Phòng ngủ trên tầng 2 của biệt thự.
Hàn Nhược Tuyết vừa mới xử lý xong việc của công ty, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nhận được điện thoại của Trần Báo.
Bình thường Trần Báo sẽ không liên lạc trực tiếp với cô ấy, nhất là vào lúc muộn như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Đúng thật, sau khi bắt máy, cô ấy liền nghe được tin tức khiến cô ấy bàng hoàng.
Cô ấy vốn muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng bên kia đã cúp máy.
Nhận thấy tình thế cấp bách, Hàn Nhược Tuyết vội vàng gọi điện cho Lăng Nghị, nhưng kết quả cho thấy điện thoại của đối phương đã tắt máy.
Không chút do dự, cô ấy đứng dậy chạy đến gara, vừa tiếp tục gọi điện thoại di động cho Lăng Nghị.
Vì quá lo lắng, đôi dép của cô ấy cũng văng ra, cô ấy cũng không thèm nhặt mà chạy chân trần vào gara, sau đó đạp ga và lái chiếc Panamera về phía núi Dược Lộc.
Con đường núi ban đầu phải mất mười phút, Hàn Nhược Tuyết đã hoàn thành chỉ trong bảy tám phút.
Sau khi xuống xe, cô ấy chạy chân trần tới cửa mà không quan tâm đến những viên đá trên đường, dùng tay đập cửa.
Lăng Nghị đang tu luyện “Thôn Thiên Lục” trong phòng khách, nghe thấy tiếng động lập tức ngừng tu luyện đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì à?”
“Trần Báo nói Tề tiểu thư gặp rắc rối, bọn họ ngăn cản không được”. Hàn Nhược Tuyết nói ngắn gọn: “Lên xe, tôi đưa anh đi..”.
Lời còn chưa dứt, cô ấy đã nhìn thấy Lăng Nghị chạy như điên về phía vách núi, sau đó lập tức nhảy thẳng từ trên đỉnh núi Dược Lộc xuống!
Cô ấy sợ hãi vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Lăng Nghị đã đáp xuống mặt đất, sau khi tạo ra một cái hố lớn dưới chân núi, anh chạy về phía ngoại ô mà không hề dừng lại.
Hàn Nhược Tuyết lo lắng Tê Thi Vận và Tiểu Tiểu có thể xảy ra chuyện gì đó, nên cô ấy không để ý đến đôi chân đang chảy máu của mình, khởi động lại Panamera, sau một cú hất đuôi đẹp mắt, cô ấy tăng tốc chạy xuống núi.
Đồng thời, cô ấy cũng bấm số gọi điện thoại cho ông nội.
Hàn Uyên chắc hẳn đã đi ngủ, phải gọi đến cuộc gọi thứ hai mới có người trả lời.
“Ông nội, có người ra tay với vợ của Lăng đại sư, đám người của ông Ngô không ngăn cản được”.
“Cái gì!”, giọng nói của Hàn Uyên vang lên, có thể nghe được ông ấy đang rất tức giận: “Đồ khốn kiếp, cho rằng nhà họ Hàn của tôi không có người sao? Hàn Thao, kêu người tập hợp, đi với ba...”
Hàn Uyên cúp điện thoại, Hàn Nhược Tuyết cũng không hỏi sắp xếp của ông nội, thay vào đó cô ấy bỏ điện thoại xuống, tập trung lái xe.
Gần cửa sau của khu chung cư, vầng trăng bạc treo cao trên bầu trời, mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa.
Ngô Càn dùng một đôi thiết chưởng, sau khi đánh mười mấy chiêu với Viên Thiên Cương, ông ta nhìn thấy thời cơ thích hợp, đánh một chưởng vào ngực Viên 'Thiên Cương, phát ra một tiếng “rầm” nhỏ.
Nghe được thanh âm này, Ngô Càn cảm thấy vui mừng, tự nhủ: Nhận một chưởng này, dù thân thể có làm bằng sắt, ông cũng sẽ bị thương!”
Nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng thì Viên Thiên Cương đã đấm một quyền vào người ông ta như thể không có chuyện gì, đánh ông ta văng xa bảy tám thước, thậm chí khi tiếp đất còn tạo ra một hố sâu trên mặt đất.
“Sao có thể như vậy?”. Khóe miệng Ngô Càn rỉ máu, đôi mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Tôi vốn là khách trong thế giới phàm trần, không tin vào quỷ thần Phật; cuộc đời này có rất nhiều giấc mơ đẹp, tôi là một ông già mặc áo tơi ở Sùng Châu”. Viên Thiên Cương run áo tơi trên vai, không vui không buồn nói.
“..”. Nghe vậy, đôi mắt của Ngô Càn gần như sắp bay ra ngoài: “Ông... Ông là Viên Thiên Cương của Sùng Châu?! Viên Thiên Cương, tu luyện cả nội kình lẫn ngoại kình, sở hữu khí tiên thiên, giỏi nhất về dùng nội kình gϊếŧ chết tông sư, Viên Thiên Cương?!”
“Bây giờ mới nhận ra, đúng là có chút ngu ngốc”. Viên Thiên Cương nhàn nhạt nói.