở Trung học Ngân Xuyên chỉ có học sinh nội trú mới bắt buộc lên lớp tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú là không cần thiết, nhưng là, nếu học sinh tích cực hiếu học muốn trau dồi thêm bản thân, cũng có thể xin vào tiết tự học buổi tối, tỉ như Lê Nguyệt và Tân Khả Khả đây.

Lê Nguyệt lắc lắc đầu: "Không biết."

Cô ấy chỉ nhìn lướt qua, ngay sau đó quay đầu tiếp tục xem sách bài tập Toán trước mặt. Chính là một chữ cũng xem không vào.

Tuy mắt không nhìn, nhưng toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Giang Vận.

Kỳ thực, cô ấy có chút hi vọng Giang Vận sẽ đến hỏi cô ấy vì sao dọn đi, khi đó có lẽ cô ấy sẽ giải thích một chút, cũng có thể sẽ dọn về lại. Cô ấy tiếc chỗ dựa là Giang Vận. Cũng tiếc cái danh phận đặc biệt là người bạn duy nhất bên cạnh Giang đại tiểu thư.

Nhưng là, không có.

Từ lúc vào lớp, bước chân Giang Vận không hề trì hoãn, chuyện chất vấn cô ấy càng đừng nói đến.

"Bài tập cuối tuần này là cái gì?" Giang Vận gõ gõ bàn bạn học ngồi sau lưng. Thanh âm thanh lãnh có vẻ đặc biệt nổi bật trong phòng học an tĩnh, ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn sang đây.

Bạn học bàn sau bị dọa ngây người, vội vàng lật cuốn sổ nhỏ của mình ra, đáp lời: "Bài tập Ngữ Văn là trang một đến trang năm sách bài tập, Tiếng Anh là làm một đề thi thử, Toán làm đề ôn tập, Vật Lý......"

Giang Vận ấn mở di động, nhanh chóng ghi chú lại, sau khi ghi xong thì nói lời cám ơn bạn học: "Cám ơn."

Sau đó ngồi xuống đem tất cả vở, đề cương, sách bài tập, sách giáo khoa nhét vào cặp, mang toàn bộ về nhà.

Chờ cô đi rồi, những học sinh còn lại trong lớp đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nhau.

"Oắt đờ hêu, tôi không nhìn lầm chứ? Giang đại tiểu thư thế mà quay lại lấy sách?" (*What the hell)

"Cậu không nhìn lầm, vừa rồi cậu ấy còn hỏi tôi bài tập, rồi còn nói cám ơn tôi! Mẹ ơi tôi sợ ngây người."

"Tổng cảm thấy Giang Vận hình như không giống trước kia a......"

"Tôi cũng cảm thấy...... từ lễ khai giảng, đã không được bình thường."

Ở lễ khai giảng phát biểu mấy câu truyền cảm hứng và làm không biết bao nhiêu người nhiệt huyết sôi trào, không phải là Giang Vận sao?

"Đột nhiên cảm thấy Giang Vận cũng không phải khó tiếp xúc như trong truyền thuyết."

"Ít nhất đối với khuôn mặt đó, tôi sẵn sàng kết giao a a a!"

"Cộng một."

"......"

Tất cả bạn học chung quanh đều thảo luận về Giang Vận, Lê Nguyệt ngồi trước bàn, ngón tay gắt gao siết chặt cây bút, một chữ cũng không viết được.

Đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu có truyền thuyết Giang Vận khó tiếp cận?

Đại khái chính là năm lớp 3, sau một lần Lê Nguyệt cõng Giang Vận, đã đặt nền móng cho tình bạn này.

Mỗi lần có người hỏi Lê Nguyệt, Giang Vận là người như thế nào, cô ấy đều sẽ kiêu ngạo nói một câu: "Đại tiểu thư Giang gia sao, khẳng định là không giống người thường chúng ta. Nhưng không sao, tính nhẫn nại của tôi cao, chịu đựng được."

Theo thời gian, mọi người đều chỉ biết Giang Vận tính tình cổ quái, khắc nghiệt với người khác, chỉ có Lê Nguyệt mới có thể tiếp xúc.

Nhưng bây giờ, Lê Nguyệt khuất nhục chạy trốn khỏi Giang Vận, cô ấy đã mất đi khiên giáp để ngăn cản khí thế của Giang Vận.

Thật không cam lòng!

*

Biệt thự Giang gia. Thư phòng.

Giang Vận ôm đầu nhìn chằm chằm đề Toán ôn tập đã hơn một giờ. Nhưng trên tờ đề, ngoài hai chữ "Giang Vận" phóng khoáng, còn lại đều không có gì.

Đặt tập hợp A={x∈Q|x>-1}, là ——

Phía dưới là bốn cái lựa chọn.

Nhưng là không cần xem, vì từ đề bài Giang Vận đã không hiểu rồi.

Cây bút Montblanc bị cô gác trên các ngón tay xoay tới xoay lui, chiến đấu hồi lâu, cuối cùng quyết định —— từ bỏ.

Muốn học cũng học không vô, đời này đều học không vô.

Giang Vận vừa muốn buông bút xuống, di động 【Ding】một cái vang lên. Là tin nhắn từ Chiến Nhiêu.

Chiến Nhiêu: 【Bạn học Giang Vận, có mang sách bài tập về không? Phải chăm chỉ học tập nha ~】

Giang Vận:......

Do dự liếc nhìn đề Toán.

Quên đi, vẫn là tiếp tục chiến đấu thêm chút nữa đi.

Giang Vận: 【Ừm.】

Chiến Nhiêu: 【Vậy là tốt rồi, có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi a ~】

Giây tiếp theo, Wechat Chiến Nhiêu nhận được một tấm hình.

Tờ đề toán trắng sạch tinh tươm, chỉ có hai chữ 【Giang Vận】, ngoài ra không còn một vết tích nào khác.

Nàng thực vui vẻ khi Giang Vận hỏi nàng, nhưng là......

【?Không hiểu câu nào a?】

Giang Vận: 【Tất cả.】

Chiến Nhiêu:......

Chiến Nhiêu: 【Một câu cũng không hiểu sao?】

Giang Vận: 【Ừm.】

Chiến Nhiêu:......

Nàng đại khái biết được Giang Vận ở trình độ nào, xem ra chuyện 30 50 về kỳ thi Toán 160 là thật rồi, hơn nữa sợ là trong 30 50 đó hơn phân nửa trong đó cũng là đánh lụi. Nhìn đồng hồ đã là mười giờ rưỡi tối, liền dặn dò Giang Vận ngủ sớm một chút, sáng ngày mai hẹn nhau ở thư viện, nàng sẽ giúp Giang Vận học bổ túc.

【Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, mai mới đủ tinh thần học.】

Sau khi gửi tin nhắn đó, nàng lại gửi thêm một tin: 【Ngày mai có muốn cùng đến thư viện học không?】

Giang Vận: 【Thư viện?】

Lúc còn rất nhỏ có một người anh đã dẫn cô đến đây một lần, sau khi lớn lên thì căn bản không có đặt chân đến lần nào nữa. Huống chi, nếu cô muốn xem sách gì, rất nhanh sẽ có người hầu đưa tới, căn bản là không cần đến thư viện.

Suy nghĩ một chút, đáp lại.

Giang Vận: 【Được.】

Sau khi nhận được tin nhắn, Chiến Nhiêu vô cùng vui vẻ, cong môi: 【Được, quyết định như vậy, ngày mai không được đổi ý nha.】

Giang Vận: 【Ừm.】

Chiến Nhiêu: 【Sáng mai 8 giờ, thư viện thành phố, không gặp không về. *chờ bạn nha ~.jpg*】

Nhìn thấy sticker nghịch ngợm này, Giang Vận trả lời: 【Được.】

Cất di động đi, trong đầu vang lên âm thanh điện tử thông báo.

【Ding ~ Tuyến thân hữu trong nhiệm vụ chủ tuyến của ngài có đổi mới.】

Ấn mở thì thấy độ hảo cảm của Chiến Nhiêu đối với cô lại tăng 2%, Giang Vận hiểu ý cười, trong lòng luôn là cảm giác ấm áp.

Cô tắt màn hình sáng, chuẩn bị các thứ để mai đi thư viện, trong đầu đột nhiên lại vang lên một thông báo khác.

【Ding ~ thông báo ngài có nhiệm vụ mới.】

【Nhiệm vụ hiện tại: 1• Tình cờ gặp được nữ chủ ở thư viện, cũng tình cờ lấy cùng một quyển sách. Dụ dỗ nữ chủ nói ra câu "Thật trùng hợp a". Cũng ngồi cùng nữ chủ cùng nhau học. 2• Trợ giúp nữ chủ giải quyết những bài toán khó. Bài 1 là: ****; đáp án là: ****. Bài 2 là *****, đáp án là: *****; Bài 3 là: ****, đáp án là:............】

【Mỗi mục nhiệm vụ thành công, đều được tăng giá trị vận khí +0,5.】

Giang Vận:????

____

Chú thích:

* Ngạo kiều 傲娇 là một thuật ngữ Hán Việt thường được sử dụng để miêu tả nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng.

* Khuất nhục 屈辱 áp bức và lăng nhục.