Sau khi cúp điện thoại của Hàn Nhược Tuyết, Trần Báo lập tức dẫn theo Tê Thi Vận chạy tới bên ngoài khu dân cư.
Kết quả còn chưa chạy được hai bước, anh ta đã phát hiện Tê Thi Vận quay đầu chạy tới về phía đám đông bên kia.
“Chị dâu, chạy ngược hướng rồi!"
“Con gái của tôi vẫn đang ở trong nhà!”
Tê Thi Vận đáp lại một câu, rồi bất chấp tất cả chạy về phía nhà.
Nghe xong, Trần Báo vỗ đùi, không chút do dự lập tức đi theo.
Nhưng khi hai người vừa chạy đến dưới lầu, họ đã nghe thấy tiếng gào khóc của Tuyết Hi vang lên trên hành lang:
“Mẹ ơi... Hu hu hu... Con muốn mẹ cơ! Hu hu... Con muốn mẹ...”
“Mẹ ở đây, Tuyết Hi đừng sợ, mẹ tới rồi!” Tê Thi Vận nghe thấy tiếng khóc mà lòng đau như dao cắt. Cô không màng hết thảy mà lao về phía hành lang.
Chỉ là cô còn chưa tới đó thì đã thấy một người trung niên ôm Tuyết Hi đi ra. Anh ta ôm lấy Tuyết Hi bằng một tay, tay còn lại đặt dưới cổ cô bé, dáng vẻ như thể sẽ bóp chết cô bé bất cứ lúc nào.
“Buông con gái tôi ra, đừng làm con bé bị thương!” Tê Thi Vận đưa hai tay ra, không dám đi lên nửa bước.
“Mẹ ơi... Hu hu hu... Mẹ ơi...” Tuyết Hi cũng thò hai tay ra, vừa gào khóc vừa giấy giụa. “Đừng khóc!” Tân Kiến Công đang ôm Tuyết Hi nghe thấy lại bực bội, tát luôn
một nhát lên mặt cô bé: “Phiền chết đi được, còn khóc nữa ông bóp chết mày!”.
“ÁI” Tề Thi Vận nhìn thấy con gái bị đánh, cô gào lên thảm thiết như thể nổi điên, rồi xông lên muốn giật lại con gái trong tay Tân Kiến Công.
Kết quả cô còn chưa tới gần, Tân Kiến Công đã nhấc một chân lên đá vào bụng cô, làm cô ngã sõng soài trên đất, đau đến mức cô nằm co quắp như một con tôm, thậm chí còn chẳng thốt ra nổi nửa câu.
Tuyết Hi vốn bị Tân Kiến Công tát một nhát đến sững sờ, thoáng chốc quên luôn cả khóc. Kết quả nhìn thấy mẹ bị đánh, cô bé lập tức la khóc đến xé ruột xé gan, thò tay muốn ôm mẹ: “Mẹ... Tên xấu xa... không cho ông đánh mẹ tôi... Hu hu hu... Cha ơi... Cha cứu mẹ với... Hu hu hu..."
'Tề Thi Vận nghe thấy con gái khóc lóc mà lòng khó chịu như dao cắt.
Cô rất muốn nói với con gái rằng mọi chuyện đều do cha con gây ra. Trước đó thằng cha không bằng súc sinh kia của con đã tắt máy trốn đi rồi. Con có gọi khàn cả giọng, anh ta cũng không tới cứu mẹ con chúng ta đâu.
Nhưng cô đau đến độ không thối được nửa câu. Hơn nữa mặc dù thật sự có thể nói chuyện, có điều cô cũng sẽ để những lời này mãi mãi trong bụng. Cô không muốn để Tuyết Hi vừa mới trở nên cởi mở một chút, lại biến thành dáng vẻ sợ hãi rụt rè như trước kia.
Còn Trần Báo thấy Tề Thi Vận bị đánh đau như vậy, hoàn toàn không dám đi lên đỡ, sợ làm vậy sẽ chỉ khiến cô càng thêm khó chịu.
“Trần Báo, kêu người của mày dừng tay. Nếu không ông gϊếŧ chết đứa con hoang này!” Tân Kiến Công quát Trần Báo.
Trần Báo sợ Tần Kiến Công làm xăng bậy, cho nên bảo vệ sĩ của nhà họ Hàn dừng tay. Sau đó anh ta mới chửi mắng đối phương: “Đến trẻ con mà mày cũng đánh, mẹ nó mày có còn là con người nữa không?”
“Trần Báo, mày chỉ là một con chó của nhà họ Hàn thôi, mày đang sủa bậy gì ở đây thế?”
Tần Kiến Công khinh bỉ nói: “Với cả cha ruột nó đánh nó còn tàn nhẫn hơn đàn em của tao nhiều, tao đánh thế này đã là gì đâu.”
'Tê Thi Vận nghe thấy những lời này, những chuyện cũ lần lượt tái hiện. Cô đau lòng đến mức nghẹt thở, càng không kìm được chảy nước mắt.
Trần Báo cũng biết tình huống của Lăng Nghị trước kia, nhưng anh ta cũng không dám quở trách anh như vậy.
“Dù thế nào đi nữa, mày thả đứa bé ra trước đi, con bé vô