Nghịch Thế

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Nghịch Thế là một đoạn hồi ức xa lắm của Đới Mạt Nhan và một đại ca lừng lẫy giới hắc đạo. Chỉ thế thôi cũng đủ vẽ nên cho câu chuyện những đau thương, uất hận đan xen trong hai con người khốn  …
Xem Thêm

Chương 36: Thật thật giả giả
Chỉ một vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Uông Ninh Hi dường như là cả một đời, tiếng cửa “răng rắc” vang lên. Trái tim cô đột nhiên đập mạnh, ngẩng đầu nhìn cánh cửa vừa mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. Ninh Hi cảm thấy đầu óc trống rỗng, sao lại là Đoàn Dịch Lâm? Hắn không phải sát thủ bên cạnh chú Tứ sao? Đó là kẻ bị tình nghi nhiều nhất trong vụ nổ của Thiệu Duật Quân, làm sao lại trở thành quân cờ khác của cảnh sát?

“Xin lỗi, tôi nhầm phòng”. Trực giác mách bảo cô phải nhanh chóng rời đi, vừa xoay người cô đã bị Đoàn Dịch Lâm ôm chặt, khuôn mặt kề sát, hắn mạnh mẽ hôn lên môi cô, kéo cô vào trong. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ninh Hi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào phòng.

Cô dùng sức đẩy hắn ra rồi tát trên mặt hắn, “Đồ biếи ŧɦái”. Nói xong cô xoay người đi, lại bị Đoàn Dịch Lâm nắm chặt cánh tay, “Xin lỗi, chú Tứ đang cho người theo dõi tôi.” Hắn hạ giọng.

Uông Ninh Hi dừng lại, quay đầu nhìn hắn, cô không cách nào hình dung Đoàn Dịch Lâm là cảnh sát nằm vùng. Đoàn Dịch Lâm tất nhiên biết được nghi ngờ của cô, “Cảnh sát Phương Văn Chính là người liên lạc của cô, nhiệm vụ của cô là bảo đảm an toàn cho Thiệu Duật Thần, đồng thời cũng giám sát hắn. Tôi là người của Hồ cảnh ti, việc lần trước là do tôi báo cáo. Hơn nữa, tôi đã từng ám chỉ với cô rất nhiều lần, không biết có phải là do tôi ngụy trang quá giống hay không, khiến cô có cảm giác tôi là kẻ sát nhân tội ác tày trời?”

Uông Ninh Hi thả lỏng đôi chút, những điều này là cơ mật cấp cao, nếu không phải là người bên trong chắc chắn sẽ không biết được. Nếu thật sự bị tiết lộ, thân phận của cô nhất định sẽ bị phát hiện, toàn bộ hành động trong kế hoạch cũng sẽ thất bại.

Cô xoay người nhìn hắn, “Lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Uông Ninh Hi, cô đã bị lừa, ngay từ đầu Thiệu Duật Thần chưa từng hợp tác với cảnh sát. Hắn đã lợi dụng cô, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*, hắn đã sớm biết thân phận của cô. Lúc trước, hắn và Triệu Trung Sâm đã có giao ước, dùng cổ phần Thiệu thị để trao đổi với Triệu Trung Sâm. Một mặt, hắn trở thành cổ đông lớn nhất Thiệu thị, mặt khác hắn cũng trở thành cổ đông lớn thứ hai trong công ty của Triệu Trung Sâm. Lúc hắn lớn tiếng tuyên bố chuyện này, chú Tứ trong lúc tức giận đã ra lệnh ám sát Triệu Trung Sâm. Nếu không có tôi ở giữa xử lý, hắn đã có thể khống chế việc vận chuyển bằng đường thủy rồi.”

(*) minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới

Trong chốc lát, Uông Ninh Hi lui từng bước về sau, sấm chớp rung trời, anh ấy diễn kịch cho mình xem, cho mình những lời hứa hẹn, làm phu nhân của bác sĩ Thiệu chỉ là dối trá? Lời thề son sắt nhất quyết phải làm người tốt cũng là giả, hoá ra tất cả đều là giả!

“Tôi không tin.” Cô cố gắng che dấu sự kích động, nhưng không cách nào làm mình bình tĩnh, cô cắn chặt môi, quật cường nhìn thẳng vào Đoàn Dịch Lâm không chớp mắt.

“Uông Ninh Hi, có phải cô đã yêu hắn? Cô có biết đem lòng yêu hắn là việc nguy hiểm không?” Đoàn Dịch Lâm giả vờ, hắn biết Mục Uyển Thanh hiện tại đã bắt đầu phòng bị mình, hắn phải bố trí một người khác bên cạnh Thiệu Duật thần, Uông Ninh Hi chính là lựa chọn tốt nhất.

Uông Ninh Hi xấu hổ, cô đứng tại chỗ, không ngừng vuốt tóc, “Anh đừng nói bậy, tôi không có.”

“Được rồi, tôi sẽ cho cô thấy bằng chứng. Đến lúc đó, tôi sẽ liên hệ với cô.” Đoàn Dịch Lâm nhìn bộ dạng suy sụp của Uông Ninh Hi, hai hàng lông mày của hắn không khỏi chau lại.

Lư Bội Nghiên từ trong phòng đi ra, tất nhiên sắc mặt cũng không tốt, dù là phụ nữ phóng khoáng nhìn thấy chồng mình hôn người phụ nữ khác cũng sẽ không vui, huống hồ cô ta lại là người lòng dạ hẹp hòi.

“Chú Tứ bắt đầu theo dõi anh từ lúc nào? Không biết lão già kia còn có thể thở bao lâu, sao anh không kiên nhẫn một chút?”

Đoàn Dịch Lâm cười, có chút chột dạ, không thể phủ nhận lúc Uông Ninh Hi đứng bên cạnh, hắn luôn có cảm giác khát khao, lúc hôn cô vẫn có xúc động như cũ. Nhưng hắn hiểu rõ, trong lòng cô không có hình bóng của hắn. Hắn chưa lúc nào ngừng buông xuôi, dù là tình cảm hay tự tôn của mình.

“Đã diễn thì phải diễn cho thật, cái này chắc em cũng hiểu được, nếu không để cô ta tin anh, liệu sau này cô ta sẽ làm việc cho chúng ta sao?” Đoàn Dịch Lâm ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Lư Bội Nghiên, “Em bây giờ là Đoàn phu nhân danh chính ngôn thuận, phải tin vào bản thân biết không.”

“Là em không thể tin anh.” Cô ta bỉu môi không tán thành. Ngồi chốc lát, Lư Bội Nghiên quay đầu nhìn Đoàn Dịch Lâm đang suy nghĩ, “Anh tính đưa cho cô ta bằng chứng gì?”

“Có nên xử lý Triệu Trung Sâm không?” Hắn lơ đãng nói xong, liếc mắt nhìn Lư Bội Nghiên, “Không cần em ra tay, anh sẽ tìm người khác.”

Lư Bội Nghiên không lên tiếng, đầu gối lên vai hắn, nhịn không được lại cười trộm.

Sau khi trở về, Thiệu Duật Thần liền phái người âm thầm bảo vệ Triệu Trung Sâm. Hiện tại, người không thể chết nhất chính là họ Triệu này. Vì lẽ đó, anh không tiếc giao trọng trách này cho Văn Chính Đông. Đây là lúc không thể lơ là. Nếu việc này bị đổ lên đầu anh, sẽ không ai quan tâm anh có trong sạch hay không, họ sẽ khởi tố anh sau đó đưa lên đoạn đầu đài.

Vừa sắp xếp thỏa đáng, bên bệnh viện liền gọi tới, nói rằng Thiệu Duật Văn đã tỉnh. Tâm tình Thiệu Duật Thần thoải mái đôi chút, không chút bận tâm, anh nhanh chóng đi đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng bệnh, chân Thiệu Duật Thần dường như nặng trịch, anh không còn mặt mũi để gặp đôi tình nhân đang hạnh phúc bên trong. Hiện tại, có rất nhiều khó khăn đang đợi bọn họ phía trước.

Thiệu Duật Thần ân cần hỏi vài câu bình thường, tảng đá vẫn còn treo lơ lửng trong tim anh. Cầm chiếc túi đưa đến, “Chị hai, chị xem xem bên trong có thiếu gì không?” Thiệu Duật Thần cẩn thận lấy từng thứ trong túi đưa cho Thiệu Duật Văn xem, anh hoàn toàn bỏ qua ánh mắt bất mãn của Hứa Tấn Dật, anh phải nhanh chóng biết được sự thật.

“Có một xấp ảnh.” Hơi thở của Thiệu Duật Văn vẫn còn rất yếu nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Nhìn sắc mặt của Thiệu Duật Thần, muốn nói lại thôi.

Tâm tình của Thiệu Duật Thần xuống dốc, “Chị hai, chị cứ nghỉ ngơi đi.” Nói xong anh liền xoay người đi ra. Đứng ở cửa thang máy, Thiệu Duật Thần cố nén phẫn nộ. Loại trừ tất cả những suy đoán, còn lại một ý tưởng không có khả năng nhất, nhưng không ngờ đó mới là chân tướng.

Uông Ninh Hi ngồi taxi trở lại bệnh viện, cô không đi lên ngay mà vào phòng vệ sinh thay đồ. Thang máy xuống đến tầng trệt, nhìn thấy Thiệu Duật Thần đứng ở cửa, thần kinh của cô căng thẳng, làm sao bây giờ? Cô phải đối mặt với anh như thế nào. Cô hoàn toàn không tin lời nói của Đoàn Dịch Lâm, nhưng lại không có cách nào để bản thân tin tưởng anh như trước.

Thiệu Duật Thần nhìn người trước mắt đã thay đổi bộ dạng hôm qua, trong lòng anh không khỏi tràn ngập bi thương và giận dữ. Nhưng anh lại cười, ngăn không cho Uông Ninh Hi đi ra, “Chị Hai không sao, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi, chúng ta trở về thôi.” Anh không dám đem người phụ nữ này để bên cạnh người thân của mình.

Uông Ninh Hi nhìn anh tự nhiên ôm bả vai của mình, cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, nước mắt bỗng tràn mi, người đàn ông này đang lừa cô sao?

Thêm Bình Luận