Nghịch Thế

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Nghịch Thế là một đoạn hồi ức xa lắm của Đới Mạt Nhan và một đại ca lừng lẫy giới hắc đạo. Chỉ thế thôi cũng đủ vẽ nên cho câu chuyện những đau thương, uất hận đan xen trong hai con người khốn  …
Xem Thêm

Chương 4: Cờ vải
Uông Ninh Hi được đẩy vào phòng bệnh không lâu sau thì cảnh sát đến, cô là người duy nhất vẫn sống sót và có ý thức tỉnh táo, lấy khẩu cung là chuyện đương nhiên. Đỉnh đầu cô vẫn ong ong như trước, lần này tới lần khác cô kiên nhẫn trả lời một số câu hỏi không quan trọng.

“Uông tiểu thư, cô quen biết với bác sĩ Thiệu Duật Thần không?” Vị cảnh sát dẫn đầu sau khi hỏi xong tình hình vụ nổ liền hỏi một câu.

Uông Ninh Hi cảnh giác, sắc mặt cô trắng bệch, “Chuyện này có quan hệ đến vụ án sao?” Cô yếu ớt hỏi lại, “Bác sĩ Thiệu thường xuyên đến mua hoa ở cửa tiệm của tôi.”

“Chúng tôi cũng điều tra một số tin tức, biết được bác sĩ Thiệu theo đuổi Uông tiểu thư đã hơn một năm nay, mà vụ nổ đúng lúc lại xảy ra trước cửa tiệm của cô, chúng tôi cần phán đoán những sự việc này có liên quan với nhau hay không, ngoài ra bây giờ cô là nhân chứng quan trọng của vụ án, chúng tôi có thể sẽ tiến hành bảo vệ Uông tiểu thư. Đề nghị cô trong khoảng thời gian này ở lại bệnh viện, đừng đi loạn khắp nơi.”

Uông Ninh Hi sững sờ một chút, sau đó cô chậm rãi gật đầu, có người bảo vệ đương nhiên là tốt, theo tình hình sức khoẻ trước mắt, nhiều bộ phận của tế bào mềm bị tổn thương, tuy rằng không phải là vết thương lớn, nhưng nếu thực sự có chuyện cô không hẳn đối phó được.

Cảnh sát đi rồi, Uông Ninh Hi chịu đựng đau đớn toàn thân mà từ từ nằm xuống, nhịp tim đập hơi mạnh, lúc nào cô cũng cảm thấy có chuyện giống như vậy sẽ xảy ra. Không biết có phải cuộc sống được an nhàn không mệt mỏi, bây giờ cô dường như không quen trải qua những việc như vậy, mà những việc đó từng là toàn bộ cuộc sống của cô. Uông Ninh Hi chậm rãi nhắm mắt lại, cô hy vọng có thể cắt đứt loại cảm giác bất an này, nhưng vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Khi Lư Bội Nghiên đi xuống thì Đoàn Dịch Lâm đang ngồi trong xe hút thuốc, thấy cô ta đến hắn liền vứt bỏ điếu thuốc, khởi động xe, hắn chau mày, không nhìn cô ta, “Người đàn bà kia, không được động vào cô ta.” Hắn vừa lái xe vừa lạnh lùng quăng ra một câu.

Cả người Lư Bội Nghiên cứng ngắc một chút, sau đó cô ta lấy ra hộp trang điểm, soi gương tô son môi rồi mím môi, hỏi hắn như không có việc gì, “Người đàn bà nào?” Cô ta hơi khẩn trương, cô ta sợ người đàn ông này, dường như mọi suy nghĩ của cô ta đều bị hắn nhìn thấu. Trong lòng bàn tay Lư Bội Nghiên đổ mồ hôi, cô ta không ngừng cử động ngón tay của mình để giảm bớt sự căng thẳng lúc này.

“Hừ.” Bộ dáng cười bên ngoài nhưng bên trong thì không của hắn thực làm cho người ta mê muội, ít nhất Lư Bội Nghiên không có sức chống cự đối với vẻ mặt này, “Đừng nhìn tôi, em còn chưa học được thủ đoạn trêu đùa dưới mắt người khác của tôi đâu, em tốt nhất ngoan ngoãn một chút.”

Lư Bội Nghiên ngồi thẳng người không thèm nhìn hắn, trong lòng lại không có cảm xúc gì, nếu là trước đây, cô ta sẽ chứng kiến người nhân chứng nhất định phải bị diệt trừ, người đàn bà này rõ ràng là đặc biệt. Trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy cảm, người tên là Uông Ninh Hi kia nhất định không đơn giản chỉ là kẻ thù như hắn nói. Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, tia sáng của sự nham hiểm và tàn nhẫn dần dần tích tụ trong đôi mắt cô ta.

“Chúng ta lập tức đi gặp chú Tứ, đến lúc đó em thông minh một chút.” Hắn chạy xe vào trong cổng của một khách sạn lớn, xuống xe rồi ném chìa khoá cho anh chàng ở bãi đậu xe, sau đó hắn kéo Lư Bội Nghiên nghênh ngang đi vào.

Vào trong đại sảnh nhanh chóng có một người phụ nữ toàn thân mặc đồ đỏ sang đây tiếp đón bọn họ, việc này cũng đã hẹn trước. Bọn họ vào thang máy đến tầng cao nhất, nơi này là một căn phòng sang trọng, vào cửa, có mấy người đàn ông mặc đồ đen bao vây họ. Đoàn Dịch Lâm hiểu chuyện nên gật đầu, giơ hai tay lên, tuỳ ý để bọn người kia lục soát hai người họ. Bàn tay của một người mặc đồ đen vừa chạm lên người của Lư Bội Nghiên liền bị một tát tay lên mặt, đôi mắt Lư Bội Nghiên lộ ra một tia tàn nhẫn, cô ta còn chưa hả giận mà nhấc chân đá vào chỗ yếu của người nọ, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, người nọ đã bay ra nằm sấp trên mặt đất.

Trong nháy mắt những người còn lại liền cầm họng súng tối đen nhắm vào hai người, không khí căng thẳng lập tức ngưng đọng.

“Bản cô nương tuỳ tiện để các người sờ sao?” Lư Bội Nghiên trừng mắt nhìn họ, cô ta không sợ bọn người đã chuẩn bị lên đạn sẵn sàng, Đoàn Dịch Lâm ở bên cạnh dù bận nhưng vẫn ung dung xem náo nhiệt, hắn ngoảnh đầu nhếch khoé miệng cười khinh thường.

Có tiếng mở cửa phòng, một lão già mặc trang phục đời Đường toàn thân màu đen đi tới từ phòng trong, trên quần áo của ông ta thêu hình con rồng màu vàng trông rất chói mắt. Đoàn Dịch Lâm liếc nhìn một cái rồi lập tức mỉm cười, “Chú Tứ, cách tiếp khách của ông có chút đặc biệt đấy.”

Một người đồ đen ở bên cạnh nói nhỏ mấy câu vào bên tai chú Tứ, ông ta nhìn cô gái mặc đồ đỏ ở bên cạnh, “Cô làm đi, Lư tiểu thư sao có thể để cho một thằng đàn ông động tay động chân soát người.” Nói xong ông ta bước đến bên cạnh Đoàn Dịch Lâm, “Kẻ dưới luôn không hiểu chuyện, Đoàn tiên sinh và Lư tiểu thư đừng trách tội.” Ông ta cầm tẩu thuốc hút một ngụm khói, nhìn cô gái mặc đồ đỏ soát người Lư Bội Nghiên xong ông ta mới né người nhường cho hai người vào phòng trong.

“Hôm nay hai vị thật sự nổi tiếng quá!” Chú Tứ cười to, mời hai người vào chỗ ngồi, “Đáng tiếc Thiệu Chấn Minh chưa chết, giao hẹn của chúng ta các người thật là vẫn chưa làm chu đáo.” Hắn gật đầu, dường như có chút đăm chiêu.

“Lão già kia đang hôn mê, bất tỉnh nhân sự và đã chết có gì khác biệt đâu, chú Tứ…” Lư Bội Nghiên hơi kích động, cô ta đứng lên lý luận, thế nhưng vệ sĩ ở trong phòng cũng lại gần.

Đoàn Dịch Lâm giữ chặt cô ta, Lư Bội Nghiên tức giận ngồi xuống.

“Chú Tứ đừng trách, Bội Nghiên từ trước đến giờ chưa từng lỡ tay.” Hắn dừng một chút, ngón tay gõ trên bàn không theo thứ tự, bầu không khí trong cả phòng giống như đông lại, “Chú Tứ, không bằng thế này, việc làm ăn tôi nhường cho ngài làm, chúng tôi đi theo chú Tứ, không biết chú Tứ có chịu thu nhận chúng tôi không.”

Lư Bội Nghiên quay đầu nhìn hắn một cách kinh ngạc, Đoàn Dịch Lâm nắm tay cô ta vô cùng thân thiết, lại âm thầm dùng sức nắm lấy. Lư Bội Nghiên nhận được tín hiệu nên miễn cường mỉm cười, nhưng trong lòng cô ta đều là dấu chấm hỏi, cô ta biết Đoàn Dịch Lâm tuyệt đối không phải là người cam tâm làm kẻ dưới của người khác.

“Ồ?” Chú Tứ nhướng mày, trong mắt rõ ràng không tin tưởng, “Đoàn tiên sinh là người có năng lực và quyết tâm, tại sao lại muốn hạ mình làm việc cho lão hèn này.”

“Chim khôn chọn cây mà đậu, điều này không có gì là lạ, tôi thấy chú Tứ nắm giữ hội Thanh Sơn là tốt nhất.” Hắn nghiêng người đến gần nhỏ giọng nói.

Lời nịnh nọt này quả nhiên rất phổ biến, chú Tứ cười cười, “Căn phòng này cũng không tệ lắm, hai vị đã vất vả, không bằng đêm nay hãy ở nơi này.”

“Chú Tứ khách khí, sau này gọi tôi A Lâm là được.” Hắn cười bỡn cợt, “Chỉ cần chú Tứ thích, trong hai tháng hàng hoá có thể đóng thùng bắt đầu vận chuyển.”

“Ha ha.” Chú Tứ cười to, “A Lâm, tôi thích cậu rồi đấy.”

Đoàn Dịch Lâm cười, trong đầu đã bắt đầu tính toán kế hoạch lâu dài của mình, làm việc vặt vãnh cho lão già bại hoại kia tuyệt đối không phải là chuyện Đoàn Dịch Lâm muốn. Chú Tứ lấy hoá đơn hàng đi rồi, Lư Bội Nghiên nhịn không được hỏi, tại sao tự mình không làm lão đại mà làm trâu làm ngựa cho người khác, mấu chốt là lô hàng kia bị tổn thất, đến mấy ngàn vạn, cô ta thấy đau lòng.

Hắn cười to ra tiếng, kéo cánh tay của cô ta đưa cô ta đến cửa sổ, “Hãy nhìn thành phố này, có phải tốt hơn nhiều so với hang ổ nhỏ bé của chúng ta không, sau này chúng ta phải nắm giữ thế giới ngầm ở đây.” Hắn ép sát thân thể của cô ta lên cửa kính, bàn tay bắt đầu vuốt ve bắp đùi của cô ta.

Lư Bội Nghiên bắt lấy tay hắn, “Anh muốn để lão già này cầm quyền rồi sau đó cướp lấy?” Cô ta chậm rãi xoay người, mặt đối mặt với hắn, cô ta cười, từ từ cởi bỏ nút áo sơmi của hắn, một bàn tay luồn vào trước ngực hắn dường như đang vỗ về, dáng vẻ cô ta quyến rũ, “Anh thật là càng ngày càng tệ.”

Trên mặt Đoàn Dịch Lâm thu lại vẻ phóng túng, đôi mắt hắn mù mịt, trước đây người phụ nữ gọi là Đới Mạt Nhan kia cũng ôm Tưởng Thiếu Dương oán trách nói, “Anh thật là càng ngày càng tệ.” Hắn xoay người, hắn chán ghét bản thân mình, hắn cho rằng thứ tình yêu kia từ lâu đã bị thù hận thấu xương cắn nuốt, thế nhưng từ lúc thấy cô một lần nữa hôm nay, thời gian đã qua kia giống như lập tức trở về trong cuộc sống của hắn.

Lư Bội Nghiên dừng lại, nhìn thấy bộ dáng ảm đạm và vẻ mặt đau thương của hắn, một nỗi giận dữ vọt lêи đỉиɦ đầu, cô ta dùng sức đẩy hắn ra, “Đoàn Dịch Lâm, anh không phải là đàn ông, em thật sự khinh thường anh, anh xứng đáng bị vứt bỏ, bị lừa gạt.” Cô ta liếc xéo nhìn hắn, muốn đi qua chỗ khác nhưng lại bị hắn kéo trở về, hắn đè chặt cô ta lên cửa kính, đưa tay giữ cổ của cô ta.

“Em lập lại lần nữa!” Hắn nổi giận, hắn ghét nhất bị người khác lừa gạt, ngay cả hai chữ lừa gạt hắn cũng không muốn nghe, “Em cho em là ai, em có thể nhìn thấu tôi sao?” Hắn cười khinh thường, “Em cho là lão già kia có thể nắm giữ hội Thanh Sơn? Tôi nói cho em biết, Thiệu gia có người tài giỏi, hai mắt lão già kia đều là tiền mà không biết hoàn cảnh, chẳng qua ông ta chỉ là một quân cờ bị tôi đùa giỡn mà thôi.” Hắn buông tay ra, dùng ngón tay chỉ lên mũi cô ta, “Đừng đoán tâm tư của tôi, đến lúc đó em sẽ chịu không nổi.” Hắn lui một bước về phía sau, gài lại nút áo sơmi của mình, sau đó hắn tiến lên sửa sang lại quần áo cho Lư Bội Nghiên một chút, “Hôm nay người đã mạo hiểm chuyển dời lão già kia đi trong vòng mười phút là đối thủ của chúng ta.”

Từ lúc biết mình vồ hụt trong bệnh viện, Đoàn Dịch Lâm có một loại cảm giác khủng hoảng, thời gian ngắn như vậy, chuyện lớn như thế, bệnh tình lão già cũng nguy hiểm, vậy mà người đó có thể quyết đoán bình tĩnh và không để lại dấu vết, hắn sẽ ghi nhớ người kia.

Trên dưới Thiệu gia bây giờ là một bầu không khí trang nghiêm, tất cả gia sản có màu sắc tươi sáng đều bao trùm bởi lớp vải màu đen, chị hai Thiệu Duật Văn, lão tam Thiệu Duật Thần, còn có Mục Uyển Thanh ngồi ở trên sô pha lắng nghe luật sư tuyên đọc di chúc và hiệp định ủy thác quản lý.

“Thiệu Duật Thần tiên sinh, Thiệu Duật Quân khi còn sống có lập di chúc, đem tất cả tài sản cho anh thừa kế, đồng thời yêu cầu anh quản lý tiền quỹ trưởng thành mà Thiệu Duật Quân mở ra cho con trai Thiệu Cẩm Nhiên. Tài sản và quyền lợi của Thiệu Chấn Minh cũng do Thiệu Duật Thần tiên sinh tạm thời quản lý.”

Nhìn luật sư khép lại bản văn kiện, Thiệu Duật Thần có chút hoang mang. Anh đứng lên bắt tay với luật sư, sau đó xoay người, “Chính Đông, đưa luật sư đến phòng ngoài nghỉ ngơi một chút.”

Thiệu Duật Văn nhịn không được khóc thành tiếng, “Trong lúc quyết định, ba và anh cả đều đã chuẩn bị mọi việc.”

Thiệu Duật Thần ngồi trên sô pha không nói được một lời, hai mắt anh đỏ ngầu, sắc mặt ảm đạm, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lão. Mục Uyển Thanh ngồi bên cạnh anh muốn nói nhưng lại không dám nói ra, cô ta nắm tay anh muốn an ủi anh.

Thiệu Duật Thần đứng dậy, rất tự nhiên rút tay mình ra, “Uyển Thanh, em lập tức đến ngân hàng Thụy Sĩ mở ra hai tài khoản, một cái là của chị anh, còn cái kia là của em, bây giờ đem doanh thu tiền mặt gửi vào trong hai tài khoản đó.”

Thiệu Duật Văn ngừng khóc, trừng mắt nhìn anh, “Duật Thần, em muốn làm gì?”

“Chị hai, tập đoàn Thiên Húc của Thiệu thị chúng ta là công ty trong sạch, anh cả qua đời, toàn quyền quản lý giao cho chị, em chỉ làm chủ tịch trên danh nghĩa, xảy ra chuyện gì thì em chịu trách nhiệm, mặt khác chuyện trong nhà từ giờ trở đi do em quyết định.” Anh đứng lên, xoay người nhìn căn nhà xa hoa rộng lớn này, hai tay nắm chặt, hiện tại anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, vào lúc này anh nhất định phải đảm đương mọi chuyện.

Mục Uyển Thanh đứng lên, “Duật Thần, anh đừng mạo hiểm nữa, trước kia không phải chúng ta làm tốt lắm sao, căn bản không có người dám quản chúng ta, cũng không có năng lực nắm lấy nhược điểm để điều khiển chúng ta. Vì sao phải rửa tay, em không muốn anh gặp chuyện không may.” Cô ta khóc nức nở, nắm chặt cánh tay của anh.

Thiệu Duật Thần nhíu mày một chút, anh quay đầu híp mắt nhìn cô ta, “Uyển Thanh, em coi như là người nhà của chúng ta, chuyện này quan hệ đến danh dự trăm năm của gia tộc, ba và anh cả vì điều đó mà phải trả giá nhiều như vậy thậm chí giao phó cả mạng sống, anh không thể để sản nghiệp này ở trong tay anh một lần nữa trầm vào vũng bùn.” Anh hất tay ra khỏi Mục Uyển Thanh.

“Chính Đông, anh và luật sư Lưu đến phòng sách của tôi, tôi cần ký một phần văn kiện.” Nói xong anh trực tiếp đi lên lầu.

Mục Uyển Thanh vẫn không hiểu rõ, khi mọi người nhắc tới Thiệu gia họ đều biết đó là lão đại của hắc đạo, mọi người đều sợ sệt nhường bước ba phần, bang hội tuỳ tiện làm vụ buôn bán riêng lẻ cũng đủ lợi nhuận trong mấy tháng làm việc của tập đoàn, tại sao phải rửa tay, muốn gió được gió muốn mưa được mưa không tốt sao? Nếu thật sự cắt đứt với hội Thanh Sơn hoặc là thật sự giải tán hội Thanh Sơn, cô ta còn có thể dùng vào việc gì, còn có thể dựa vào cái gì để sống trong ngôi nhà này, để cho Thiệu Duật Thần người đàn ông kia nhìn thấy sự tồn tại của cô ta? Mục Uyển Thanh khoanh tay, cắn môi mình, liếc xéo nhìn bóng dáng của người đàn ông đang lên lầu, đôi mắt cô ta ửng đỏ, khi nào thì anh có thể hiểu được mình không xem anh là anh trai.

Thiệu Duật Thần xem toàn bộ văn kiện nhiều lần, anh nhấc bút dừng một lát, cuối cùng cũng ký tên mình lên. Anh nhìn thoáng qua phần chữ ký kia, thở dài một hơi rồi chậm rãi khép lại bản văn kiện, anh cầm lên đưa cho luật sư, “Phiền ông lát nữa theo tôi đi làm chứng.”

Hai tay anh chống lên bàn đứng lên, hơi ngã về phía sau nhưng anh đứng vững, Văn Chính Đông nhìn thấy nhưng không tiến lên. Giờ phút quan trọng này mà anh vẫn bình tĩnh coi như không có việc gì, anh ta rất xem trọng việc anh nắm quyền tại nhà họ Thiệu, anh ta cũng chúc Thiệu Duật Thần có thể yên ổn hoàn thành nghiệp lớn trăm năm của gia tộc này. Hắc đạo sâu thẳm không chấp nhận bất cứ ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi, Thiệu gia trăm năm nay ở trong hố đen mà có thể đi ra từng bước một thật sự là hiếm thấy, thế nhưng nhìn thấy tam thiếu gia ở trước mắt luôn luôn cho anh ta ấn tượng là người trong sạch, tâm tư của Văn Chính Đông treo lơ lửng, sợ rằng Thiệu Duật Thần một đi không trở về, hoặc là theo gót bước chân của Thiệu Duật Quân, hoặc là bị buộc đi vào khuôn khổ, thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển. Không đi vào thì không biết, nơi này thật đúng là vào sâu trong hắc đạo như đi xuống biển, từ đó ý nghĩa của chính đạo chỉ là người qua đường.

“Chính Đông, chuẩn bị xe, chúng ta đến hội Thanh Sơn.”

Thanh âm của anh rất trầm, Văn Chính Đông giương mắt nhìn anh, đôi mắt anh luôn mỉm cười giờ đây chỉ còn âm u, như không thấy được đáy hồ sâu thẳm, tuy bình tĩnh nhưng nguy hiểm. Anh ta gật đầu, “Muốn dẫn theo Uyển Thanh tiểu thư không?”

Thiệu Duật Thần híp mắt, anh cắn môi suy nghĩ, “Tôi không muốn cô ấy đυ.ng chạm đến những thứ này nữa, quên đi.”

Khi Thiệu Duật Thần xuống lầu, hai người phụ nữ trong phòng khách đồng thời đứng lên, “Duật Thần, em đi với anh.” Mục Uyển Thanh tiến lên một bước chặn ngay phía trước anh, “Hiện tại ở trong nhà, người anh có thể tín nhiệm chỉ có em, đối với bang hội em quen thuộc nhất, anh phải mang em theo.” Mục Uyển Thanh đưa tay ngăn cản Thiệu Duật Thần đang muốn đi, “Hiện giờ trong hội Thanh Sơn anh biết rõ được bao nhiêu người, anh có biết thủ đoạn chính của bọn họ khi làm việc không?” Cô ta nắm tay anh, “Anh đã nói, em cũng là một phần tử trong gia đình này, em trốn ở phía sau là việc không có đạo lý.”

Thiệu Duật Thần nhìn cô ta, ánh mắt của cô ta sắc bén nhìn ra tâm tư của anh, hiện tại anh chính là muốn đem mọi chuyện giấu hết tất cả không cho người thân bận tâm, cho dù đây là một trận mưa gió mãnh liệt anh chỉ hy vọng bản thân mình có thể đi ra ngăn cơn sóng dữ này. Nhưng đối với Mục Uyển Thanh anh càng có nhiều đắn đo, anh không thể không cẩn thận.

“Ba em qua đời vì hội Thanh Sơn, bây giờ tương lai của nó như thế nào, em có quyền được biết.” Cô ta một bước không cũng nhường, bàn tay nắm cổ tay của Thiệu Duật Thần ngày càng dùng sức.

“Em nói cho anh biết!” Anh xoay người nhìn Mục Uyển Thanh, dùng sức nắm lấy cổ tay kia của cô ta, tay Mục Uyển Thanh không còn chút sức lực, buông lỏng ra một chút, cô ta hoang mang nhìn Thiệu Duật Thần.

“Tương lai của hội Thanh Sơn em sẽ cho anh biết quyết định của em chứ?”

Mục Uyển Thanh không thể nói rõ, cô ta có bao nhiêu điều không cam lòng chỉ mình cô ta rõ ràng, thế nhưng đứng trước mặt anh cô ta không dễ dàng nói ra câu trả lời, “Em là người của Thiệu gia.”

Thiệu Duật Thần nhìn cô ta thật lâu, sau đó chậm rãi buông tay, anh nhẹ nhàng nói một câu, “Cùng nhau đi!” Nói xong anh mặc áo vest đi ra cửa.

Đoàn Dịch Lâm đi ra ngoài mà không nhắn lại gì cả, Lư Bội Nghiên ngồi trên sô pha càng nghĩ càng không cam tâm. Sau khi hành lý được đưa đến, cô ta liền lấy ra một khẩu súng lục cỡ nhỏ, suy nghĩ một chút lại thả xuống dưới. Sau đó cô ta đi về phía đôi giày ủng của mình ở bên trong ẩn dấu một con dao găm, rồi cô ta đi ra ngoài.

Thêm Bình Luận