Chương 9: Tây Vực

Trình Tranh thức dậy từ sớm. Phê duyệt sự vụ cần thiết rồi bàn giao cho Văn Hảo. Dặn dò hắn nếu có việc quan trọng đột xuất, nhất định phải báo liền cho y, tuyệt đối không được tự ý xử lý công việc gì quá sức.

Lần đi Tây Vực trước kia, Văn Hảo thay y đi trừ hoa yêu ngàn năm, bị thương rất nặng, phải ở Dược Sư điện mấy tháng trời.

Y vẫn nhớ rất rõ điệu bộ toàn thân băng kín, không chỗ nào trên người không có vết thương của hắn. Vậy nên, lần này rất chú trọng, căn dặn kỹ càng. Gương mặt uy nghiêm nói:

“Đó là mệnh lệnh, không được làm trái.”

Văn Hảo nét mặt cau có, trán nhăn thành mấy lớp nhưng cũng đành tuân theo. Hắn đáp:

“Thái tử điện hạ, ta sẽ không quá phận giống lần trước. Huynh cũng phải bảo trọng.”

Hắn thấy Trình Tranh gật đầu thì cũng không nói thêm gì nữa. Bởi hắn biết, bảo y bảo vệ mình tốt một chút cũng là thừa.

Với tâm tính của Trình Tranh, một khi đã đi cứu vớt chúng sinh, bất luận xảy ra chuyện gì, dù có bị đánh cho gãy chân, thân có tàn phế, y cũng bất chấp.

Nhìn vị thái tử điện hạ rời khỏi Chi Vương điện, lưng thắt thần kiếm, nét mặt Văn Hảo không giãn ra thêm được phần nào, lòng chỉ hy vọng chuyến đi Tây Vực lần này sẽ có kết quả tốt.

Trình Tranh đi đến Lăng Viên điện thì thấy có bốn dáng người ở đó. Đi lại gần hơn mới nhìn rõ từng vị thần quan.

Dạ Minh đang đưa một cây quạt và một túi đồ bằng nắm tay cho Tử Đình.

Đứng cách đó không xa là Vĩnh Hải, hông đeo thần đao, dáng người cao ráo to lớn. Không có vẻ gì là đang tham gia cuộc nói chuyện với những người còn lại.

Ngoài ra, còn có một vị nữ thần quan tay cầm thần kiếm, y quan màu xanh biếc, cổ quấn một dải lụa trắng, gương mặt lãnh cảm.

Là Cửu Mệnh!

Trình Tranh ngạc nhiên. Không khỏi tự vấn tại sao Cửu Mệnh lại có mặt. Là đến giao Lá Tri Mệnh sao? Không đúng! Việc đó sẽ có tiểu tiên trong điện của nàng làm.

Dừng lại trước mặt mọi người, Trình Tranh hành lễ:

“Các vị thần quan.”

Mọi người cũng cúi đầu đáp lại.

Dạ Minh sau đó nói cho y thông chút tình hình:

“Ta đã giao xong thần khí và pháp bảo yêu cầu. Chi Vương điện hạ, Cửu Mệnh thần quan cũng sẽ tham gia chuyến đi Tây Vực lần này. Thiên quân có gửi lời chúc các vị sớm đi sớm về. Giải quyết việc Tây Vực thật tốt.”

Giọng hắn ngang ngang đều đều như đang đọc thông báo chứ không phải nói chuyện. Vừa kết câu đã vội rời đi.

Ở Lăng Viện điện chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Vĩnh Hải khoanh tay trước ngực, vẫn đứng riêng một bên cách họ không xa.

Tử Đình mở túi nhỏ trong tay lấy ra liên tiếp mấy món bảo vật khác nhau xem qua một hồi rồi lại bỏ vào trong, cầm quạt thần lật qua lật lại rồi niệm vài khẩu chú.

Cửu Mệnh từ lúc y đến, trên mặt lại mang thêm vài nét lạnh lùng, lâu lâu lại liếc nhìn Trình Tranh như muốn xem y có thái độ gì, nhưng tuyệt nhiên không mở lời, cũng chẳng có ý định giải thích tại sao mình lại đi cùng.

Không ai nói với ai câu nào, không khí im ắng đến độ có thể nghe được cả tiếng lá xào xạc. Đến khi Tử Đình niệm xong chú, gấp quạt lại, quay sang nhìn Trình Tranh mỉm cười, y mới thấy bầu không khí này giãn ra, bớt được mấy phần kỳ quặc.

Nàng nói:

“Các vị thần quan, trước khi xuất phát chúng ta nên thay đổi diện mạo một chút. Để tiện cho việc thâm nhập, ta và Cửu Mệnh thần quan sẽ biến thành nam nhân. Bốn người chúng ta sẽ dùng mặt nạ quỷ này để che mặt, đồng thời xin các vị cũng tạm che đi tiên khí trong người.”

Nói rồi Tử Đình phất tay, biến thành một nam nhân mặc bạch y, nét mặt vẫn không kém thanh tú chút nào so với bản thể.

Bốn chiếc mặt nạ nhỏ vừa được lấy trong túi ra liền biến lớn. Nàng đeo mặt nạ quỷ lên rồi đưa cho Trình Tranh một chiếc.

Cửu Mệnh bên này cũng đã biến thành nam nhân, tay nhận hai chiếc mặt nạ, ném cho Vĩnh Hải đứng một góc không xa một cái.

Bốn người đeo xong mặt nạ, tay tạo thủ ấn, linh quang sau đầu liền biến mất.

Tại Lăng Viên điện, một Cổng Dịch Chuyển được khai mở, sau khi bốn vị thần quan bay vào thì đóng lại.

Đường hầm không gian trong Cổng Dịch Chuyển không quá dài, bay chừng hai dặm, họ đã đến được rìa Tây Vực. Từ đây mọi người đáp xuống đất để bộ hành.

Đi được một đoạn thì thảm thực vật thưa thớt cũng biến mất hoàn toàn. Trước mặt họ là một vùng sa mạc rộng lớn, chỉ toàn cát và cát. Gió thổi liên tục khiến cát bay mù mịt, khó thấy nổi phía trước là gì.

Tử Đình lên tiếng, triển khai đại loại kế hoạch cho mọi người:

“Bước qua vùng này, chúng ta sẽ chính thức vào Tây Vực. Các vị thần quan, lần này chúng ta phải tìm thấy bốn vị trí long mạch ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc, đặt phong ấn để bắt đầu thanh tẩy.”

Nàng xòe quạt thần trong tay ra, nó lập tức sáng lên, bên trên bay nổi những khẩu chú chạy thành một hình bát quái:

“Tuy ở tâm mạch vẫn cần một vị thần quan khác chấn giữ thì mới trụ được vững, nhưng không thành vấn đề. Khi bắt đầu khai trận, chúng ta sẽ tách một nửa pháp lực của mình đặt vào thần khí này, đóng vai trò như vị thần thứ năm ở trung tâm. Các vị thấy kế hoạch này được chứ?”

Không chỉ "được" mà rất hay là đằng khác!

Mượn sức mạnh của trời đất làm phong ấn, ngày ngày thanh tẩy. Sau này quạt tiên cũng có thể trở thành thần khí trấn yểm, được tiếp ứng từ long mạch, giữ cho quỷ khí không xâm nhập được Tây Vực nữa.

Trước kia Trình Tranh cũng đã từng nghĩ đến cách này, nhưng một mình y dù có phân thân thêm bốn thái tử điện hạ nữa cũng không đủ pháp lực để duy trì phong ấn cho đến khi kết trận.

Hơn nữa, Tây Vực nhiều năm bị quỷ khí ăn mòn, long mạch cũng bị phá hủy nặng nề. Số ít còn lại thì ngủ sâu trong lòng đất, rất khó xác định vị trí. Nếu không thông đường thạo lối, hiểu rõ từng thớ đất ở đây, sợ là có dùng 100 năm nữa cũng không tìm ra nổi long mạch đủ tiêu chuẩn để lập trận.

Mọi người cùng gật đầu đồng tình.

Nàng nói tiếp:

“Chúng ta không thể tách nhau ra để tìm, sẽ rất dễ lạc đường. Nên tạm thời các vị cứ đi theo ta, xác định vị trí từng điểm long mạch và đánh dấu lại. Đến khi khai trận thì chia thành bốn nơi sau.”

Tử Đình là người Tây Vực, tất nhiên sẽ hiểu rất rõ vị trí địa lý hơn bất kỳ ai. Thiếu nàng dẫn đường, quả thực rất khó để tìm được.

Thấy không ai phản đối, nàng gấp quạt lại:

“Vậy thì đi thôi! Điểm đầu tiên là chợ Tây Vực. Nơi đây giao thương rất nhiều thứ không sạch sẽ, người quỷ có đủ. Nếu bị phát hiện là thần quan thì sẽ rất phiền phức, nên mọi người phải cẩn thận, tránh dùng tiên thuật khi không cần thiết.”

Vĩnh Hải chợt lên tiếng:

“Nếu vậy thì chúng ta cũng nên thay đổi cách xưng hô. Nếu không cứ thần quan, thần quan thì không phải sẽ lộ ngay sao?”

Hắn từ đầu buổi đến giờ vẫn chưa nói câu nào, thái độ thờ ơ. Nhiều lúc Trình Tranh còn tự vấn không biết Vĩnh Hải thần quan có thật sự muốn tham gia không nữa.

Nhưng câu đầu tiên hắn nói ra lại rất có lý, thể hiện sự đóng góp cao. Đúng là lời ít lòng nhiều, tránh lời thừa thãi.

Trình Tranh đồng tình, đáp:

“Xưng bằng tên thì sao? Giờ mà đổi một cái tên khác khó tránh có lúc lỡ lời. Ta thấy vẫn nên giữ nguyên tên bỏ cụm "thần quan" là được.”

Tuy rằng gọi thế y thấy có chút hơi thân mật, nhưng dù sao mọi người tính ra cũng là người quen. Chỉ có Tử Đình là người mới, nhưng y cảm thấy mình và nàng cũng có mối giao hảo khá tốt nên chắc cũng không đến độ quá ngượng ngùng.

Vĩnh Hải nói:

“Ta không có vấn đề gì.”

Tử Đình nhìn y, mắt hơi cong như đang cười, không phản đối.

Duy chỉ có Cửu Mệnh đang trong thân hình nam nhân, dáng đứng cao ngạo, dù đang đeo mặt nạ thì y vẫn cảm thấy nàng như đang cau có, giọng điệu miễn cưỡng:

“Ta theo ý mọi người.”

Trình Tranh muốn nói gì đó rồi lại thôi, tránh mọi người biết y và Cửu Mệnh có mối quan hệ không tốt. Y quay sang Tử Đình:

“Tử Đình thần… Tử Đình huynh, mời dẫn đường.”

Ba vị nam nhân, hai người lưng thắt kiếm, một người tay luôn để trên đao chạy theo một bạch y tiến vào bão cát, rồi nhanh chóng khuất dạng.